Khương Bồng Cơ nói: “Chỗ này cũng đủ yên tĩnh rồi, Hữu Mặc muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Ánh mắt Trình Tĩnh nhìn Khương Bồng Cơ mang theo vài phần bất đắc dĩ, rõ ràng là cô chủ động mà, sao lại đổi thành anh ta có chuyện nói với cô vậy?
Bây giờ anh ta nên nói gì mới được đây?
Không có chuyện gì để nói hết!
Bởi vì có ấn phù trên tay nên Trình Tĩnh có thể cảm nhận được yêu quái đang ở đâu đó rất gần.
Anh ta nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài…”
Khương Bồng Cơ đáp: “Không sao, huynh có thể nói ngắn gọn lại.”
Trình Tĩnh: “…”
Khán giả xem livestream nháo nhào cười to.
Trình Tĩnh chính là mưu sĩ của phe Hoàng Tung, không phải mưu sĩ của nhà mình, không nên bắt nạt như vậy.
Dù bất ngờ nhưng tố chất tâm lý của Trình Tĩnh rất tốt, biểu cảm chỉ cứng đờ một thoáng rồi trở lại như bình thường.
Đầu óc anh ta suy nghĩ một hồi, lục tung mọi kiến thức, nhanh chóng bịa ra được một câu chuyện nghe có vẻ như là “chuyện quan trọng”.
Khương Bồng Cơ cũng phối hợp hết mình, lúc thì gật đầu, lúc lại nhíu mày, thỉnh thoảng còn nói ra ý kiến của mình.
Trình Tĩnh ngấm ngầm cảm khái, vị Liễu Châu mục này cũng là nhân tài, khả năng bịa chuyện so với mình không hề kém hơn.
Hai người vừa nói vừa đi, sự chú ý của Khương Bồng Cơ dường như cũng bị lời nói của Trình Tĩnh hấp dẫn.
Ánh trăng lành lạnh như nước nhẹ nhàng rũ trên vai, kéo dài hai chiếc bóng của bọn họ.
Hai người đi qua một ngọn núi giả, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy vị trí của mặt trăng, phía trước có rất nhiều hòn non bộ bị bỏ đi.
Bóng mờ dày đặc, nếu có thứ gì núp sau nơi đó thì e là không ai có thể phát hiện được.
Thời gian càng trôi qua, nhịp tim của Trình Tĩnh càng nhanh hơn, càng ngày càng dồn dập, gần như muốn vọt lên cả cổ họng.
Mu bàn tay phải truyền đến cảm giác nóng rực, anh ta biết rõ yêu quái kia đang ở rất gần, chỉ còn cách anh ta chừng mấy trượng!
Đúng thời điểm này, một tiếng hét to truyền vào bên tai, ánh sáng màu lam u ám ở trong bóng tối phía trước bỗng lao tới bên cạnh anh ta và Khương Bồng Cơ.
“Còn không mau thần phục!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, Trình Tĩnh làm thủ thế phòng bị trong vô thức, định ngăn cản ánh sáng màu lam quái dị kia.
Nhưng mà, anh ta chỉ là một văn nhân có võ công không cao, thời điểm anh ta ngăn chặn trước người Khương Bồng Cơ thì thứ ánh sáng kia đã đánh trúng cô.
Trình Tĩnh thấy thế, sắc mặt trầm xuống.
Một người phụ nữ có hình dáng thướt tha từ bóng của ngọn núi giả đi ra, vỗ tay tán thưởng.
“Ngươi làm khá lắm! Nếu không có ngươi giúp đỡ phân tán lực chú ý của Liễu Hi, giảm sự đề phòng của cô ta xuống thì sợ là ta không ra tay được dễ dàng như thế.”
Là ả đã ra lệnh cho Trình Tĩnh lúc trước, biến anh ta thành lá chắn của mình.
Cho nên, hành động vừa rồi của Trình Tĩnh trong mắt ả chính là để chứng minh cho sự trung thành tuyệt đối của anh ta.
Trình Tĩnh ngầm hít một hơi lạnh, sắc mặt bình tĩnh nghiêng người tránh ra, lui sang một bên, tay lại đặt lên chuôi của bội kiếm bên hông.
Ả thản nhiên bước đến, cười khanh khách, đi vòng quanh Khương Bồng Cơ hai vòng, dùng ánh mắt kén chọn dò xét khắp người cô.
“Ồ… Cũng không tệ nha, Liễu Hi!”
Ả đứng trước mặt Khương Bồng Cơ, phút chốc vươn tay nắm lấy cằm của cô, sức lực rất lớn, buộc cô phải ngẩng đầu.
“Vẻ ngoài cũng chẳng ra làm sao, rất giống đàn ông, đúng là xấu xí. Ngươi thiếu nợ ta, ta nhất định phải lấy về gấp mười, gấp trăm lần.”
Mượn ánh trăng soi sáng, Trình Tĩnh thấy biểu cảm của Khương Bồng Cơ cứng đờ, ánh mắt lại có dấu hiệu rời rạc, y hệt một khúc gỗ.
Trái tim anh ta chợt thót lại, tay nắm chuôi kiếm âm thầm căng lên, đốt ngón tay thon dài kéo căng làm lộ ra gân xanh.
Ả còn chưa hài lòng, vẫn duy trì động tác siết chặt cằm, đột nhiên mạnh mẽ đẩy Khương Bồng Cơ lên hòn non bộ gập ghềnh, ánh mắt ác độc tàn nhẫn.
“Lại đây, quỳ xuống dùng lưỡi liếm ngón chân của ta.”
Trình Tĩnh đứng bên cạnh, lửa giận bùng lên, yêu quái này lại muốn làm nhục nguời ta như thế sao?
Đúng lúc anh ta muốn rút kiếm ra thì lại nhìn thấy tay phải đang rủ xuống bên người của Khương Bồng Cơ hướng anh ta xua xua, ý bảo anh ta tránh ra xa.
Trình Tĩnh: “…”
Anh ta đã đụng phải cụ tổ ngành diễn kịch rồi!
Ả đàn bà kia còn chưa buông tay ra lại đổi ý.
Chỉ thấy ánh mắt ả chuyển động, ý niệm ác độc nảy sinh trong đầu, ngoắc ngón tay với Trình Tĩnh đang đứng xem Khương Bồng Cơ bị đùa giỡn bên cạnh.
“Lại đây.”
Trình - khán giả ăn dưa vô tội - Tĩnh: “…”
Anh ta tiến lên mấy bước, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều, anh ta ngược lại muốn xem xem, kế tiếp sẽ có màn kịch gì hay.
“Hôm nay ta thưởng cô ta cho ngươi, e rằng còn là con chim non đấy.”
Ở một bên khác, kênh livestream bùng nổ.
Khán giả xem livestream nhiều năm, có khi nào nhìn thấy Khương Bồng Cơ bị đối đãi như vậy đâu?
Người đàn bà kia lại dùng cái móng gà mà bóp cằm Streamer của bọn họ, còn ném cô lên hòn non bộ, còn định bắt cô liếm ngón chân?
Liếm trứng mày ấy!
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Chuyện này còn chưa tính, lại còn muốn làm nhục thân thể của bác Streamer?
Thật sự là bỉ ổi!
[Tứ Duy Vân]: Tui có một câu đcm, hiện tại chỉ muốn phun lên mặt cô ta!
[Mục Trủng]: Không phải là Streamer bị trúng tà rồi chứ? Tỉnh lại nhanh lên đi!
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Trình Tĩnh, anh dám chạm vào một ngón tay của Streamer, tôi sẽ tập tức bò qua dây mạng băm vằm anh!
Vốn chỉ có ba con mèo nhỏ trò chuyện, trong nháy mắt bình luận bùng nổ, thông báo như muốn nhấn chìm cả màn hình.
Sau đó, một bình luận màu da cam hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
[Streamer V]: Quên thông báo, gần đây muốn mở rộng kênh livestream nâng cao số người xem lên mức cao nhất. Theo như dự tính, kênh livestream sẽ liên kết với một vị diện khác. Đến lúc đó, tôi sẽ livestream cho cả hai vị diện. Vị trí xem livestream có hạn, mọi người nhớ đặt trước nha.
Một trăm năm mươi nghìn khán giả cá muối: “…”
Cơn giận vừa chuẩn bị bùng nổ lại bị tin mà Khương Bồng Cơ thông báo làm cho tiêu tùng.
[Thỏ Trắng Đẹp Trai]: Đau trứng quá, bác Streamer diễn kịch thành tinh lừa tình cảm của cục cưng!
Ngay lúc đó, sắc mặt Trình Tĩnh bỗng dưng xanh mét, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tên yêu quái kia không biết, nhưng anh ta biết rõ Khương Bồng Cơ đã tỉnh rồi.
Liễu Hi vốn là châu mục Hoàn Châu, làm sao có thể xem như thiếu nữ bình thường?
Đừng nói đến chuyện nhục mạ cô nãy giờ, theo Trình Tĩnh thấy, dù là chạm phải góc áo của người ta cũng đã là không tôn trọng.
Điều quan trọng hơn hết là… để Liễu Châu mục ghim thì thế nào?
Trình Tĩnh cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sợ mình không có khả năng ra khỏi Hoàn Châu.
Dù tam quan đang vỡ nát nhưng Trình Tĩnh vẫn không để lộ chút sơ hở nào.
Nói thẳng ra là, ba người ở đây, ngoại trừ ả đàn bà kia thì hai người còn lại đều là ảnh đế của Oscar.
Oscar nợ bọn họ một chiếc cúp vàng, không chừng bọn họ còn có thể khiến Oscar phá sản.
Ả đàn bà cười nhẹ nhàng, nhìn Khương Bồng Cơ rồi nói: “Nhìn ngươi giả nam nhiều năm như vậy chắc không biết làm ‘phụ nữ’ là như thế nào đâu ha? Hôm nay ta tác thành cho ngươi! Trước kia ngươi giết ta mấy lần thì nên biết sẽ có ngày ngươi cũng bị như vậy. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thế thời luân chuyển! Thua trong tay ta là báo ứng của ngươi! Trình Tĩnh, ngươi còn lo lắng gì nữa, thưởng cho ngươi.”
Dứt lời, ả đàn bà nắm cằm Khương Bồng Cơ, đẩy cô về phía Trình Tĩnh.
Trình Tĩnh muốn nghiêng người tránh đi, anh ta không dám đụng dù chỉ một chút, tránh bị đối phương ghi thù rồi tính sổ.
Khương Bồng Cơ như con rối bị ả đàn bà kia đẩy ra, nhưng mũi chân vừa rời mặt đất chưa đầy một giây đã xảy ra biến cố.
Cô điều chỉnh trọng tâm trên không trung, trở người nắm lấy cổ tay ả đàn bà kia, bắt lấy đối phương mạnh mẽ kéo xuống.
Tay phải linh hoạt như rắn quấn quanh cổ ả đàn bà, dùng một tay nhấc lên, ném mạnh ả đàn bà qua bên phải.
“Nhạt nhẽo hết sức.” Âm thanh của Khương Bồng Cơ truyền vào tai ả, rõ ràng ẩn chứa sự vui vẻ nhưng đối với ả đàn bà kia lại giống như sương lạnh, Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Vốn ta còn muốn để ngươi sống rồi giết từ từ vài lần, không nghĩ tới ngươi một lòng muốn chết như vậy, được thôi!”