Thật sự không muốn thừa nhận người phụ nữ trông như mẹ mìn kia là mẹ mình mà.
“Mẫu thân, đao Trảm Thần….”
Trường Sinh muốn bước lên hành lễ thì chợt thấy thanh đao dài bên cạnh hông người kia, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Hai thanh đao Trảm Thần sao?
Chẳng lẽ người phụ nữ ngoại tộc kia không hề trộm đao của mẹ, cô bé đã hiểu lầm rồi sao?
Cũng phải, trong cung thủ vệ sâm nghiêm, thực lực của mẹ lại rất mạnh, không có khả năng qua được cửa ải trùng điệp để trộm đao Trảm Thần của mẹ.
“Sao vậy?” Người phụ nữ kia hỏi.
Trường Sinh kể lại chuyện vừa rồi, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Nhi thần lỗ mãng, suýt nữa đã gây ra án oan rồi.”
“Biết sai biết sửa là tốt, con hãy ra lệnh rút người đi. Nếu gặp được người đó thì phái người đưa chút ngân lượng coi như bồi thường.”
Trường Sinh nhẹ giọng thưa vâng. Bốn người lên xe ngựa, Vệ Từ chủ động đeo nón có phủ màn che mặt cho người kia.
Phúc Thọ ngồi trên đùi người phụ nữ, có vẻ rất quen với việc ở chung thân mật thế này, cười hì hì hỏi: “Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây ạ?”
“Lễ hội hoa là sinh nhật của ta, rất thích hợp để ra ngoài du xuân và cùng vui với dân.” Người phụ nữ kia cười nói: “Phúc Thọ không thích đi sao?”
Phúc Thọ cong môi đáp: “Đương nhiên không phải ạ, chỉ là…”
Cậu nhìn sang Thái nữ Trường Sinh, dường như đang muốn hỏi có thể nói ra hay không.
Trường Sinh nói: “Hình như hôm nay là ngày giỗ của ‘mẹ đẻ’ Phúc Thọ, đệ ấy có lòng hiếu thảo, sợ là không muốn đi chơi.”
Người phụ nữ kia hơi khựng lại trong chớp mắt.
“Thì ra là thế, Phúc Thọ hiếu thảo quá.”
Cô xoa đầu Phúc Thọ, khiến cậu có vẻ ngượng ngùng.
Với cậu bé, lời khen của bệ hạ và cha đều rất trân quý, chỉ một câu thôi cũng đủ khiến cậu vui sướng rất lâu rất lâu rồi.
Bên ngoài, dân chúng đi chơi như dệt, đoàn người Vệ Từ mặc quần áo mộc mạc, người phụ nữ và Trường Sinh đều đội nón che mặt, không ai phát hiện ra thân phận của họ. Phúc Thọ muốn bước xuống đất và tự đi, một tay nắm tay người phụ nữ, một tay nắm tay Vệ Từ mà cười ha hả, vừa bước được hai bước thì đột nhiên nhảy lên.
“Bay...”
Trường Sinh đi theo sau ba người bọn họ một, hai bước, nhìn Phúc Thọ nhảy lên thì bĩu môi nói: “Ngây thơ!”
Phúc Thọ không nghe thấy, chỉ mải mê chơi đùa, hai người lớn cũng vui vẻ phối hợp.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Trường Sinh, cười hỏi: “Trường Sinh có muốn thử không?”
Trường Sinh nhìn mẹ, thái phó và chiều cao của mình, bèn lạnh lùng kiêu ngạo từ chối lời đề nghị có vẻ cố tình gây sự này.
Tuy tuổi cô bé không lớn lắm, nhưng lại cao rất nhanh, không kém thiếu niên mười ba mười bốn tuổi là bao.
Thân hình cao ráo thế này, làm sao có thể học theo Phúc Thọ vừa béo vừa lùn mà nhảy lên như thế?
Một đoàn bốn người thảnh thơi như một gia đình bình thường đi du xuân, sau khi chơi mệt thì ngồi xuống chiếu để thưởng thức đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
Phúc Thọ biết tự ăn nhưng chưa thạo, thường bị dính đồ ăn lên khóe miệng, người phụ nữ kia không ngại phiền mà lau đi cho cậu.
Trường Sinh nhìn hai người, tâm tình hơi phức tạp, cho đến khi có một tấm khăn lụa thơm ngát hương xà phòng được đưa ra trước mắt.
“Thái phó!” Trường Sinh hơi ngại ngùng.
Vệ Từ khẽ cười, chọn lấy mấy món mà Trường Sinh thích ăn nhất và đưa cho cô bé.
“Thái phó, cô không phải trẻ con mà.”
Tuy ngoài miệng cô bé nói vậy nhưng vẫn nhanh nhẹn ăn ngon, không hề chê chút nào.
Tay nghề của thái phó có thể đè bẹp đầu bếp của hoàng cung đấy!
“Trong mắt thần, điện hạ vẫn còn cách trưởng thành một đoạn rất xa.”
Anh vừa dứt lời thì Phúc Thọ cũng chú ý tới bên này, há mồm ồn ào đòi: “Phúc Thọ cũng muốn, a a...”
“Không cho, thái phó chuẩn bị cho cô, đệ đòi cái gì?”
Trường Sinh nhét đầy miệng, chỉ hai, ba miếng đã ăn sạch đĩa.
Phúc Thọ thấy vậy thì lập tức sợ.
Hu hu hu… (╥╯^╰╥)
Không cướp nổi điện hạ tỷ tỷ.
Gia đình bốn người ăn điểm tâm, Trường Sinh thoáng thấy có ánh hồng qua khóe mắt, bèn nhìn sang.
“Người ngoại tộc kia cũng ở đây sao?”
Người phụ nữ kia kinh ngạc hỏi: “Người ngoại tộc? Ai vậy?”
Trường Sinh chỉ chỉ. Quả nhiên có một người phụ nữ ăn mặc quái dị có dáng người đầy đặn đang khoanh tay dựa trên ngọn cây.
Bọn họ nhìn Khương Bồng Cơ, đồng thời, Khương Bồng Cơ cũng chăm chú nhìn họ.
“Quả nhiên đao mà cô ta ôm rất giống đao Trảm Thần, thảo nào con lại nhận nhầm.”
Người phụ nữ kia nhìn thấy Khương Bồng Cơ thì chỉ tỏ ra thưởng thức, không có phản ứng gì khác.
Phúc Thọ sửng sốt một chút, đột nhiên nói: “Vừa rồi vị đại tỷ này còn giúp Phúc Thọ đấy...”
Nếu không phải đối phương ôm cậu leo tường đi mua đồ tế, chỉ bằng thân thể bé xíu đó thì căn bản không thể leo tường rời phủ được.
Trong bốn người, chỉ có phản ứng của Vệ Từ là hơi có vẻ quái dị, cứ như đang nhìn thấy ma vậy. Nhưng sự quái dị này chỉ hơi thoáng qua rồi biến mất, mắt thường khó mà thấy được. Nếu không phải Khương Bồng Cơ có lực quan sát cực tốt thì chỉ sợ đã lỡ mất rồi. Cô cười nói: “Tìm suốt nửa ngày trời, thì ra là ở đây. Dám ngụy trang thành Tử Hiếu ngay trong thế giới tinh thần của huynh ấy, rõ ràng là ngươi đang bắt nạt huynh ấy không biết cách dùng năng lượng tinh thần phản kích, đúng không?”
Không đợi “Vệ Từ” nói gì, Khương Bồng Cơ đã rút đao nhảy từ trên cây xuống, lưỡi đao nhắm thẳng vào mặt.
Người phụ nữ bên cạnh và Trường Sinh thấy vậy thì kinh hãi muốn ngăn cản.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói với hai người: “Cút đi! Đừng làm hỏng chuyện tốt của ta!”
Cô vừa dứt lời, nơi náo nhiệt này đột nhiên trở nên yên tĩnh, du khách xung quanh đều hóa thành sương mù tiêu tán, chỉ còn sót lại Khương Bồng Cơ và “Vệ Từ”. Lưỡi đao của cô không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhắm thẳng nơi yếu hại của “Vệ Từ” mà chém, vừa nhanh vừa mạnh, rõ ràng muốn đòi mạng đối phương.
Vẻ mặt của “Vệ Từ” kịch biến, cố gắng lắm mới tránh được lưỡi đao Trảm Thần.
“Đây là Vệ Từ mà ngươi cũng muốn giết sao?”
Khương Bồng Cơ hừ một tiếng khinh miệt, coi thường nói: “Cái thứ đồ giả hạng bét mà cũng đòi so sánh với Tử Hiếu nhà ta. Ngươi chỉ cần đứng đó thôi là ta đã ngửi được mùi hàng nhái nồng nặc rồi, không chém ngươi thì chém ai? Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần dùng khuôn mặt của Tử Hiếu là có thể giả mạo được huynh ấy sao?”
Sắc mặt của “Vệ Từ” không khỏi càng vặn vẹo. Đến khi nhìn thấy mái tóc đỏ rực trên đầu Khương Bồng Cơ, đáy mắt lập tức nặng nề, sắc mặt khó coi như thể bị táo bón.
“Ta nói này, ngươi có thể đừng dùng khuôn mặt của Tử Hiếu để biểu lộ ra sắc mặt xấu xí như vậy được không?”
Tuy đang nói chuyện nhưng Khương Bồng Cơ vẫn tấn công như cuồng phong bạo vũ.
Nơi này là khu vực tinh thần của Vệ Từ, cô và kẻ giả mạo trước mặt đây đều bị xem như người ngoài, hành động sẽ bị hạn chế nhất định.
Trong tình huống này, bọn họ chỉ có thể dùng võ lực mà liều mạng.
Tên giả mạo kia nghiến răng nghiến lợi, nói: “Quả nhiên là ranh con nhà họ Khương, không ngờ vẫn chưa chết hết!”
Khương Bồng Cơ khẽ giật mình: “Ngươi có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tên giả mạo không chịu nói, Khương Bồng Cơ không chịu bỏ qua.
Hai người đánh một lúc, tên giả mạo cảm thấy có gì đó bất thường, càng có vẻ âm trầm hơn.
“Ngươi nhận ra rồi à?” Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Tử Hiếu là người bình thường, nhưng khu vực tinh thần lại cực kỳ mạnh, gần như có thể so được với ngươi ở trạng thái cao nhất. Ngươi nói xem, ngươi không chọn ai mà lại đi chọn Tử Hiếu... không phải là tự đi tìm đường chết à?”
Tên giả mạo mạnh miệng phản bác: “Không thể nào!”
Tinh thần mạnh như vậy, người bình thường không thể có được, Vệ Từ vẫn chưa đủ điều kiện.
“Tại sao lại không thể chứ? Tử Hiếu trùng sinh, sống lại một đời, khẳng định không phải chỉ hai chữ ‘may mắn’ là giải thích được, chắc hẳn là có người ở sau lưng bày ra. Không phải ngươi dẫn Tử Hiếu tới thì tất nhiên là người khác. Tử Hiếu là người bình thường, huynh ấy không thể tự nhiên mà có được tinh thần lực mạnh đến vậy. Không chừng còn có quý nhân giúp đỡ đấy.”