“Các huynh đều đã quyết định đặt châu phủ ở Thượng Kinh?”
Khương Bồng Cơ cảm thấy thuộc hạ nhà mình đúng là biết nghĩ thật, vậy mà thật sự thống nhất ý kiến, quyết định xây dựng lại Thượng Kinh, người nào người nấy đều muốn gây chuyện.
Không chỉ Khương Bồng Cơ nghĩ như vậy, ngay cả khán giả đang xem livestream, theo dõi toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối cũng cảm thấy những người này đang gây sự.
Nếu không có tình huống gì khác thường thì mỗi ngày cô đều livestream từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối. Không ít khán giả bày tỏ, trong thời đại livestream phát triển ồ ạt như hiện nay, Streamer vừa có lương tâm vừa chuyên nghiệp cần cù, từ trước đến giờ chưa từng lừa tiền khán giả cũng chỉ có cô.
Điều duy nhất khiến người ta đau trứng là lúc phát livestream, cô đều hạn chế số người xem tối đa. Mỗi lần muốn xem livestream, khán giả đều phải liều mình bùng nổ tốc độ tay cùng với nhân phẩm của mình.
Trong livestream, số người được xem tối đa là một trăm năm mươi nghìn, nhưng cả thế giới lại có năm sáu tỷ người biết đến kênh livestream này!
Là Streamer đã nổi tiếng trong một khoảng thời gian dài mà không giảm độ hot, Khương Bồng Cơ có thể nói là có tiếng tăm trên toàn thế giới.
Còn không phải chắc. Khi cô đặt ra câu hỏi, ngay sau đó liền có vô số bình luận hiện lên chi chít trên màn hình.
[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Bị Treo]: Streamer, cô đây là muốn chơi lớn sao! Xem xong đoạn livestream được biên tập ngày hôm qua, tôi đã dự cảm là sắp có chuyện xảy ra rồi mà. Nếu đặt châu phủ ở Thượng Kinh, theo lời của người xưa thì chẳng phải là “lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết”?
[Gông Lửa]: Ha ha, nên sửa một chút, rõ ràng là “lòng Liễu Lan Đình người qua đường đều biết” chứ.
[Mỹ Nữ Hồ Tiên]: Thật đáng tiếc, tui rất muốn được xem lúc Streamer đặt châu phủ ở Thượng Kinh thì sắc mặt của tiểu hoàng đế và hoàng thái hậu sẽ thế nào.
[Ước Mơ Bong Bóng]: Còn sắc mặt gì nữa, chắc là giống như ăn phải vò shit nhão thôi.
[Nghìn Thu Không Trắng]: Ọe, lầu trên, kiểu so sánh của bác ghê tởm quá, tôi đang ăn cơm trưa ở căn tin công ty đây.
Đa số người xem livestream đều đang cổ vũ cho Khương Bồng Cơ và các thành viên trong tổ chức của cô.
Trong tình huống hoàng thất vẫn đang tồn tại như hiện nay, cô lại dám can đảm xây dựng châu phủ ở nơi từng là đế đô, lá gan này cũng quá lớn.
Điều này đã là gì?
Một bình luận của khán giả nào đó vô cùng có hình tượng...
[Nấm Hương Ra Ngoài Mùa Hè]: Streamer đây là muốn gây ra chuyện lớn hả. Nghe thật giống như kiểu nam chủ nhân mang cô em vợ và tiểu thiếp bỏ trốn, vứt vợ cả nằm một mình trên giường ngủ. Không lâu sau, một đám thổ phỉ như hổ như báo từ bên ngoài đến chiếm phủ đệ này, ngủ cùng vợ người ta.
Mặc dù nam chủ nhân đã không cần người vợ này nữa, nhưng bị người thứ hai xa lạ chiếm đi, sắc mặt người ta có thể tốt được sao?
Ngoài những bình luận khôi hài này ra, trên góc màn hình livestream còn hiện lên vài bình luận kỳ dị kiểu “ông nói gà bà nói vịt”.
[Tiếng Hoa Thật Khó Học]: Chuyện khác thì tui mặc kệ, tui chỉ muốn biết lúc nào Streamer mới bỏ thành kiến về ngôn ngữ chủng tộc, mở ngôn ngữ khác.
[Người Nước Ngoài Học Tiếng Hoa]: Vì theo đuổi kênh livestream này, tôi phải nhọc nhằn học ba năm mới đạt được HSK 6*, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ nghe không hiểu.
* Nguyên văn là “华语十级”, vì HSK cũ được chia làm 11 cấp, sau này từ năm 2009, cấp bậc HSK được chia lại, hiện tại tổng cộng có 6 cấp.
Đối với điều này, Khương Bồng Cơ bó tay, cô cũng rất bất đắc dĩ.
Hệ thống đã bị cô nhốt, phòng livestream căn bản không thể thăng cấp.
Nói tới đây, không thể không bổ sung một câu… Không biết vì sao mà muốn đăng nhập vào kênh livestream này phải dùng mạng của nước Hoa, ngay cả bình luận cũng hạn chế chỉ được nhập tiếng Hoa. Điều này làm không ít người nước ngoài muốn xem livestream phải chạy từ nơi xa xôi đến nước Hoa, nếu không thì chỉ có thể leo tường xem video trên mạng. Dù đến nước Hoa rồi, muốn bình luận, nghe hiểu những lời Streamer nói thì phải tự lực cánh sinh học tiếng Hoa.
Nói một hồi cuối cùng đều là nước mắt!
Khương Bồng Cơ yên lặng thương cảm thay cho những khán giả này, thuộc hạ cấp dưới thì mỗi người âm thầm giao lưu ánh mắt riêng với nhau, chọn ra một người làm đại biểu lên tiếng.
Phong Cẩn liệt kê ra một cách cực kỳ chi tiết những lợi ích khi đặt châu phủ ở Thượng Kinh, tất cả đều lấy lợi ích của Khương Bồng Cơ làm điểm xuất phát, không hề có tư tâm nào khác.
Sau khi hùng hồn diễn thuyết, Phong Cẩn do dự nói thêm một câu: “Thượng Kinh bị động đất, chín phần mười đã sụp đổ. Nếu xây dựng lại trên tòa thành hoang tàn này, sợ là phải hết sức cẩn thận. Lúc xây dựng phải dùng đủ lượng nguyên vật liệu, tuyệt đối không thể xuất hiện hiện tượng tham ô hoặc cắt xén nguyên vật liệu. Cẩn cho rằng, chi bằng đi mời thợ thủ công lành nghề có kinh nghiệm phong phú tự mình giám sát, thiết kế, tính toán, như vậy mới có thể làm yên lòng dân chúng đã phải trải qua nỗi khổ động đất.”
Một trận động đất cướp đi tính mạng mấy chục ngàn dân chúng trong thành, nơi nguy hiểm như vậy, dù có xây dựng lại thì trong lòng dân chúng cũng vẫn sợ hãi.
Nếu muốn thu hút dân lưu lạc tới, nhất định phải để họ biết kiến trúc sau khi xây lại rất vững chắc và kiên cố, không e ngại đất rung núi chuyển.
Điều quan trọng hơn là...
Tầm mắt Khương Bồng Cơ chuyển tới trên người Trương Bình: “Hi Hành làm chuyện này nhé?”
Đối phương thoáng sững sờ rồi cười khổ, nói: “Nếu bảo Bình xây một phòng một nhà thì không khó. Nhưng nếu xây dựng một tòa thành, sợ là không đủ lực.”
Khương Bồng Cơ không để ý lắm, nói: “Xây thành cũng không phiền phức như vậy, huynh biết xây dựng nhà như thế nào là được rồi. Chỉ cần ‘sao chép - dán’ một ngôi nhà mấy nghìn lần, chẳng phải đã thành một tòa thành rồi ư? Đắp tường thành, xây thành quách, những thứ này đều đã có sẵn mô hình rồi không phải sao? Còn về công trình thoát nước, huynh đi tra xem huyện Tượng Dương đặt đường ống thế nào, từ đó có thể tham khảo một ít…”
Mọi người ai nấy đều ngơ ngác. Theo như lời chủ công vừa nói thì hình như xây thành cũng dễ ẹc.
Bọn họ có thể theo nghĩa mặt chữ mà đoán được “sao chép” là gì, nhưng còn “dán” là cái quỷ gì?
Khương Bồng Cơ bày tỏ rằng, vấn đề này hơi bị sâu sắc một chút, đáng lẽ phải mời vị khán giả tên “Đường Thất” thường hay đâm chọc mấy ngày nay đến để giải thích.
Trương Bình bỗng chốc phải gánh một trách nhiệm vượt ngoài khả năng của mình, tim đập thình thịch như đánh trống, áp lực như núi đè.
Vệ Từ ở bên phát hiện sự khó xử của anh ta, nhỏ giọng nói: “Chỗ của Từ có giữ mấy phần bản vẽ của thành cổ, có lẽ sẽ giúp được huynh.”
Trương Bình nghe xong lập tức hiểu, cảm thấy mình đã ôm được một bắp đùi to lớn mạnh mẽ.
Anh ta quyết đoán bước ra khỏi hàng, không nói hai lời liền tóm lấy Vệ Từ nhảy chung vào hố lửa.
“Chủ công, Bình muốn mượn một người.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Xây dựng châu phủ không nên trì hoãn. Hiện giờ đang là lúc phải chỉnh đốn và dưỡng sức, đương nhiên những chuyện khác đều gác lại được, còn chuyện này phải ưu tiên. Huynh nói đi, huynh muốn mượn người nào. Chỉ cần là có thể, ta sẽ dốc sức thỏa mãn yêu cầu của huynh.”
Trương Bình chắp tay thi lễ, nói: “Thỉnh cầu chủ công cho Bình mượn Tử Hiếu. Tử Hiếu học rộng tài cao, ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp đều có đọc qua, huynh ấy cũng từng nghiên cứu kiến trúc, lại giỏi vẽ bản thiết kế. Nếu có thể được Tử Hiếu giúp đỡ, chắc chẳng mấy chốc là sẽ có bản vẽ của châu phủ.”
Vệ Từ: “…”
Ta có lời không biết nên nói hay không!
Anh tốt bụng cho mượn bản vẽ trân quý, định giúp đồng bọn nhà mình một tay, thế mà đồng đội heo này lại trực tiếp đạp anh xuống hố lửa.
Con tim tan vỡ!
Tên này nghĩ rằng bản vẽ của một tòa thành vẽ dễ lắm hả? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vệ Từ thì không khỏi nhếch khóe môi, ngoài miệng lại nói: “Làm như lời huynh nói đi.”
Trương Bình mừng rỡ, vội vàng tạ ơn: “Đa tạ chủ công!”
Vệ Từ ở bên cạnh Trương Bình yên lặng ha ha một tiếng, thật muốn đập chết cái đồ chơi khăm ở bên cạnh!
Những người khác không bị điểm danh thở phào một hơi, ôi thoát rồi!
Họ đâu có ngu, dù chưa từng làm nhưng cũng biết xây thành mệt bao nhiêu. Tăng ca cũng không coi là khổ, chỉ sợ là phải quanh năm suốt tháng ở công trường.
Mọi người trốn cũng không kịp, chỉ có một người không biết nội tình, ngốc nghếch bước ra khỏi hàng, chủ động xin đi giết giặc.
Người này chính là Thiệu Quang. Nói thế nào gã cũng là trạch nam* đang tu luyện theo đạo Mặc gia**, trong kiến trúc vẫn sẽ có vài chỗ giống nhau.
* Trạch nam ý chỉ người con trai chỉ thích quanh quẩn trong nhà.
** Mặc gia: một trường phái triết học thời xưa ở Trung Quốc.
Huống chi gã cũng rất tò mò với tuyến đường thoát nước của huyện Tượng Dương, còn định tận dụng cơ hội lần này để tìm hiểu kỹ thuật chủ yếu trong đó.
Chỉ là… Không biết vì sao, ánh mắt của những đồng nghiệp mới xung quanh mình… giống như đang tỏ vẻ thương hại?