Đám mưu sĩ bắt đầu phân tích kĩ đạo lý này, nhóm phần tử hiếu chiến có chỉ số kích động cao cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Nếu suy nghĩ kĩ thì nhóm quân sư nói cũng rất có lý, có điều...
Có lý thì có lý đấy, nhưng bắt bọn họ trơ mắt nhìn cơ hội lập công tốt đẹp dần trượt khỏi bàn tay, bọn họ đau lòng lắm, tim đau đến mức sắp vỡ vụn! Giống như một mỹ nhân xinh đẹp như tiên trên trời hoặc một chàng trai tuấn tú ngời ngời đã cởi sạch, tắm rửa thơm tho nằm trên giường chào mời họ, nhưng lại không xông lên được... Quá mất mặt, là đàn ông, vào lúc này sao có thể nói là mình không được cơ chứ?
Không chỉ những tướng quân lớn tuổi bức bối trong lòng mà đám Dương Đào, Lý Uân cũng vô cùng ngứa ngáy trong lòng.
Mặc dù họ không hẳn là phái chủ hòa cũng không phải phái chủ chiến cấp tiến, nhưng họ cũng chẳng phải những người yêu hòa bình.
Có chiến tranh thì đánh, không chiến tranh thì nghỉ.
Võ tướng là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, ba năm không chiến, nếu đã chiến thì chiến ba năm.
Thời cơ chiến đấu ngay trước mắt nhưng không thể đánh trận, đối với những đại lão gia thừa thãi tinh lực như bọn họ mà nói đúng là cực kỳ uất ức, nhịn mãi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Đặc biệt là những người như Lý Uân, Dương Đào, Tạ Tắc đang tuổi xuân phơi phới, bọn họ cần phải kiến công lập nghiệp để gom góp vốn liếng cho con cái nhà mình. Đối với võ tướng mà nói, có vốn liếng nào hữu dụng hơn chiến công đây?
Khương Bồng Cơ nhìn thái độ và biểu hiện phân biệt rõ ràng giữa văn thần võ tướng, tâm trạng hơi phức tạp.
Sao người dưới trướng cô đều hiếu chiến như vậy chứ?
Biểu cảm của đám cá muối là...
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Hiếu chiến hay không hiếu chiến, chẳng lẽ trong lòng cô còn không biết sao?
Chủ công thế nào thì thuộc hạ thế đấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mấy câu này đâu hề thừa thãi.
Trên bản chất, Khương Bồng Cơ là người đứng đầu phái chủ chiến, dưới sự ảnh hưởng của cô, dù là mưu thần hay quân lính, thái độ đối ngoại đều có khuynh hướng bạo lực, không thể dùng miệng nói chuyện vậy thì dùng nắm đấm nói chuyện, một số lão tướng vốn rất phật hệ cũng bị cô “dạy hư”.
Kết thúc cuộc họp bàn, trên cơ bản thì chuyện đánh trận chắc chắn không thể thiếu, nhưng trước mắt vẫn phải tĩnh dưỡng luyện binh là chính.
Để trấn an những võ tướng kích động, Khương Bồng Cơ đã nói khá nhiều những lời hay ý đẹp, vừa dỗ vừa lừa người ta bình tĩnh khiến đám cá muối trong kênh livestream không nhịn được nôn mửa. Cô đúng là đã bị đại nghiệp tranh bá cản đường rồi, người như cô không đi làm người truyền bá tẩy não người khác thì đúng là uổng phí tài năng quá.
Căn cứ theo phán đoán của bọn họ, năm sau chắc chắn sẽ không có chiến tranh gì, toàn bộ tinh lực sẽ dồn vào việc khôi phục xây dựng Nam Thịnh, đồng thời quan sát thế cục Trung Chiếu, đề phòng động tĩnh ở Tây Xương và Bắc Uyên. Dù sao người cũng đã đến hơn một nửa, Khương Bồng Cơ mở cuộc họp luôn, tất cả mọi người bàn bạc toàn bộ công việc của năm sau. Mấy người Vệ Từ dĩ nhiên không cần phải nói, bận từ đầu năm đến cuối năm là sự thật ván đã đóng thuyền, mấy võ tướng tay nắm binh quyền như Tạ Tắc cũng chẳng rảnh rỗi lắm, hoặc có thể nói là nhiệm vụ của mấy người bọn họ còn nặng nề hơn so với nhóm Vệ Từ.
Lúc trước, Nhan Lâm nói trong tay Khương Bồng Cơ có một triệu hùng binh, trong đó có năm trăm nghìn tinh nhuệ, năm trăm nghìn tạp binh, nghe cực kỳ oai phong.
Trên thực tế, con số này không chính xác, “một triệu hùng binh” chỉ là con số ảo mà Nhan Lâm thuận miệng nói thôi.
Thổi phồng sự thật là quy tắc ngầm của nghề này, Nhan Lâm nói vậy cũng chẳng có ai so đo với anh ta cả.
Nếu thật sự có binh lực như vậy thì Khương Bồng Cơ còn cố kỵ gì chứ, cứ dẫn người đi quét sạch Trung Chiếu, tiện thể đánh luôn hai con rùa rụt đầu Tây Xương và Bắc Uyên là được.
Thống kê sơ lược, Khương Bồng Cơ thật sự có một triệu binh lực, nhưng lại không phải “Hùng binh”.
Tính cả binh mã đóng giữ ở ải Trạm Giang và Đông Khánh thì trong tay Khương Bồng Cơ có chừng hơn năm trăm nghìn, có thể điều động binh mã khoảng hai trăm năm mươi, hai trăm sáu mươi nghìn, trông có vẻ không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh nhuệ có thể xông lên chiến trường, thường được huấn luyện thực chiến, duy trì tố chất tác chiến tốt.
Từ khi cô đánh bại An Thôi, tỉ lệ tinh nhuệ đã giảm hẳn xuống.
Vietwriter.vn
Binh mã trong tay cô điên cuồng tăng lên gấp hai, ba lần nhưng phần lớn đều là tạp binh có tố chất tác chiến chạm đáy, thậm chí có cả “lính rót nước” mượn gió bẻ măng, những thành phần này ngoại trừ lên chiến trường cho đông quân số, phất cờ hò reo thì chỉ biết chạy trốn, Khương Bồng Cơ thật sự cảm thấy chướng mắt với bọn họ.
Nếu so sánh những binh mã ban đầu như những chàng trai khỏe mạnh cân đối thì từ khi đám tù binh này gia nhập, cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ của những chàng trai này đã lập tức biến mất, chỉ còn lại mỡ thừa vướng víu, tính linh hoạt đã không còn được như trước. Khương Bồng Cơ định nhân một năm tu dưỡng này để tinh giản binh lực thêm một bước.
Tinh giản binh lực, trên bản chất là động vào binh quyền trong tay chư vị võ tướng, giảm bớt binh mã thống lĩnh của họ.
Đối với đề nghị này của Khương Bồng Cơ, những người cũ kinh ngạc nhưng không phản đối, những người mới vừa đầu quân cho cô một, hai năm thì không tán thành lắm.
Bọn họ phản đối, đương nhiên sẽ không dùng lý do “chủ công làm vậy là để giảm bớt binh quyền dưới tay bọn ta sao”.
Các võ tướng không phải là những vũ phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, họ có thể cầm binh lãnh tướng thì chắc chắn bụng dạ đen tối chẳng kém mưu sĩ là mấy.
Nếu không phải do Khương Bồng Cơ chú trọng phân chia công tác thì quyền lợi của võ tướng hẳn sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều, từ tiền chiến đến hậu chiến, trên cơ bản đều lấy thống soái làm trọng tâm, mưu sĩ chỉ ở bên hỗ trợ. Sao chủ công nhà mình lại không giống người thường thế, hạn chế binh quyền của võ tướng đồng thời cũng hạn chế quyền lợi của mưu sĩ khiến cả hai bên vừa ước chế nhau vừa hỗ trợ nhau. Đại khái... đây cũng có thể coi là một nét đặc sắc, quen rồi là thấy ổn thôi.
Lý do đưa ra để phản đối tinh giản binh lực võ tướng cũng rất có sức thuyết phục.
Sau một năm nghỉ ngơi là đã có thể động binh với Trung Chiếu, có lẽ sẽ còn đối mặt với sự ngấp nghé của hai nước Tây Xương và Bắc Uyên.
Bọn họ tranh thủ chiêu mộ thanh niên trai tráng nhập ngũ còn không kịp, lúc này sao có thể tinh giản binh lực?
Không nên tinh giản binh lực, bọn họ nên tiếp tục chiêu mộ!!!
Sao Khương Bồng Cơ lại không nhìn ra tính toán của bọn họ?
Đừng quên, Khương Bồng Cơ cũng có xuất thân “võ tướng” chính thống.
Có thể cô không hiểu được những tính toán nhỏ nhặt của đám mưu sĩ nhưng chắc chắn có thể bắt mạch được đám võ tướng này.
“Tướng quý ở mưu không quý ở dũng, binh quý ở tinh nhuệ chứ không cần nhiều.” Khương Bồng Cơ cười hỏi: “Chư quân đều là những lão tướng quen thuộc sa trường sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Vì sao An Thôi thảm bại? Nguyên nhân thì nhiều lắm, ta cũng tin chư vị đều đã từng cẩn thận nghiên cứu rồi. An Thôi cho rằng chỉ cần binh mã nhiều là mọi việc có thể thuận lợi, đánh đâu thắng đó, không ngờ rằng làm vậy lại giữ cho mình tai họa ngầm trí mạng. Những tạp binh có tố chất tác chiến không đồng đều này, chiến lực trên chiến trường của bọn họ có xứng với chi tiêu lương thảo của An Thôi không? Cả một đám phế vật vô tích sự ăn tiêu đều không hề ít, may là An Thôi chết sớm chứ kéo dài thêm nửa năm hoặc một năm nữa thì chắc sẽ hối hận đến mức xanh ruột...”
Khương Bồng Cơ là chủ công, cô thật sự rất tôn trọng thuộc hạ nhưng mọi người đều không thể không thừa nhận, miệng lưỡi của vị chủ công này quá sắc bén!
[Đường Lê Rán Tuyết]: Binh quý ở tinh nhuệ không quý ở số lượng, câu này thì tui hiểu đấy. Nhưng sao Streamer còn thòng thêm một câu “tướng quý ở mưu không quý ở dũng” để làm gì?
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Cô ấy đang châm chọc võ tướng nhà mình, bảo họ nên nhân lúc nghỉ ngơi này để đọc thêm sách.
[Tướng Quân Của Em]: Chậc, chậc, nếu tui là một trong số những võ tướng ấy thì chắc chắn đã ném vỡ chén, phản lại Streamer rồi!
Mồm miệng cay độc thì cũng thôi đi, nhưng còn cay độc với cả thuộc hạ nhà mình thì cũng hơi quá đáng rồi.