Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Từ thầm run rẩy, hiểu lầm Khương Bồng Cơ xảy ra chuyện gì nên vội vàng truy hỏi.



“Chủ công bị làm sao?”



Phong Chân ấp úng nói: “Ta không chắc cho lắm, chỉ đoán là... Có lẽ, chủ công... Không thể sinh con?”



Vệ Từ vừa nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc trách cứ: “Là ai tung tin đồn nhảm này? Thân thể chủ công rất tốt!”



Nếu như cơ thể bệ hạ không thể sinh con, vậy thì hai đứa nhỏ kiếp trước làm sao ra được?



Từ trong tảng đá nhảy ra à?



Phong Chân nhỏ giọng nói: “Không phải vấn đề ở chỗ cậu cũng không phải vấn đề ở chủ công, vậy thì vì sao nhiều năm như vậy vẫn không thấy bóng dáng của thiếu chủ?”



Cho dù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng gian tình giữa hai người này đã diễn ra nhiều năm như vậy, thế nào cũng nên trúng thầu một lần chứ?



“Chủ công vẫn luôn giữ thân trong sạch.” Vệ Từ nghe thấy lời này, lỗ tai lập tức đỏ hồng: “Huynh nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí này ở đâu?”



Phong Chân sợ hãi.



Lần này anh ta thật sự sợ hãi rồi!



“Lúc chủ công mười hai tuổi thì cậu đã ngấp nghé... Bây giờ chủ công cũng sắp hai mươi hai tuổi rồi, hai người các cậu vẫn còn trong sạch?” Phong Chân cảm thấy lỗ tai mình nghe lầm, đây đúng là còn vô lý hơn chuyện lợn mẹ biết trèo cây, cây sắt biết nở hoa. Khương Bồng Cơ đến lầu xanh uống rượu có kỹ nữ hầu, hành động trái ôm phải ấp kia rất quen tay, lời tán tỉnh há miệng là nói ra được, công lực mạnh đến nỗi hoa nương đã trải qua phong trần cũng không chịu đựng được mà lại là con chim non chưa khai trai sao?



Vệ Từ xấu hổ nói: “Huynh thật không đứng đắn chút nào.”



Ai nói nam nữ yêu nhau thì phải chạy đi lăn giường chứ?



Phế liệu chứa trong đầu Phong Chân đều là màu gì vậy?



Đối mặt với lời chỉ trích của Vệ Từ, Phong Chân chỉ có thể mỉm cười chống chế: “Đúng thật là con chim non, không biết chỗ tuyệt diệu của chuyện nam nữ.”



Đôi tai Vệ Từ còn đỏ hơn, gần như sắp sóng vai với ánh chiều tà.



Phong Chân nói lời ý vị sâu xa: “Tử Hiếu, cậu còn lớn hơn chủ công sáu tuổi, khoảng hai năm nữa là đã đứng tuổi rồi...”



Anh ta vẫn cho rằng đàn ông qua hai mươi tuổi sẽ không còn là gà tơ nữa rồi, không ngờ Vệ Từ trước mắt năm lần bảy lượt phá vỡ ranh giới cuối cùng trong lòng anh ta.



Vệ Từ tức giận, chuyện này không cần Phong Chân phải nhắc nhở, anh nói: “Đợi thêm mấy năm nữa cũng không vội, bây giờ trọng tâm của chủ công phải là sự nghiệp thống trị thiên hạ chứ không phải là tình cảm nam nữ. Nói thế nào cũng phải đến lúc bỏ vào trong túi hơn nửa lãnh thổ Trung Chiếu rồi hẵng suy nghĩ thêm về chuyện này…”



Nếu anh nhớ không lầm, ở kiếp trước bệ hạ mang thai lần đầu là không lâu sau lần đầu tiên của hai người.



Vệ Từ cũng không thể mạo hiểm vì một đêm vui vẻ mà khiến cho cô có thai, chậm trễ sự nghiệp thống trị thiên hạ, chẳng bằng cứ tu thân dưỡng tính như vậy.



Đối với Vệ Từ mà nói, tuy sự phù hợp giữa cơ thể là tuyệt vời, nhưng tuyệt đối không bằng tinh thần hiểu nhau giúp đỡ lẫn nhau.



Anh sống lại là vì phụ tá cô bước lên ngôi vị hoàng đế lần nữa, không phải là vì cản trở cô, ai cũng không thể ngăn cản, kể cả đó là chính bản thân anh!



Nếu như có người dám gây trở ngại, Vệ Từ tuyệt đối không nương tay, bao gồm cả chính bản thân mình.



Phong Chân nghe xong thì líu lưỡi: “Trung Chiếu? Trung Chiếu cũng không phải là thứ mà Đông Khánh hay là Nam Thịnh có thể so sánh, Nhiếp thị Trung Chiếu cực kỳ khó giải quyết.”



Phải chờ bỏ vào trong túi hơn nửa lãnh thổ Trung Chiếu mới bằng lòng suy tính chuyện sinh con sao?



Vậy thì cũng không biết mấy năm sau nữa, thân thể già yếu của Vệ Từ có còn động được hay không?



“Thế lực Nhiếp thị quả thật rất mạnh, tất nhiên trở thành thế lực chư hầu lớn mạnh nhất bên trong Trung Chiếu, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chỉ cần Nhiếp Lương chết đi, bên ngoài châm ngòi gây xích mích một chút, ngồi xem Nhiếp thị chiến tranh nội bộ là được.” Vệ Từ hiếm khi lộ ra mấy phần âm u: “Năm đó, trời xui đất khiến để cho Nhiếp Lương thoát khỏi cửa chết, nhưng thân thể và xương cốt của hắn đã sớm bị độc dược hủy hoại căn cơ ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác. Mấy năm nay hắn không nghỉ ngơi thật tốt, ngược lại khư khư cố chấp tranh đoạt quyền hành Nhiếp thị, thống lĩnh Nhiếp thị tranh đoạt thiên hạ Trung Chiếu, đó là tự đào mộ chôn mình…”



Nhân tài Nhiếp thị Trung Chiếu đông đúc, nhưng cả hai đời trước và sau Vệ Từ chỉ nhìn thấy được hai người, một người là Nhiếp Lương có tài năng phi thường, một người là Tôn Văn.



Những nhân tài khác không phải là không có năng lực, nhưng bọn họ quá ích kỷ, cho dù có năng lực kinh thiên động địa cũng không đủ gây sợ hãi!



Nhiếp Lương tiêu hao tính mạng gắng gượng chống đỡ, sớm muộn gì cũng không chịu đựng được nữa, Tôn Văn lại bị Nhiếp thị đắc tội, đã sớm bị Vệ Từ lừa gạt về trận doanh phe mình.



Ngược lại anh muốn nhìn xem một chút, Nhiếp thị u mê chiến tranh nội bộ đi tìm đường chết thế nào!



Phong Chân do dự: “Chân còn nhớ, họ hàng người trong tộc Tử Hiếu đều ở Trung Chiếu, ra sức vì Nhiếp thị đúng không?”



Vệ Ưng, huynh trưởng ruột của Vệ Từ còn là bạn thân kiêm trợ thủ đắc lực của Nhiếp Lương đấy.



“Vậy thì sao?” Vẻ mặt Vệ Từ cực kỳ lạnh lùng, anh nói: “Cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng Từ rõ ràng.”



Anh cũng không nợ Vệ thị cái gì, kiếp trước không nợ, kiếp này càng không nợ.



Nếu như vì vấn đề lập trường, không thể không chĩa đao thương về phía huynh trưởng của mình, anh sẽ ra tay ác hơn một chút, để cho đối phương được ra đi thoải mái vui vẻ.



Bạc tình bạc nghĩa sao?



Theo quan điểm của Vệ Từ, đây mới là sự tôn trọng và tình cảm lớn nhất.



Phong Chân nghe xong chỉ có thể nhún vai, nếu vấn đề anh ta lo lắng đã không tồn tại thì anh ta không nên dính vào nữa.



Con người Vệ Từ vẫn rất đáng tin.



Phong Chân cũng không tận tâm che giấu hành động lần này của mình. Hôm sau Khương Bồng Cơ đã nghe được chuyện này, lập tức bật cười hết sức vui vẻ.



“Tử Thực thật sự là người rất hài hước nha, hành động lần này đúng thật là lo lắng uổng công rồi, huynh ấy như vậy là đang nghi ngờ Tử Hiếu không được sao?”



Vệ Từ đang ở ngay bên cạnh Khương Bồng Cơ, nghe thấy chủ công bật cười trắng trợn như vậy, lập tức có loại ảo giác mệt tim.



“Tử Thực nghi ngờ cũng không phải không có lý, mặc kệ huynh ấy đi.”



“Nhưng ta biết rõ huynh được nha, huynh không được không phải còn có ta sao?” Khương Bồng Cơ từ phía sau vòng lấy cổ Vệ Từ, mỉm cười ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Lại nói, người ta cũng nghi ngờ huynh không được, lấy tư cách là một người đàn ông, Tử Hiếu không có một chút động tâm nào sao?”



Vành tai Vệ Từ đỏ ửng, nhấp môi dứt khoát không nói lời nào.



Làm anh uổng công một năm chép hơn một nghìn lần Thanh Tâm Chú sao?



Khương Bồng Cơ thấy anh không phản ứng lại, cô tự cười nói: “Nhưng ta động tâm rồi.”



Vệ Từ: “...”



Chủ công nhà anh... Có thể đừng trêu ghẹo anh như vậy có được hay không?



Khó tránh khỏi nhóm lửa tự đốt mình, Vệ Từ vội vàng tìm một cái cớ sứt sẹo vội đi ra ngoài.



Khương Bồng Cơ lưu manh đắc ý huýt sáo, cảm thấy tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.



“Ai nói huynh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?”



Cho dù là kẻ địch của cô hay là con mồi của cô, không người nào có thể chạy trốn được.



Bữa tiệc mừng năm mới năm nay được tổ chức như thường lệ, Khương Bồng Cơ cho mọi người nghỉ Tết trước thời hạn bảy ngày.



Đúng, không nhìn lầm đâu, cô thực sự đã chấp bút đóng dấu cho mọi người nghỉ Tết trước thời hạn bảy ngày!



Cô càng phóng khoáng, mọi người càng thấp thỏm lo sợ, Phong Chân càng giống như gặp phải đại địch.



Kỳ nghỉ Tết nha!



Thứ cầu xin mà không được bao nhiêu năm nay ư?



Lúc chính bọn họ cảm nhận được thời gian tươi đẹp của kỳ nghỉ Tết, ngược lại từng người một cảm thấy cả người không được thoải mái cho lắm, thật giống như thiếu đi một chút gì đó.



Một năm gió yên sóng lặng, các châu dần dần phát triển theo quỹ đạo.



Hết nơi này đến nơi khác bước ra khỏi bóng ma chiến tranh, bày ra khung cảnh phồn hoa mà thời đại hưng thịnh mới có.



Lấy tư cách là người tạo ra tất cả, cảm giác thành tựu và thỏa mãn của Khương Bồng Cơ không cần nói ra cũng rõ.



Bữa tiệc năm mới được tổ chức như thường lệ, với tâm trạng tốt đẹp, mỗi nhóc con đi lên chúc Tết đều được cô phát cho một bao lì xì đỏ thật to.



“Khi những đứa bé này lớn lên, chắc chắn thiên hạ này sẽ là một cảnh tượng khác.”



Dù sao Liễu Hi cũng là người bình thường, thân thể này sống đến bảy mươi tám mươi tuổi đã rất thọ rồi.



Khương Bồng Cơ chỉ có thể giao phó tương lai cho đám nhóc tràn đầy sức sống và hy vọng trước mắt này.



Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn Vệ Từ, cười nhạo: “Còn thiếu một vị thiếu chủ.”



Không có thiếu chủ, cho dù có bao nhiêu thế hệ mới đi nữa thì cũng là vô ích.



Sự vất vả của một thế hệ không thể truyền cho huyết mạch đời sau, chẳng phải là uổng công làm áo cưới cho người ta sao?



Mắt Khương Bồng Cơ ngà ngà say: “Chắc chắn sẽ có.”



Chỉ mong…



Tối nay sau khi Tử Hiếu trở về, đừng bị dọa sợ ra nguy hiểm gì. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK