Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thứ âm mưu ngấm ngầm này quả thật là oan uổng cho Dương Đào, anh ta không phải là tiểu nhân, lại càng không chỉ vì chút thù oán cá nhân mà lấy chiến tranh làm trò đùa.



Thời gian viện quân đến nơi là đúng lẽ thường, thời điểm Đãng Phòng đầu hàng mới bất thường.



“Phụt.”



Dương Tư đang uống trà giải khát, bỗng nhiên nghe được tin Hạ huyện lệnh ở Đãng Phòng âm thầm phái người đến đàm phán, thế là một hớp nước trà cứ thế phun ra ướt hết cả tay áo của Phong Chân.



Suýt chút nữa Phong Chân nhảy dựng lên, trên mặt không những có lửa giận mà còn tràn ngập sự ghét bỏ.



Phù Vọng thấy hai người sắp gây chiến đến nơi bèn tiến lên cười tách hai người ra.



“Quân sư quả nhiên liệu sự như thần, vị huyện lệnh Đãng Phòng kia quả nhiên là người nhát như thỏ đế, là một tiểu nhân chỉ biết đến lợi ích bản thân.”



Phù Vọng cười tâng bốc Phong Chân, làm lắng xuống lửa giận của đối phương khi bị nước miếng của Dương Tư dính vào tay áo, nhưng Dương Tư cũng không phải dạng hiền lành gì, gã chính là một kẻ thích bới lông tìm vết.



“Người ta phái người đến đàm phán cũng chưa chắc là đầu hàng, biết đâu là giả vờ đầu hàng.”



Phong Chân cười lạnh nói: “Nếu như bọn họ can đảm và dũng cảm như vậy thì năm đó Dương Kiển sẽ không chết thảm như thế.”



Thế lực bên trong Chương Châu tương đối phức tạp so với tưởng tượng của người ngoài, sĩ tộc nhiều như cây trong rừng, cường hào ác bá cũng nhiều, lợi ích của bọn họ đã đạt đến trạng thái cân bằng vi diệu. Ai ngờ Dương Kiển lại đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu đánh vỡ thế cân bằng này, có người bị hào khí của ông thuyết phục, nhưng người nhìn ông không thuận mắt càng nhiều hơn. Căn bản là do thái độ cương quyết của Dương Kiển mà thôi, đụng đến lợi ích của sĩ tộc Chương Châu nên người ta mới bỏ chạy hết.



Nói là Dương Kiển bị Triệu Thiệu đầu độc giết chết, chẳng thà nói là chết vì bị một đám sĩ tộc khinh rẻ.



Dương Kiển chết rồi, ý định ngấp nghé cướp “bánh ngọt” của bọn họ đều hỏng, còn không biết định âm thầm thực hiện kế hoạch “một người làm quan cả họ được nhờ” như thế nào.



Tính cách Dương Đào không cương quyết như Dương Kiển, thủ đoạn cũng không cứng rắn như cha anh ta nên mới không bị chống đối quyết liệt như vậy.



Nếu tính cách của Dương Đào cũng cùng một khuôn đúc như cha mình thì anh ta sớm đã bị người ta ám hại từ tám đời rồi.



Đám người này sinh ra chính là để theo đuổi lợi ích, ai có thể mang lại cho bọn họ tương lai thịnh vượng, khiến cho gia tộc bọn họ tiếp tục phồn vinh thì bọn họ tình nguyện đi theo người đó. Định luật này không chỉ dùng với sĩ tộc ở Chương Châu mà cũng có thể dùng với người khác. Khi nào Dương Đào còn có thể mang lại lợi ích cho bọn họ thì anh ta chính là chủ công, là ông lớn, nhưng khi Dương Đào đến bản thân còn khó lòng tự bảo toàn thì đám người này sẽ bắt đầu tự tìm cách riêng.



Trung thành?



Đó là cái gì vậy?



Thường thì người nào thật sự kiên quyết cũng sẽ chết sớm nhất và chết thảm nhất.



Những sĩ tộc kia sống còn dai hơn con rùa ngàn năm ấy chứ, có ai không phải là cao thủ tìm lợi tránh hại đâu.



Đối mặt với sự uy hiếp và áp bách từ đại quân tám mươi nghìn người, huyện lệnh Đãng Phòng sớm đã sợ đến mất hồn mất vía rồi ấy, đầu hàng cũng là chuyện nằm trong dự liệu.



Không chịu khuất phục ư?



A a, vật kia trị giá bao nhiêu vậy?



Đúng như Phong Chân dự đoán, huyện lệnh Đãng Phòng người ta phái người tới chính là để đầu hàng, sứ giả lại là một tên cực kỳ nịnh hót.



Dương Tư thấy thế cũng lười tranh cãi, nếu không lại bị Phong Chân làm bẽ mặt, Chương Châu chính là quê nhà của Phong Chân, là sân nhà anh ta.



“Nếu như trên một đường hành quân gặp ai cũng biết điều như thế này thì tốt biết mấy.”



Mặc dù Phù Vọng hiếu chiến nhưng gã cũng biết đánh giặc chắc chắn sẽ có người chết, huynh đệ bên cạnh từng người từng người biến mất, bây giờ muốn tìm một người để uống rượu đều là những người mới. Nếu có thể đao gươm không dính máu đã chiếm được Chương Châu thì không còn gì tốt hơn nữa. Đáng tiếc đây chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày.



Dương Tư cười nói: “Phù tướng quân này, đây cũng không phải chuyện gì tốt.”



Phù Vọng kinh ngạc hỏi gã: “Tại sao lại nói như vậy? Quân địch chủ động đầu hàng không tốt sao?”



Dương Tư nói: “Nhiều người đầu hàng thì ngài có thể phân biệt được người nào thật lòng quy thuận, người nào giả bộ đầu hàng trà trộn vào quân ta chờ đợi thời cơ tốt hay không?”



Nếu như dọc đường hành quân đều là người đầu hàng, Dương Tư mới sợ đến ngủ không yên giấc đó.



Phù Vọng nói: “Quân sư nói như vậy cũng có lý.”



Hạ huyện lệnh không nói hai lời đã mở cửa thành đầu hàng, hắn rất chột dạ, đám sĩ tộc trong thành cũng rất chột dạ, nhưng lại không có ai đi báo cho Dương Đào một tiếng.



Đến khi viện binh của Dương Đào chạy gần tới nơi mới phát hiện có gì đó không đúng, bèn phái mấy tên trinh sát ngụy trang thành lưu dân đi dò xét tin tức.



Không lâu sau trinh sát trở về, khi bọn họ nói với tướng lĩnh cửa thành không có bất kỳ vết tích công thành nào nhưng cờ trên tường thành đã đổi thành cờ họ “Liễu”, tướng lĩnh viện binh liền biết đã xảy ra chuyện gì, vừa phẫn nộ vừa tức giận, chém một đao đứt cây khô bên cạnh.



“Loại tiểu nhân này, chẳng lẽ muốn hại chết bọn ta sau đó vẫy đuôi tranh công với chủ mới sao?”



Tướng lĩnh giận tới mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng bây giờ cũng không phải lúc tức giận, hắn chỉ có thể lập tức dẫn binh quay về.



Ở Đãng Phòng có tám mươi nghìn quân tinh nhuệ đang trú đóng, trình độ binh lực dưới trướng Khương Bồng Cơ ai ai cũng biết, tướng lĩnh viện binh không muốn dùng quân lính đã mệt mỏi vì bôn ba đường dài của mình đi đấu với lính tinh nhuệ của người ta. Tiếc rằng vẫn chậm một bước, Phù Vọng dẫn binh chặn lại đường lui của bọn họ, hai quân hỗn chiến ở vùng ngoại ô. Sau một trận quyết chiến, quạ đen quanh quẩn trên bầu trời thật lâu không chịu rời đi, khắp nơi là thi thể, viện binh Dương Đào phái ra ngoài chết cực kỳ thảm. Nhưng Phù Vọng cũng không thể giữ lại bọn họ được nên đã tiêu diệt toàn bộ số lính còn lại.



Cũng không lâu lắm, tin tức này đã truyền đến tai Dương Đào, đến lúc anh ta hiểu rõ đầu đuôi thì lửa giận dâng cao, giận đến mức đập tan nát cái bàn. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Thật sự chưa bao giờ thấy một đám hèn nhát vô dụng như thế.”



Võ tướng dưới trướng cũng bừng bừng lửa giận, hận không thể chém huyện lệnh Đãng Phòng thành tám khúc.



Mắt Dương Đào hằn lên tơ máu, giận đến nghiến răng kèn kẹt, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.



Anh ta nhận được tin cấp báo của Đãng Phòng mới vội vàng phái quân tinh nhuệ đi, ngày đêm gấp gáp chạy tới, tường thành Đãng Phòng cao dày, thủ thành một hai ngày không thành vấn đề. Ai ngờ huyện lệnh Đãng Phòng chẳng thèm ừ hử tiếng nào, không nói hai lời đã đầu hàng. Tên khốn kiếp đó ham sống sợ chết thì thôi đi, lại còn khiến vô số binh lính mất đi tính mạng. Nếu không có chút ý chí chiến đấu nào, đã muốn đầu hàng thì lúc trước còn gửi tin cấp báo cầu cứu làm gì?



Hai quân còn chưa chính thức khai chiến đâu mà đã vội vã nghiêng về phe kẻ thù, thật sự quá giỏi, quá hay!



Nhan Lâm nói: “Xin chủ công bớt giận, không nên nổi nóng vì loại tiểu nhân này.”



Dương Đào thở hổn hển, nói: “Ta đâu có tức giận vì lũ tiểu nhân đó, rõ ràng ta phẫn nộ thay những tướng sĩ đã hy sinh vô ích kia.”



Trong lòng Nhan Lâm thầm than: “Huyện lệnh Đãng Phòng chẳng qua chỉ là một trong số những người muốn dựa vào Liễu Hi thôi, trong tối còn không biết có bao nhiêu người âm thầm đi lấy lòng cô ta.”



Vào lúc này càng lo lắng thì càng bất lợi.



Nhan Lâm nói: “Có lẽ chủ công biết câu ‘cỏ mọc đầu tường’ chứ? Gió thổi chiều nào thì người cũng ngả theo chiều đó. Thứ chân chính quyết định lập trường của bọn họ không phải là cảnh sắc bên trong hay bên ngoài bức tường mà chỉ là một trận gió mà thôi. Bọn họ có thể đầu hàng Liễu Hi vì lợi ích và tự vệ nhưng đương nhiên cũng sẽ vì lý do tương tự mà trung thành với chúng ta. Hay là chủ công tương kế tựu kế, khiến Liễu Hi cũng nếm thử một chút mùi vị đau khổ. Nếm qua rồi cô ta sẽ biết không phải thứ rác rưởi bẩn thỉu nào cũng có thể nhét vào miệng được. Có một số loại rác rưởi rất khó ăn, có loại lại khiến người ta nghẹn chết.”



Dương Đào nói: “Ý của Thiếu Dương là phái người giả bộ đầu hàng?”



Nhan Lâm nói: “Giả bộ sắp xếp dễ dàng lưu lại dấu vết, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK