Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải người!



Đây còn là con người nữa không?



Chủ công liên tục vung đao lấy mạng người suốt nửa canh giờ, ngài ấy không thấy mỏi tay hay sao?



Hắn thấy rất rõ ràng, từ đầu tới cuối tần suất vung đao của chủ công nhà mình chưa từng giảm xuống, có lúc còn phải đánh lại quân địch đánh lén. Cho dù đao của chủ công có sắc bén như thế nào đi nữa, muốn chém được da thịt và xương cốt người cũng cần dùng sức rất nhiều, một đêm này chủ công đã giết bao nhiêu người? Vung đao bao nhiêu lần? Tạ Tắc không biết con số cụ thể là bao nhiêu nhưng có thể đoán ra được, đó là số lượng hắn nhìn thấy mà run sợ.



Đây quả thật không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được!



Tạ Tắc chợt nhớ đến trận tập kích ở thành Sơn Ủng kia, lần đó hắn phụ trách tập kích chủ tướng, nào ngờ lại thất bại trong gang tấc. Trước khi bị đánh bại hắn còn định dốc toàn lực đọ sức một phen, cược cả tính mạng để giết Khương Bồng Cơ, bây giờ mới thấy quả thật đối phương đã hạ thủ lưu tình với mình.



Đừng nói là cược một cái mạng, cho dù có cược mười cái mạng đi nữa cũng không có khả năng giết được Khương Bồng Cơ.



“Chủ công, bắt được mấy chục tù binh…”



Tạ Tắc nhịn xuống ý niệm nói ra mấy câu cà khịa, thành thành thật thật khắc phục hậu quả cho Khương Bồng Cơ.



Quân địch chết cực kỳ thảm thương, Tạ Tắc giơ cây đuốc lên nhìn bốn phía, suýt nữa ngốc luôn.



Bình thường thì trong tình huống hai quân giao chiến như thế này, tỷ lệ người chết tại trận không cao, phần lớn binh lính do không được cứu chữa kịp thời mới chết.



Tạ Tắc còn tưởng sẽ có không ít tù binh bị thương, không ngờ tới quân địch nằm trên mặt đất không còn mấy người còn sống, phần lớn đều “ra đi” tại trận.



Hắn cẩn thận nhìn kĩ thì phát hiện trạng thái tử vong của những binh lính này đều giống nhau, không phải bị một đao chém đứt cổ thì chính là bị tấn công đúng chỗ hiểm, hầu như đều là vết thương dẫn họ đi gặp Diêm Vương ngay lập tức, dù Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu sống được bọn họ. Tạ Tắc thấy vậy hít vào một hơi khí lạnh. Hắn tự thấy võ nghệ của bản thân không tệ, bình thường so tài với Lý Uân, trong tình huống hai người không liều mạng thì tỷ số thắng bại là năm mươi năm mươi.



Dù là như vậy, hắn cũng không dám nói mình có thể một chiêu lấy mạng người khác.



Giết chết một người không khó, cái khó ở chỗ một chiêu chính xác tiễn người về trời.



Chủ công nhà hắn làm được!



Vấn đề ở chỗ cô là chủ công, không phải võ tướng xung phong xông vào trận địa.



Chủ công là nhân vật quan trọng chủ trì đại cục, mưu sĩ bày mưu tính kế cho chủ công, võ tướng giúp chủ công chiếm thành đoạt đất, ba phe phân chia rõ ràng.



Kết quả thì sao?



Tạ Tắc thân là võ tướng lại bị chủ công nhà mình chèn ép trên lĩnh vực hắn am hiểu, giày xéo hắn hết lần này đến lần khác.



Tạ Tắc có thể nói rằng hắn luôn luôn lo lắng chén cơm của hắn khó mà giữ được hay không?



Mặc dù trong nội tâm có vô số điều muốn nói nhưng bên ngoài Tạ Tắc lại cực kỳ nghiêm túc trấn định, đem lại cảm giác tin cậy cho người khác.



Khương Bồng Cơ đang ngồi trên đất, cô tùy ý cắm đao Trảm Thần ở bên cạnh, nghe thấy giọng Tạ Tắc, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.



“Vẫn còn tù binh còn sống sao?”



Tạ Tắc: “…”



Quả nhiên chủ công nhà mình từng đao lấy mạng người, rõ ràng cô không muốn để tên địch nào sống sót.



Khương Bồng Cơ giơ tay lên lau vết máu, dù thể lực cô rất tốt nhưng mới nãy “vận động làm nóng người” cũng khiến cô ra mồ hôi.



Mồ hôi hòa lẫn với máu của quân địch khiến mặt cô xuất hiện đầy vết “hoa văn”.



“Mang bọn chúng về giam lại đi.” Khương Bồng Cơ hít mũi một cái, đáy mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, cô giơ tay lên lau đi lau lại áo giáp, sau đó lại lau máu trên mặt, cảm giác máu dính trên da thật khó chịu. “À, thuận tiện huynh tra hỏi bọn chúng, nếu có thể tra ra tin tức tình báo về Bá Cao bên kia cũng tốt. Nếu không hỏi được gì thì giam đến khi đại chiến kết thúc.”



Tạ Tắc ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”



Khương Bồng Cơ hỏi: “Còn nữa, có bắt được tướng lĩnh phe địch hay không?”



Tạ Tắc xoay người phất phất tay, ngay lập tức có binh lính mang hai người bị bó như cái bánh giò vào trong.



Hai người này cách Khương Bồng Cơ cũng không xa, khả năng nghe của đa số võ tướng rất tốt cho nên bọn họ nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa Khương Bồng Cơ và Tạ Tắc. Quan trọng là xưng hô của Tạ Tắc với Khương Bồng Cơ, hắn gọi Khương Bồng Cơ là “chủ công”, điều này có nghĩa là gì?



Mặt hai người biến thành màu nước tương, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả những vết thương lớn nhỏ trên người cũng không thể phân tán sự chú ý của bọn họ.



Ai con mẹ nó biết được Lan Đình Công trong truyền thuyết vậy mà lại tự mình mang binh nhân lúc đêm tối đuổi theo chân quân địch chứ!!!



Nếu như biết Khương Bồng Cơ có tính cách thích tìm chết như vậy, bọn họ sớm đã dốc hết toàn bộ binh lực, trong mắt trong lòng chỉ nhắm đến Khương Bồng Cơ mà thôi.



Chỉ bốn chữ thôi: “Giết chết cô ta!”



Khương Bồng Cơ tùy ý nhìn lướt qua hai người kia, thân thiết cười nói: “Các ngươi là thuộc hạ dưới trướng Bá Cao à?”



Hai người im lặng, không phải bọn họ chưa thấy Khương Bồng Cơ bao giờ.



Năm đó, Khương Bồng Cơ liên thủ với Hoàng Tung đối phó Mạnh Trạm ở Thương Châu, binh mã dưới trướng hai phe còn ở chung hẳn một năm.



Ai bảo bây giờ là buổi tối, lại còn cách xa như vậy, ai có thể nhận ra khuôn mặt dính đầy máu của Khương Bồng Cơ chứ? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Đừng nói bọn họ, có khi mẹ cô cũng không nhận ra ấy chứ!



Một người cứng cổ nói: “Muốn giết muốn lăng trì tùy ý ngươi, cần gì phải phí lời!”



Khương Bồng Cơ lại gật đầu, nói: “Ngươi nói cũng có lý, giữ hai ngươi lại còn lãng phí quân lương của ta. Dẫu sao lương thảo cũng không dư dả gì, thêm hai người là nhiều thêm hai miệng ăn. Cơ mà ta đây lại là người yêu hòa bình, không thích sát sinh...”



Cô cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, bầu không khí quỷ dị xung quanh trầm xuống.



Tạ Tắc không nhịn được nữa xoay người đi che mặt.



Chủ công nói cô “yêu hòa bình, không thích sát sinh”, dù hắn có dối lòng mà nói ra câu này, thi thể quân địch nằm trên mặt đất cũng “nghe không lọt tai”.



Nói ra câu này có thấy xấu hổ không?



Hai tên tù binh cũng bị động tác của Khương Bồng Cơ làm kinh động, nhất thời không biết tiếp lời kiểu gì.



Nói tóm lại, ức chế muốn nói nhưng không thể nói ra.



Đang nói thì xa xa có tiếng vó ngựa truyền tới, mắt hai người sáng rực lên, nhưng ngay lập tức lại tối đi.



Người vừa đến không phải binh mã của Hoàng Tung mà là tới tiếp ứng Khương Bồng Cơ.



“Chủ công…”



Khương Bồng Cơ nói: “Ở đây giải quyết xong rồi, phái người dọn dẹp chiến trường đi, những thi thể cần xử lý thì xử lý luôn, đừng giữ lại.”



Thi thể của binh lính phe địch bị thiêu hủy tại chỗ, tro cốt binh lính phe mình còn được để vào bình đựng tro cốt, sau này linh hồn bọn họ còn có thể tìm về quê cũ.



Cô phất tay một cái, xoay người nhảy lên lưng Tiểu Bạch.



Cơn buồn ngủ ập đến, cô nhịn không được ngáp một cái.



Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Khương Bồng Cơ luôn tuân theo quy luật, mệt mỏi hơn nửa đêm rồi, ít nhiều cũng cảm thấy hơi mệt rã rời.



Mang binh trở lại doanh trại, cô sai người chuẩn bị cho mình một thùng nước sạch sẽ, rửa đi máu đen tên người.



Tắm rửa sạch sẽ rồi thì làm một giấc.



Công việc sau trận chiến để cho mấy người Hàn Úc, Vệ Từ tăng ca làm là được rồi, còn cô thì phụ trách nghỉ ngơi dưỡng sức.



Sau khi vận động được tắm rồi ngủ, chất lượng giấc ngủ quả nhiên vô cùng tốt.



Hoàng Tung bên kia thì đâu có được thư thái như vậy, kế hoạch tập kích ban đêm đã được mưu tính từ lâu, chỉ đánh lén một trận để lấy lại tinh thần chiến đấu cho binh sĩ.



Anh ta lo lắng chờ đợi trong doanh trướng, trắng đêm không ngủ, thẳng đến khi chân trời hiện lên ánh sáng bạc, lòng anh ta càng lúc càng chìm xuống.



“Báo!!!!!!!”



Lúc Hoàng Tung đang cực kỳ chán nản, bên ngoài truyền tới động tĩnh, Hoàng Tung liền phấn chấn hẳn lên.



“Nói mau! Tình hình trận chiến ra sao rồi?”



Binh lính truyền tin chán chường nói: “Quân địch sớm đã có phòng bị, quân ta rút lui không kịp, bị quân địch vây lại…”



Hoàng Tung không dám tin lùi lại hai bước, nếu không phải tay phải còn đang chống vào bàn e là đã thất thố rồi.



Hô hấp của Hoàng Tung trở nên dồn dập, trầm giọng nói: “Triệu tập mọi người vào chủ trướng nghị sự!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK