Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Hoàng Tung không chịu quy thuận chỉ có một mình Trình Tĩnh.



Khương Bồng Cơ chê cái gì thì chê, chứ không chê việc có nhiều người để dùng. Người của Hoàng Tung không chịu quy thuận, cô thiệt to rồi.



Cô thiết kế như vậy không chỉ mở đường cho con gái tương lai mà còn để Hoàng Tung ra mặt chiêu hàng những người này.



“Chiêu hàng” những người khác không khó, trừ Trình Tĩnh và Phong Giác.



Trình Tĩnh không nhiều lời, chỉ có hai lý do khiến anh ta không quy thuận, một là thời cơ chưa chín muồi, hai là do phe phái quận Lang Gia dưới trướng Khương Bồng Cơ quá mạnh. Nếu thêm anh ta, coi như đã gom đủ ba trong số bốn đồ đệ của Uyên Kính, anh ta không muốn thêm phiền phức cho thầy và các sư đệ.



Dù Khương Bồng Cơ không phải là người thích nghi kỵ, nhưng khó đảm bảo những người khác không cảm thấy nguy hiểm.



Nếu Vệ Từ ở đây, anh cũng sẽ đồng ý với suy nghĩ của Trình Tĩnh.



Kiếp trước của Vệ Từ không phải cũng vậy sao?



Dù anh không có tí dị tâm nào, dù anh có nâng đỡ con cháu Vệ thị cũng là vì bệ hạ, nhưng đám người Vệ thị lại không chịu an phận, rước lấy sự nghi kỵ đề phòng của mấy người Kỳ Quan Nhượng. Thiên thạch vừa rơi xuống, Vệ Từ suýt nữa mất mạng, Vệ thị cũng bị chèn ép triệt để.



Dù là cùng một thế lực, nội bộ cũng sẽ có sự bất hoà.



Nếu một phe mở rộng tầm ảnh hưởng quá mức, đương nhiên các phe khác sẽ cảm thấy nguy hiểm và cấp bách, lục đục nội bộ bắt đầu.



Con người luôn có những tính toán riêng, khuynh hướng yêu thích riêng, không phải không có người thực sự một lòng vì công, tâm không chút gợn, chỉ có điều người như vậy quá ít.



Dù những người này chưa chắc đã hoàn toàn an phận, nhưng vì lòng trung, bọn họ sẽ diệt đi những thứ mà bọn họ cho là nguy hại.



Trình Tĩnh uyển chuyển nói ra những lo lắng của mình, đương nhiên Hoàng Tung không thể ép buộc.



Vậy, vì sao Phong Giác không chịu quy thuận?



Hoàng Tung uyển chuyển hỏi thăm, Phong Giác im lặng hồi lâu.



Anh ta thản nhiên nói: “Không có gì, không thích.”



Phong Giác nói rất nhẹ nhàng. Hoàng Tung cảm thấy anh ta có suy nghĩ khác, nhưng Phong Giác không chịu nói rõ, Hoàng Tung cũng không thể cưỡng ép.



Hoàng Tung thở dài nói: “Nếu đã không thích, vậy cậu quy ẩn làm ẩn sĩ, sống cuộc sống nhàn vân dã hạc cũng tốt.”



Dù thế nào, Phong Giác vẫn là tam lang quân của Phong thị, chỉ cần anh ta không cố tình tìm đường chết, Khương Bồng Cơ nể mặt Phong Cẩn cũng sẽ không động đến anh ta.



Nếu nhìn từ góc độ này, xem ra Phong Giác là an toàn nhất trong số các thần tử cũ của Hoàng Tung, có thể tiến có thể lùi, Hoàng Tung cũng không cần quan tâm nhiều.



Anh ta và Phong Giác quen biết từ thời trẻ, đương nhiên hiểu rõ con người nhau.



Bề ngoài Phong Giác rất hiền hòa, nhưng thực tế anh ta cực kỳ kiêu ngạo. Kiêu ngạo không phải là tính cách mà là hành vi. Vì anh ta học gì cũng dễ dàng, làm gì cũng nhẹ nhàng, nên dần dần dưỡng thành tính cách không chấp nhận được thất bại.



Thất bại lần này khiến Phong Giác bị đả kích không nhỏ, Hoàng Tung hy vọng sau một thời gian anh ta có thể tỉnh táo hơn.



Phong Giác nói: “Chủ công thực sự tuyệt vọng rồi sao?”



Hoàng Tùng biến sắc giật mình, phút chốc nhớ lại cuộc hội thoại giữa hai người.



[Nếu như… Ta thua thì sao?]



[Giả sử thua thì Giác lại cùng chủ công tái chiến Địa Phủ Sâm La. Ở đó chắc sẽ không có một Liễu Lan Đình nào nữa.]



Nghĩ vậy, bỗng dưng Hoàng Tung hổ thẹn đỏ mặt, chỉ muốn chui xuống đất.



Phong Giác không phải người tiếc mạng. Anh ta không tiếc mạng người khác, cũng không tiếc tính mạng của mình.



Kết quả…



Hoàng Tung lại cùng Khương Bồng Cơ ký kết minh ước, bỏ ra cái giá đắt ba đời không thể xuất sĩ, hy sinh tự do để đổi lấy nửa đời sống tạm bợ.



Hẳn là lúc này Phong Giác rất thất vọng?



Hoàng Tung không phải người ham sống sợ chết, nhưng anh ta không có cách nào để mở miệng biện giải cho mình, cũng không thể giải thích cho hành động của mình.



“Hoài Giới…”



Hoàng Tung ngượng ngùng mở miệng, không dám đối mặt với Phong Giác.



Phong Giác hỏi lại: “Chủ công thực sự tuyệt vọng rồi sao?”



Giọng điệu lần này nghiêm túc hơn lúc nãy.



“Hoài Giới, không phải ta hết hy vọng, chỉ là, lúc này có cần tranh luận chuyện này không? Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, thua thì thua thôi. Thắng thì vinh quang, thua phải lỗi lạc, Hoàng Bá Cao ta không phải kẻ vô trách nhiệm thua rồi mặc kệ.” Hoàng Tung gian nan nói: “Ta với cậu quen biết nhiều năm, sao cậu không biết chí hướng của ta? Nếu như Lan Đình thực sự có thể thống nhất thiên hạ, kết thúc loạn lạc, ta thần phục cô ấy thì sao.”



Nếu không vì hoàn cảnh, Hoàng Tung cũng sẽ không dễ dàng nhận thua.



Có điều thắng bại đã phân, anh ta cũng không muốn nghĩ nữa.



Nghe vậy, ánh mắt Phong Giác tối sầm, anh ta lại chìm vào im lặng



Mãi lâu sau, anh ta mới nói: “Cuối cùng, vẫn là Giác không phải.”



Hoàng Tung ngây ngẩn.



Anh ta nghĩ Phong Giác sẽ trách mình, không ngờ là ngược lại, Phong Giác lại tự trách bản thân. Vậy là sao?



Phong Giác không chịu giải thích.



Năm xưa, hoàng thất Đông Khánh dời đô tới Kham Châu, nhờ vậy mà Hoàng Tung có sân khấu để biểu diễn.



Mặc dù Dương Tư đã tính kế để Hoàng Tung mất đi lòng tin của hoàng đế Đông Khánh, nhưng việc này cũng có Phong Giác giúp một tay.



Có thể nói dã tâm của Hoàng Tung là do một tay Phong Giác nuôi dưỡng. Anh ta chỉ quan tâm tới mình mà quên đi Hoàng Tung theo đuổi những gì.



Phong Giác không cho Hoàng Tung cơ hội hỏi, liền bái nói: “Tâm ý Giác đã định, ngày sau xin chủ công tự trân trọng lấy bản thân.”



Hoàng Tung không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của mình là gì, chỉ thấy bất lực và khổ sở.



Hành động của anh ta nhanh chóng truyền tới tai Khương Bồng Cơ. Cô cũng biết được lựa chọn của mọi người.



Người nguyện ý quy thuận, cô cũng phải khảo hạch rồi mới có thể tiếp nhận.



Kẻ không nguyện ý quy thuận… Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“... Hai người Trình Tĩnh và Phong Giác... Thật sự là không thức thời...”



Một võ tướng thấp giọng lầm bầm, bất bình thay cho Khương Bồng Cơ



Vừa dứt lời, gã bị mấy người trừng mắt dọa sợ không dám lên tiếng.



Người vừa trừng mắt với gã là Vệ Từ, Dương Tư và Hàn Úc - mấy người phụ tá đứng đầu, võ tướng mới được thăng chức làm sao dám đắc tội.



Ba người này xem như có quan hệ sư huynh đệ với Trình Tĩnh. Phong Giác là tam đệ của Phong Cẩn. Ai cũng không dễ xử lý.



Khương Bồng Cơ nhíu mày nói: “Trình Tĩnh thì ném cho Uyên Kính tiên sinh đi, còn Phong Giác… coi như cho Phong thị một ân tình.”



Con mình dạy, mình phải chịu trách nhiệm.



Khương Bồng Cơ cũng không muốn giết hai tên này rồi làm mất lòng Uyên Kính và Phong Nhân. Dù sao, cô vẫn cần bọn họ hoàn thiện giáo dục giúp mình.



Chỉ cần Trình Tĩnh và Phong Giác không phản bội mình, Khương Bồng Cơ có thể mặc kệ, không để ý tới.



Dù sao thì, Trình Tĩnh đi qua bên Uyên Kính, anh ta cũng không thể thanh nhàn được.



Phong Giác trở về bên Phong thị, Phong thị sẽ kiểm soát anh ta gắt gao, không để anh ta gây thêm phiền phức cho mình.



Mọi người đều nói: “Chủ công nhân từ.”



Mưu sĩ còn có thể lần ra được chút tâm tư của cô, còn người ngoài, ai ngốc một chút sẽ vội nâng cô lên thành tượng đài “nhân đức” mất.



Khương Bồng Cơ: “...”



Xem xem, rõ ràng cô ôm một bụng ý đồ xấu xa, tính toán xa vời, nhưng người ngoài vẫn cảm thấy tấm lòng cô bao la khoan nhượng, quả thực là sướng không chịu nổi.



Mặc kệ Hoàng Tung bên kia thế nào, bên này Khương Bồng Cơ bận muốn chết.



Lúc trước Hoàng Tung bại trận, có vô số tử thương nhưng lính đào ngũ còn nhiều hơn. Nếu mặc kệ bọn họ thì không chết đói cũng sẽ vào rừng làm cướp, giết hại dân chúng. Đương nhiên Khương Bồng Cơ muốn giải quyết hậu quả cho tốt, một mặt cô hạ lệnh bắt họ lại, một mặt cô chiêu mộ, lừa gạt họ quay về.



Khương Bồng Cơ có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thu thập đám tàn binh bại tướng này.



Để không ảnh hưởng tới tác phong trong quân doanh, việc bố trí tù nhân là vấn đề nan giải cần giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK