Mặc dù có thù giết cha nhưng mấy năm nay Dương Đào không hề làm gì Triệu thị, nhiều lắm cũng chỉ chèn ép vài lần để bọn họ không ngóc đầu dậy được mà thôi.
Địa vị của Triệu thị ở Chương Châu không còn được như lúc trước nhưng dù gì cũng không cần lo lắng cho tính mạng nên cứ ung dung mà sống.
Bây giờ thì hay lắm, để có được một tương lai tốt hơn, nhân lúc hai nhà Dương, Liễu đánh nhau mà phản bội bên này, nương tựa bên kia, dùng chiến tranh làm “vốn liếng” để thăng tiến và làm “bậc thang để lên trời”, bọn họ cũng không sợ leo quá cao, trượt chân một cái rồi ngã thành thịt vụn hay sao?
Kể cả bọn họ có bất mãn với Dương Đào thật nhưng cũng chờ đến khi anh ta bại trận rồi mới chủ động đưa tới cửa quân địch chứ.
Không kiên nhẫn như vậy, nói thẳng ra là do lòng tham không đáy gây chuyện mà thôi.
“Thêu hoa trên gấm” làm sao so bì được với “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”?
Nhan Lâm cười nhạt: “Ai cũng có sinh mệnh của riêng mình, nếu Triệu thị bị diệt thật thì đó cũng là lỗi của bọn họ, tự làm thì tự chịu.”
Ở trong thời loạn, không đi theo phe nào là sai lầm mà theo nhầm phe cũng là sai lầm, nếu muốn trách thì trách Triệu thị không có mắt nhìn, không gặp may mắn đi.
Dù là Khương Bồng Cơ hay những chư hầu khác thì đều sẽ khinh thường những tên tiểu nhân gian dối hay thay đổi thất thường.
Nhan Lâm mượn tay Khương Bồng Cơ giết toàn tộc Triệu thị, đó cũng là hậu quả mà bọn họ phải nhận.
Hai người Dương Đào lặng lẽ quan sát xem Triệu thị sẽ có kết quả gì, đám người Triệu thị lại không cảm thấy như vậy.
“Đợi đến khi Dương Đào bị tiêu diệt, lưỡi dao sắc bén trên cổ chúng ta rốt cuộc có thể bỏ xuống rồi.”
Từ lúc Dương Đào nổi dậy lần nữa, Triệu thị luôn luôn nơm nớp lo sợ, rất sợ một ngày nào đó anh ta nhớ lại thù cũ mà tàn sát tộc mình.
Vào lúc này đầu hàng Khương Bồng Cơ, dâng lên tấm bản đồ cực kỳ quan trọng đối với thế cục trận chiến thì bọn họ sẽ không cần lo lắng cho tiền đồ của Triệu thị nữa. Đợi sau khi trận chiến kết thúc, lúc luận công ban thưởng thì Triệu thị cũng có phần, từ nay về sau dù gia tộc bọn họ ở Chương Châu không một tay che trời thì cũng là ông trùm nói sao thì người khác phải làm vậy.
“Thế lực của tên oắt con Dương Đào ở Chương Châu khá vững chắc, binh mã dưới trướng hắn lại là thủy quân tinh nhuệ mà Dương Kiển để lại. Tộc trưởng, ngài nói xem liệu bọn họ...” Phụ tá tâm phúc lộ ra vẻ mặt lo âu, nói: “Tuy rằng binh mã dưới trướng Liễu Hi mạnh thật nhưng đánh trận trên cạn không thể so sánh được với đánh trận dưới nước đâu.”
“Chuyện này lại không cần phải lo lắng.”
Tộc trưởng Triệu thị rất có lòng tin đối với Khương Bồng Cơ.
Căn cứ theo tin tức mà mật thám của Triệu thị trong thủy trại thu thập được báo về thì tinh thần của thủy quân dưới trướng Khương Bồng Cơ cực tốt, căn bản nhìn không ra bộ dạng sợ hãi sông nước của vịt cạn phương Bắc. Nếu như tham gia thủy chiến, dù là khả năng chiến đấu không bằng Dương Đào nhưng vẫn có thể dựa vào số lượng để chiến thắng.
Còn có tấm bản đồ mà bọn họ dâng lên nữa thì phần thắng cũng tăng ít nhất ba lần!
Đám người Triệu thị vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp, nào ngờ tai họa đã ập xuống đầu.
Vài ngày sau, mấy tin tức không tốt truyền đến tai đám người Phong Chân.
Sau khi Phong Chân thương nghị với Dương Tư, phái ba mươi nghìn thủy quân chia ra ba đường xuôi dòng, đánh bất ngờ vào ba nơi quan trọng của Chương Châu, chuẩn bị cho quân địch một trận đánh trở tay không kịp. Ai ngờ tin thắng trận không truyền về, ngược lại là tin tức thủy quân bị quân địch đánh bất ngờ, không rõ số thương vong.
“Quân địch tập kích ư?”
Tay Phong Chân run lên, bút trong tay rơi xuống bàn, mực đen chảy ra một mảng lớn.
Anh ta bước nhanh đến sa bàn nhìn nơi mà quân mình bị đánh lén, bất kể phân tích thế nào thì vùng nước đó cũng không thể nào có quân mai phục được, vùng nước đó rất rộng, tầm nhìn cũng xa, quân địch từ chỗ nào chạy đến đánh lén chứ, chẳng lẽ từng người từng người có cánh từ trên trời hạ xuống?
Nếu tin tức của phe mình không hề sai, vậy thì...
Xem ra là tình báo của phe mình có vấn đề!
Trong đầu Phong Chân nghĩ ra một khả năng, gân xanh trên trán cũng nổi lên theo sự tức giận của anh ta.
“Mau kể chi tiết mọi chuyện ra cho ta.”
Phong Chân một tay nắm góc sa bàn, bởi vì quá dùng sức mà ngón tay trắng bệch.
Lính liên lạc thấy Phong Chân thật sự nổi giận, làm sao còn dám uể oải nữa, tốc độ nói tăng gấp đôi.
Phong Chân nhìn chằm chằm tấm bản đồ Triệu thị dâng lên, đáy mắt bốc lên hai ngọn lửa, gần như muốn đốt ra hai lỗ thủng trên tấm bản đồ kia.
“Phái binh đi tiếp viện, nếu có thể đuổi kịp thì ra lệnh thủy quân tiên phong quay về.”
Đây chính là điểm bất lợi của tin tức lạc hậu, nếu có thể truyền tin trực tiếp, lúc thủy quân tiên phong phát hiện có gì đó không đúng thì có thể lập tức truyền tin về, Phong Chân chỉ đạo tác chiến lại một lần thì sẽ giảm được sự tổn thất và thương vong không cần thiết. Vào lúc này hạ lệnh tiếp viện và lui binh cũng đã muộn rồi.
“Báo!”
Một tên lính liên lạc vừa mới đi, lại có một tên lính khác mang cấp báo từ tiền tuyến chạy tới.
Trong lòng Phong Chân đã có dự liệu, một mặt hạ lệnh phái người bắt đám người Triệu thị về tạm giam, một mặt bảo lính liên lạc đọc tin cấp báo.
Chương Châu có nhiều thủy vực, có chỗ nhìn nước rất bình thường nhưng bên dưới mặt nước lại là sóng ngầm và đá ngầm.
Nếu như thủy quân lái thuyền không chú ý sẽ rất dễ khiến tàu đụng phải đá ngầm mà đắm thuyền, xuống nước rồi thì làm sao chiến đấu được nữa.
Ở điểm này thủy quân cũng coi như lanh lợi, vừa phát hiện tình huống dưới nước không đúng đã lập tức phái người trở về báo tin, nhưng lại không dám trì hoãn quân lệnh nên đành chọn một biện pháp vẹn cả đôi đường. Trước tiên để đại quân dừng lại nửa ngày, phái mấy chục binh lính ngồi thuyền nhỏ đi dò xét rõ ràng tình huống thủy vực.
Điều tra nửa tiếng thì hoảng sợ phát hiện ra vùng nước này cực kỳ hung hiểm.
Thuyền nhỏ còn được, chứ thuyền chiến chở mấy trăm người thì độ ngậm nước của thân thuyền khá sâu, nếu lái vào vùng nước kia hơn phân nửa sẽ đụng phải đá ngầm mà chìm nghỉm. Thống lĩnh của nhánh thủy quân này phát hiện vấn đề, lập tức nhận ra tin tình báo của cấp trên là sai, bên trong có mờ ám, vội vàng chuẩn bị quay về.
Một nhánh thủy quân khác thì vận may không tốt bằng, trực tiếp đụng phải quân chủ lực của địch đang há miệng chờ sung rụng, tình thế trận chiến cực kỳ kịch liệt.
Trận giao chiến này không chỉ khiến lửa giận của Phong Chân bốc cao ba trượng, mà đám người Nhan Lâm cũng không có sắc mặt tốt.
Doanh trướng yên tĩnh, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt không nhịn được nhìn sang phía “đầu sỏ”.
Nhan Lâm ngồi ngay ngắn bên phải Dương Đào, mảnh trúc viết tin chiến sự trong tay bị anh ta bẻ gãy, ngay cả dằm đâm vào da thịt cũng không có cảm giác gì.
Dương Đào và Nhan Lâm là anh em lớn lên cùng nhau, biết rõ khi đối phương nổi giận sẽ là tình huống gì, âm thầm run lên.
“Thiếu Dương, trận chiến này cũng không phải là không có thu hoạch gì...”
Dương Đào vốn định cầu tha thứ cho tướng lĩnh dưới trướng, không ngờ bị sự tức giận của người bạn nhỏ gây áp lực, anh ta càng nói càng khẽ, chỉ dám nói lí nhí.
Dựa theo kế hoạch của Nhan Lâm, trận chiến này nhất định có thể “nuốt” được ba mươi nghìn thủy quân dưới trướng Khương Bồng Cơ, biến tất cả bọn họ thành cô hồn trên sông.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhưng thực tế lại không như những gì đã tính toán trước.
Hành động của quân địch không những nằm ngoài dự liệu của bọn họ mà năng lực làm việc của tướng lĩnh phe mình cũng làm người ta thất vọng.
Lúc trước cũng đã nói rồi, Phong Chân lợi dụng ưu thế của vùng đầu nguồn, chia quân tinh nhuệ thành ba hướng xuôi dòng, dùng tốc độ nhanh nhất tập kích mục tiêu.
Ba đội quân tinh nhuệ nhưng thật sự giao chiến chỉ có hai đội, đội thứ ba trên đường đi phát hiện tình hình không ổn nên quay về, điều khiến tim Nhan Lâm quặn đau chính là quân mai phục nhà mình lại không hề nhúc nhích, không biết quay ngược đường mà chặn địch lại trơ mắt nhìn người ta rút lui an toàn, bọn họ là heo sao!
Quân mai phục ở đoạn đường đó là ai dẫn đầu?
Nhan Lâm liếc mắt nhìn tên người đó, không chỉ đau lòng mà đầu óc cũng đau.
Vị tướng lĩnh này là người cao tuổi, là lão tướng trước đây từng đi theo Dương Kiển tung hoành các thủy vực.