Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1797TÍCH TRỮ HÀNG HÓA CHO MẤY CHỤC NĂM

Thấy Khương Bồng Cơ nói ngang ngược như vậy, lão thủ trưởng ở bên kia im lặng như kiểu đã offline rồi.



Qua một lúc lâu, người ta mới chậm rãi online lại.



[Cha Mày]: Mặc dù không muốn quấy rầy cô tỏa ra khí chất bá vương nhưng mà tôi có chuyện muốn nói với cô.



Khương Bồng Cơ nhướn mày, hỏi dò: “Chuyện gì vậy?”



[Cha Mày]: Đứa bé cô sinh ra có lẽ không bình thường, còn tình hình cụ thể thì tôi không thể nói rõ ràng với cô được.



“Chị nói đứa bé này á?” Khương Bồng Cơ nói: “Tôi đã cảm thấy thế từ lâu rồi, trong hai phôi thai chỉ có một luồng tinh thần chập chờn không bình thường.”



Hai phôi thai này có lẽ là thai song sinh nhưng hiện tại chỉ hiện ra một luồng tinh thần chập chờn, nói chính xác hơn là chỉ có một phôi thai là bình thường.



Nếu như một trong hai phôi thai không phát triển thì trái lại vẫn phù hợp với lẽ thường, nhưng tốc độ phát triển của cả hai phôi thai đều không phân cao thấp thì đây mới là quái lạ.



Khương Bồng Cơ nhớ tới chuyện lão thủ trưởng đã từng tiết lộ, nên cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.



Theo như lời giải thích của lão thủ trưởng, chắc chắn Khương Bồng Cơ phải quay lại Liên Bang tiếp tục làm quân đoàn trưởng, thậm chí là đảm nhiệm vị trí của lão nguyên soái.



Cô quan trọng như vậy thì không có khả năng thật sự hao phí cả đời ở thời không này.



Thời không này quan trọng như vậy, Liên Bang còn phải nhờ vào số mệnh của Khương Bồng Cơ để vượt qua kiếp nạn, như vậy cần có người đảm nhiệm việc duy trì triều đình để cho số mệnh tiếp tục hưng thịnh, thậm chí để nó tiến thêm một bậc. Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Bồng Cơ cảm thấy người có khả năng được chọn nhất chính là lão thủ trưởng, bởi vì cho tới tận bây giờ, Khương Bồng Cơ chỉ giao thiệp với cô ta. Năng lực của lão thủ trưởng cũng phù hợp với điều kiện.



Dĩ nhiên, đây chẳng qua là suy đoán của Khương Bồng Cơ mà thôi.



Khi Khương Bồng Cơ phát hiện phôi thai không bình thường cũng là lúc cô càng chắc chắn. Thân thể chuẩn bị cho lão thủ trưởng không thể nào đã có chủ, bởi vì đoạt thân thể người khác là tội chết ở Liên Bang, nếu lão thủ trưởng thật sự muốn tới giải quyết cục diện rối rắm này thì chỉ có thể sử dụng thân thể đứa trẻ chưa có linh hồn.



“Là chị cũng tốt, dù sao cũng là người quen, nếu như là một ai đó tôi không biết thì ngược lại tôi muốn đi Liên Bang khiếu nại đấy.”



Thế giới này cách xa Liên Bang, tuy nói hơi lạc hậu chút nhưng người tới mà có dã tâm thì vẫn có thể lên như diều gặp gió.



Khương Bồng Cơ không muốn để một người biết mặt nhưng không biết lòng tới hủy hoại tâm huyết của cô.



Cho dù chỉ là một nông trường nhỏ nhưng mà cô cũng phải lên kế hoạch nhiều năm mới dốc sức lấy được.



Lần này đến lượt lão thủ trưởng im lặng.



[Cha Mày]: Cô thật sự không để ý sao? Chưa hỏi tôi nội tình trong chuyện này là gì mà, tại sao lại làm như vậy?



Khương Bồng Cơ phất tay nói: “Tôi tin tưởng năng lực của lão thủ trưởng, chắc chắn còn đáng tin hơn người máy bảo mẫu gia đình.”



Con gái mình là chị em sinh đôi với lão thủ trưởng, mình còn có thể khiến lão thủ trưởng ngoan ngoãn gọi một tiếng “mẹ”, chỉ mới nghĩ thôi mà... toàn thân từ đầu đến chân đều thoải mái chết đi được! Quan trọng nhất là có lão thủ trưởng gia nhập liên minh thì vấn đề dạy dỗ bọn trẻ sẽ được giải quyết.



Vấn đề duy nhất chính là thân thể mà lão thủ trưởng muốn sử dụng là đứa trẻ Khương Bồng Cơ sinh, điều này rất là quái dị.



“Tôi đang nghi hoặc tại sao gần đây dạ dày của mình lại lớn đến vậy, ngày càng có xu hướng ăn nhiều lên, hóa ra là chị phá hoại.”



[Cha Mày]: A...



Cái nồi này tôi không bê đâu à nha!



“Nói đi, bao giờ thì chị tới thế?”



[Cha Mày]: Đợi cô sinh xong đã, tôi không muốn trải nghiệm cảm giác chui ra từ bụng mẹ đâu.



Khương Bồng Cơ vừa nghe đã đen mặt.



Đê ma ma!



Chị nói như thể tôi muốn như vậy lắm ấy.



Không đúng...



Bỗng nhiên, Khương Bồng Cơ nghĩ đến một chuyện, nếu như lão thủ trưởng “xuất hiện” ở thân thể mới, sau này ai mua đồ hộ cô đây!!!



Có quỷ mới biết Liên Bang sẽ để cô ở cái thế giới này bao lâu, ít nhất cũng phải đợi thân thể lão thủ trưởng trưởng thành, có thể một mình đảm đương công việc đúng không?



Tính toán một chút, ít nhất cũng phải mười tám năm!



Mười tám năm là khái niệm gì?



Khương Bồng Cơ không kìm được tính toán một phen vì “tính phúc*” của mình.




* Ý chỉ sinh hoạt vợ chồng.



“Sau này chúng ta không chỉ là cấp trên cấp dưới mà còn là mẹ con nữa. Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn, lão thủ trưởng, bây giờ chị đang ở đâu?”



Lão thủ trưởng lạnh nhạt bảo cô hỏi cái này để làm gì.



Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như là thời cổ đại khoa học kỹ thuật mới nảy sinh, thì chị giúp tôi mua thêm mấy trăm hộp ‘cái đó’ để sẵn đi, tôi muốn dự trữ hàng.”



Lão thủ trưởng: “...”



Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Chị có biết thân thể mới có giới tính là gì không?”



Lão thủ trưởng: “???”



“Bất luận là nam hay nữ, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân và bạn đời chứ. Liên tiếp mang thai thì khổ lắm, cho nên chị cũng mua thêm nhiều chút đi, tôi giúp chị dự trữ. Tôi không biết phải chị phải ở đây bao lâu nhưng chắc chắn không chỉ có mười tám năm thôi đâu, chuẩn bị thứ đó cũng không có hại gì.”



Khương Bồng Cơ cố ý nói câu này để chế nhạo lão thủ trưởng.



Trong Quân Đoàn 7 làm gì có người nào không biết lão thủ trưởng hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm tay, nhưng lại là lão cán bộ tác phong nghiêm chỉnh cứng nhắc chứ.



Nếu cô ta tới thời đại này, chắc chắn sẽ không học cái thói háo sắc của Khương Bồng Cơ.



Vốn tưởng rằng sẽ phải chịu “sấm sét” từ lão thủ trưởng nhưng không ngờ đối phương lại ném cho cô sáu chữ.



[Cha Mày]: Cám ơn cô đã nhắc nhở. Nguồn : Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ: “? ? ?”



Excuse me?



Hệ thống hiển thị, bạn tốt của bạn [Cha Mày] đã offline.



Đoán chừng là đi chỗ bán sỉ nào đó rồi.



“Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm à? Cái người này khoác lên vẻ ngoài lão cán bộ nhưng thật ra lại là một người có nội tâm không đứng đắn ư?”



Đang lẩm bẩm thì Khương Bồng Cơ đột nhiên cảm giác bên hông truyền tới từng trận nóng bỏng, nóng đến nỗi cô suýt chút nữa đã tháo đao Trảm Thần xuống.



Cô cúi đầu nhìn một cái, hóa ra nhiệt độ bắt nguồn từ bội đao bên hông.



Cô đưa tay ra xoa cán đao, rút đao ra thì phát hiện thân đao bình thường sáng trắng như tuyết hiện lên màu hồng.



Khương Bồng Cơ: “...”



Trong đầu cô đột nhiên hiện lên rất nhiều nội dung 18+ nhạy cảm, ví dụ như cái gì mà người x đao.



“Ta nhớ lão thủ trưởng đã từng nói sinh vật tinh thần thể giả tưởng trong cây đao này tên ‘A Tể’, chẳng lẽ không phải đứa trẻ mà là...”



Emmmm...



Tình thú của cự lão, người phàm không hiểu được đâu.



“Hơn nữa... nếu như lúc xxx, Tử Hiếu mà gọi ta là bác thì...” Khương Bồng Cơ bắt đầu tưởng tượng: “Có lẽ sẽ bị bẻ cong mất.”



Nếu muốn đạt được “cái thành tựu” đó, không biết phải “chăm sóc dạy dỗ” bao nhiêu năm mới có thể đạt được nhỉ? _
:)
з)∠)_



Khương Bồng Cơ đành phải thu hồi ý định đó.



Sự phô trương của kỳ thi thủ sĩ long trọng hơn kỳ thi tốt nghiệp của thư viện Kim Lân nhiều, sĩ tử đến từ rất nhiều nơi.



Có rất nhiều sĩ tử xứ khác vì hâm mộ danh tiếng mà đến, nhưng lúc đến huyện Tượng Dương thì đều cảm nhận được loại cảm giác quẫn bách của nông dân lên thành thị.



Bọn họ nhìn đâu cũng thấy mới lạ, đồng thời lại cảm thấy có gì đó không hợp.



Không ít sĩ tử khi đi thi đều nghe nói đến sự sầm uất của huyện Tượng Dương, nhưng dù bọn họ có tưởng tượng như thế nào thì vẫn nghĩ cái gọi là sầm uất chẳng qua chỉ nguy nga náo nhiệt hơn chỗ mình ở một chút, nhưng chỉ khi nhìn thấy tận mắt thì mới biết “ếch ngồi đáy giếng” là như thế nào.



Bởi vậy nên còn gây ra không ít trò hề.



Môi trường học tập ở Hoàn Châu vốn dĩ đã nồng nặc, giờ còn tổ chức nhã tập hội thơ khắp nơi, mời các sĩ tử đến để trao đổi, bổ sung cho nhau, thuận tiện tìm hiểu một số chuyện rõ hơn. Rất nhiều sĩ tử từ nơi khác đến đều cho rằng mình có thể vượt qua được sĩ tử địa phương, không ngờ lại bị sĩ tử ở đây “bao vây”.



Một sĩ tử nào đó nói tới một cuốn sách bản đơn lẻ nào đó, nói cuốn sách này vốn là sách được sĩ tộc nào đó lưu trữ, không dễ dàng cho người ngoài mượn, hắn đã phải thông qua không ít quan hệ mới có thể mượn được, cực kỳ trân quý, vốn tưởng rằng sẽ nhân được sự hâm mộ và nịnh nọt quen thuộc, kết quả có không ít người dùng ánh mắt nhìn kẻ đần độn để nhìn hắn, cẩn thận hỏi lại mới biết ở Kim Lân Các có đủ bộ của sách đó, là loại sách mà ai cũng có thể mượn được.



Sĩ tử này xem nó là bảo bối lại còn vênh váo đắc ý, cái kiểu làm dáng đó không phải muốn lòe thiên hạ thì là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK