Để tăng thêm cơ hội việc làm, giảm bớt người thất nghiệp gây rối an ninh trật tự trong khu vực, sau khi Khương Bồng Cơ cẩn thận nghiên cứu, bỏ tiền sửa mười mấy quan đạo. Mỗi ngày cung cấp miễn phí hai bữa ăn cho công nhân, dựa theo mức độ làm việc mà cấp cho số tiền trợ cấp nhất định, một năm bốn mùa sẽ có trợ cấp một cuộn vải bố. Nếu như công nhân có thể hoàn thành toàn bộ công trình xây dựng trước thời hạn, công nhân tham gia vào còn có thể được thưởng thêm mười ngày trợ cấp.
Những quan đạo này không chỉ giúp dễ dàng phái binh điều tướng trong thời chiến mà còn có lợi cho dân chúng trong thời kỳ hòa bình. Ví dụ như dân chúng có thể vận chuyển rau quả dư thừa ở địa phương đến nơi khác buôn bán, tăng thêm thu nhập. Nếu đặt vào trước đây, chỉ đi đường núi thì phải mất mười ngày nửa tháng, lúc nông dân kéo rau quả tới chỗ cần đến thì hàng hóa đã sớm mục nát hết rồi. Bây giờ chỉ cần một ngày là đã có thể tới nơi, rau quả đều rất tươi mới.
Khương Bồng Cơ cũng khuyến khích phái nữ ra ngoài làm việc, nuôi sống gia đình, trừ những công việc cần nhiều sức lực như sửa đường, họ sẽ cung cấp những vị trí làm việc khác tương đối thích hợp với phái nữ. Nâng cao địa vị xã hội của phái nữ không phải là chuyện có thể làm được trong phút chốc, cái này cần một khoảng thời gian dài để thay đổi ấn tượng vốn có.
Ví dụ, cô biết có một vài người phụ nữ ở nhà thêu hoa dệt vải còn kiếm được tiền hơn cả người chồng công nhân ra ngoài làm việc, nhưng thu nhập của những người phụ nữ này chỉ có thể gọi là “trợ cấp chi phí trong nhà” mà không phải là “nuôi sống gia đình”. Chẳng những người ngoài không cảm thấy có chỗ nào không đúng mà ngay đến bản thân người phụ nữ đó cũng cảm thấy mình không phải là người nuôi gia đình kia, chống đỡ cả nhà chính là người đàn ông. Chủ động đặt bản thân vào thế yếu, điều này đã thành tiêu chuẩn bình thường.
Nhưng mà với sự trỗi dậy mạnh mẽ của Khương Bồng Cơ, loại nếp sống theo lẽ thường này đang dần dần thay đổi, tóm lại đó là một hiện tượng tốt.
Trên đường ngẫu nhiên gặp đôi chút sóng gió, nhưng phương hướng tiến về phía trước của tất cả mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô.
Đoàn xe hộ tống đám người Hoàng Tung đi qua biên cảnh Hoàn Châu, tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí nghiêm túc dày đặc dần dần phai nhạt, thay vào đó chính là bầu không khí yên bình tĩnh lặng. Trái tim lo lắng của Hoàng Tung cũng từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận quan sát phong cảnh dọc đường đi.
Hoàng Tung đang ngồi trong buồng xe cúi đầu đọc sách, chợt có tiếng trâu già rống lên truyền đến bên tai, mùi hương kỳ lạ cũng bay vào theo.
Chân mày anh ta khẽ chau lại, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cặp vợ chồng đi bên trái bên phải con trâu già, một bé gái mặc quần áo trắng xanh đang dạng chân ngồi trên lưng con trâu già, còn đeo chéo một chiếc túi vải trên vai. Hoàng Tung tưởng rằng đây là cha mẹ và con gái, cẩn thận nghe ngóng một chút mới biết mình nghĩ sai.
Người đàn ông này là thợ săn ở một thôn xóm nào đó của Hoàn Châu, bạn thân của hắn được chiêu mộ đi lính, hai năm trước đã chết trận nơi sa trường.
Người vợ của bạn thân trở thành quả phụ, cuộc sống của quả phụ mang theo đứa con gái nhỏ chưa đầy bốn tuổi ở trong thôn cũng không mấy dễ chịu, người đàn ông bèn thường xuyên chu cấp giúp đỡ. Vì thường xuyên qua lại nên hai người cũng vừa mắt nhau, sau đó dưới sự khuyên bảo của bà mai, hai người trở thành vợ chồng. Người đàn ông cũng coi con gái bạn thân thành máu mủ ruột thịt của mình, lúc trước nhận được tin đứa nhỏ mồ côi của bạn thân được chọn trúng đi học ở thư viện Kim Lân, người đàn ông vui mừng đến nỗi không ngủ được mấy ngày liền.
Thì ra, hai vợ chồng đang chuẩn bị đưa con gái đến thư viện học tập.
Mặc dù là con gái nhưng ở thời đại này có cơ hội đọc sách thì đều là nhân tài, dù gì cũng tốt hơn việc bán sức lực.
Người ngoài đều nói hắn rất may mắn, để tâm nuôi lớn đứa con gái nuôi này, sau này còn lo con bé không phụng dưỡng chăm sóc cho mình lúc về già sao?
Hắn cũng cảm thấy vậy, sau này khi hắn có đứa con của mình, con mình cũng có thể dùng sách của tỷ tỷ, kiếm thêm chút chữ.
Người ngoài làm sao có được lợi ích này.
Hoàng Tung cũng từng nghe qua thư viện Kim Lân, nhưng mấy năm nay không quá quan tâm, chỉ biết đây là một ngôi trường tư thục học vỡ lòng.
Bây giờ nghe nhắc đến, anh ta lại cảm thấy mình đã nghĩ sai.
Hoàng Tung vén rèm xe lên, cười hỏi người đàn ông: “Người huynh đệ này, các ngươi đi đến chợ sao?”
Người đàn ông nghe thấy có người gọi mình, quay đầu tìm kiếm mãi mới nhìn thấy đoàn xe được bảo vệ nghiêm ngặt của Hoàng Tung, hắn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hắn nơm nớp lo sợ nói: “Ặc, không phải, chúng tôi đưa đứa nhỏ đi học.”
Hoàng Tung để cho bọn họ sát lại gần một chút nói chuyện, đôi vợ chồng này đều là dân chúng bình thường, nào dám không nghe theo?
“Đưa đứa nhỏ đi học sao?” Hoàng Tung liếc mắt nhìn bé gái đang cưỡi trên lưng trâu, cô bé đang lo lắng giữ chặt lấy chiếc túi vải đeo chéo trên vai, mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt cô bé không tính là đáng yêu, nhưng lại có một loại tinh thần phấn chấn đặc thù ở trẻ con. “Bây giờ đi học cũng không dễ dàng, tiêu tốn nhiều chi phí.”
Người đàn ông cố gắng thả lỏng bản thân, hộ vệ bảo vệ xe ngựa cũng tự động nhường ra một chút khe hở, dễ dàng cho người đàn ông tiến lại gần.
“Châu mục của bọn ta nuôi, không tốn bao nhiêu đồng…” Người đàn ông lắc đầu nói: “Đưa đi học, ăn uống cũng tốt hơn.”
Quan phụ trách tuyển chọn bọn nhỏ có nói, chi phí ăn uống của đứa nhỏ ở thư viện đều miễn phí, một năm bốn mùa còn được tặng quần áo miễn phí.
Hoàng Tung giả vờ kinh ngạc hỏi: “Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao?”
Người đàn ông nói: “Đương nhiên là có, bé gái ở nhà đầu thôn bọn ta cũng đã đi học được ba năm rồi.”
Hoàng Tung lại cẩn thận hỏi thêm mấy chuyện khác, người đàn ông cũng nhiệt tình trả lời. Một số câu trả lời rất rõ ràng, một số câu lại trả lời rất mơ hồ.
Dù sao cũng chỉ là thợ săn nông thôn không biết chữ “đại” viết như thế nào, hắn có thể đơn giản nói rõ nội dung mình biết ra cũng không tệ rồi.
Hoàng Tung chuyển đề tài, hỏi một câu làm cho người khác không thể đoán trước được.
“... Nghe đại huynh đệ nói như vậy, chẳng lẽ không có người lòng dạ đen tối, cố ý để cho con của mình thay thế vào vị trí đi học sao?”
Loại chuyện như vậy không phải là không thể phát sinh, có một vài cha mẹ vì con của mình, rất có thể cướp chỗ của những đứa trẻ mồ côi họ hàng nhà mình cho con cái của họ.
Người đàn ông bối rối một chút, tức giận nói: “Kẻ nào lòng dạ đen tối dám làm ra chuyện như vậy?”
Hoàng Tung cười nói: “Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đối với vấn đề này, châu mục bên kia không có biện pháp phòng ngừa nào sao?”
Nếu đã là trợ cấp ban ơn, thế thì những phúc lợi này nên thật sự chắc chắn đến tay con mồ côi của liệt sĩ, nếu không bị tuồn ra ngoài thì sẽ rất khó coi.
Người đàn ông vội vàng xua tay nói: “Chuyện này sẽ không xảy ra, ai dám làm như thế, không sợ bị quỷ quấn lấy người sao?”
Trong lòng Hoàng Tung có chút nghi vấn, đáng tiếc người đàn ông trước mắt này không biết nhiều lắm, không có cách nào giải thích nghi vấn cho anh ta.
Anh ta không biết, Khương Bồng Cơ chưa bao giờ cảm thấy lòng người thật tốt đẹp, lúc trước lập ra những thứ trợ cấp phúc lợi này, cô có thể suy tính đến chỗ nào thì đều suy tính đến chỗ đó. Quân doanh có người chuyên trách sẽ định kỳ đi đến các hộ gia đình thăm hỏi, nếu như gia đình nhận nuôi trẻ mồ côi có dấu hiệu ngược đãi bọn trẻ, chẳng những hộ gia đình này sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc mà cả đứa nhỏ bị ngược đãi kia cũng được đưa đến nơi chuyên môn nuôi dưỡng.
Mỗi đứa trẻ đều được lập hồ sơ lưu trữ, dễ dàng cho thư viện Kim Lân tuyển chọn đứa nhỏ đến tuổi, người ngoài muốn làm giả cũng không có cách nào.
Cho dù khối lượng công việc rất nhiều, nhưng Khương Bồng Cơ cảm thấy những chuyện này là cần thiết.
Giữa trưa mặt trời lên cao, cuối cùng đoàn người cũng đến huyện Tượng Dương.
Vừa mới vào thành, cặp vợ chồng kia đã dắt con trâu già đi hỏi đường, dân chúng nhìn thấy quần áo đứa bé ngồi trên lưng trâu mặc, lập tức nhiệt tình chỉ đường.
Bá trưởng chịu trách nhiệm hộ tống Hoàng Tung nói: “Ngài có muốn về thẳng nhà hay không?”
Vietwriter.vn
Lần hộ tống này chỉ có ba người, một người là Hoàng Tung, một người là Trình Tĩnh, một người là Phong Giác, vừa vặn đóng gói vận chuyển đến Hoàn Châu.
Thân phận ba người này hơi lúng túng, không thể coi là tù binh, nhưng cũng không thể coi là dân lành, không thể thả tự do, hắn cảm thấy hơi phiền phức không biết nên xử lý thế nào.