Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua kiểm tra, những thứ thuốc bột này giống hệt loại độc mà năm xưa Nhiếp Lương bị trúng!



Kết quả này không chỉ khiến Nhiếp Lương không thể chấp nhận mà ngay cả Vệ Ưng cũng thấy quá hoang đường.



Khi Nhiếp Lương vừa bị hạ độc, Nhiếp Dương mới có mấy tuổi?



Nhiều lắm là mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ, có bản lĩnh đến đâu mà làm một chuyện không chút sơ hở nào?



Nhưng nếu không phải Nhiếp Lương đã điều tra Nhiếp Dương kỹ càng thì không thể nào phát hiện ra căn mật thất đó, đừng nói là bắt được hung thủ.



Dù Nhiếp Dương không phải hung thủ cũng không thể tránh việc liên quan đến chuyện hạ độc.



Nhiếp Lương cười tự giễu, giọng nói đậm mùi mỉa mai.



“Suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ mù mắt. Uổng công ta tự xưng mình là kẻ thông minh, lại bị một tiểu bối tính toán, quả thực quá nực cười...”



Từ khi Nhiếp Lương biết mình bị trúng độc, hắn một lần nữa điều tra tất cả những người xung quanh, âm thầm phái người đi điều tra chuyện đầu độc.



Nhưng có điều tra đến đâu cũng không tra ra kẻ hạ độc, căn cứ vào đầu mối trước đó, cuối cùng cũng chỉ tra được mấy người chú bác. Nhiếp Lương biết, mấy người này dù có động cơ hạ độc nhưng chưa chắc đã là bọn họ ra tay.



Vì vậy, người ám hại hắn vẫn còn trong bóng tối.



Từ đầu đến cuối Nhiếp Lương không hề nơi lỏng cảnh giác, ai ngờ lại xảy đến bất ngờ không kịp đề phòng.



Nhiếp Dương còn nhỏ tuổi hơn Nhiếp Thanh, sao Nhiếp Lương có thể nghi ngờ cậu ta được?



Sau khi phát hiện Nhiếp Dương có vấn đề, Nhiếp Lương không vội cho người đi xử lý, thứ nhất vì còn cố kỵ phía con trai, thứ hai... Hắn cảm thấy Nhiếp Dương rất kỳ quái, không biết rõ trước sau sẽ không bứt dây động rừng, thứ ba... Bị người ta mưu tính hãm hại, dù sao cũng phải đòi lại lợi ích cho mình.



Nhiếp Lương định đổ tội danh tàn sát trưởng bối trong tộc lên đầu Nhiếp Dương, rửa sạch hiềm nghi của mình.



Như vậy có thể khiến con trai Nhiếp Thanh thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta.



Vệ Ưng nói: “Không thể ngờ hắn nhỏ tuổi mà có nhiều toan tính như vậy, còn khôn khéo hơn cáo già.”



Những con cáo già Nhiếp thị dã tâm bừng bừng, bị danh lợi che mắt, sau khi nghe tin Nhiếp Lương chết thì không kiềm chế được lòng tham của mình nữa, không ngờ Nhiếp Dương lại có thể kiềm chế. Để làm được như vậy, hoặc là Nhiếp Dương vô tội, bọn họ nghi ngờ sai người, hoặc tâm tư Nhiếp Dương quá mức thâm trầm, người bình thường khó có thể đối phó, hay là... Nhiếp Dương đã đoán được việc chủ công Nhiếp Lương còn chưa chết?



Vệ Ưng nói ra suy nghĩ của mình, Nhiếp Lương nói: “Bây giờ truy cứu việc này cũng không có tác dụng gì. Cơ thể của ta không thể cầm cự được vài ngày nữa, quả thực có lòng mà không có sức... Nhiếp Dương là kẻ có tâm cơ, đáng tiếc... Nếu không cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực của Thanh Nhi...”



Nhiếp Lương rất hài lòng với con trai, chỉ có một điểm hắn không yên tâm... Nhiếp Thanh quá đơn thuần và lương thiện, tính cách này ở thời bình thì không sao, Nhiếp Lương có thể che chở cậu, để cậu yên tâm làm con trai một sĩ tộc, nhưng bây giờ lại là thời loạn, dù rằng có mấy người Vệ Ưng phụ tá, Nhiếp Lương vẫn rất lo lắng.



Nếu không phải Nhiếp Thanh quá lương thiện, Nhiếp Dương cũng không có cơ hội đến gần cậu, để bây giờ quan hệ giữa hai người họ khăng khít không rời.



Nếu chắc chắn Nhiếp Dương là tai họa ngầm, Nhiếp Lương định lợi dụng người phía sau âm thầm xử lý cậu ta.



Những chuyện này hắn không thể làm, nhưng Vệ Ưng sẽ giúp hắn, kết quả không khác nhau là bao.



Vệ Ưng nói: “Người như vậy không thể giữ lại lâu, sớm ngày diệt trừ là tốt nhất.”



Nhiếp Lương và Vệ Ưng đều là người cẩn thận, đừng nói đến việc bây giờ Nhiếp Lương là người “đã chết”. Theo lý thuyết, cuộc nói chuyện này ngoại trừ hai người họ thì không ai có thể biết, nhưng bản lĩnh của Nhiếp Dương gần như là “yêu ma quỷ quái”, không thể dùng lẽ thường để nói.



Nhiếp Dương biết Nhiếp Lương chưa chết, đương nhiên không dám buông lỏng cảnh giác, thường xuyên để hệ thống đi theo dõi.



Đương nhiên những lời khi nãy Nhiếp Dương cũng nghe được.



Hệ thống châm biếm: [Lần này ngươi đã biết chênh lệch giữa ngươi và Nhiếp Lương chưa? Nếu không có ta giúp ngươi, ngay cả lý do mình chết ngươi cũng không biết.]



Khuôn mặt Nhiếp Dương ngày càng u ám, chỉ còn đôi mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, sát ý tỏa ra khắp nơi.



Hệ thống vẫn không buông tha mà nói: [Nếu như không có ta giúp ngươi thì làm sao ngươi có thể đầu độc được Nhiếp Lương, cho dù đầu độc thành công thì ngươi cũng nhanh chóng bị hắn ta lần ra. Nếu như không có ta giúp ngươi, khi Nhiếp Lương giả chết ngươi có kiềm chế nổi dã tâm không, nếu vậy ngươi cũng đã bị hắn ta xử lý rồi. Nếu không có ta giúp ngươi... Bây giờ sao ngươi có thể biết Nhiếp Lương nảy sinh sát ý với ngươi, chuẩn bị lợi dụng ngươi, đẩy tội danh giết người cho ngươi. Ngươi còn không dám thừa nhận sao, ngươi chỉ là một người phàm, có tâm kế cũng không có bản lĩnh thực hiện!]



Lần trước Nhiếp Dương định đổi khách thành chủ khiến hệ thống rất tức giận, bây giờ đang tận lực đả kích cậu ta.



Hệ thống cũng biết Nhiếp Dương có tâm cơ, nhưng tâm cơ nhiều đến đâu mà không có bản lĩnh cũng chỉ để cho người ta cười nhạo thôi.



Nhân chuyện này, hệ thống muốn Nhiếp Dương biết rõ năng lực của mình đến đâu, sau này ngoan ngoãn thần phục, đừng nghĩ đến chuyện khiêu khích uy nghiêm của hệ thống nữa.



[Bây giờ ngươi đang trong thế cờ chết, chỉ cần một chút sơ hở cũng khiến ngươi mất mạng, Nhiếp Thanh cũng không bảo vệ được ngươi... Nếu hắn biết ngươi thật sự là hung thủ giết cha mình, ngươi cho rằng chút tình huynh đệ giữa hai người còn nghĩa lý gì... Bây giờ, thứ ngươi có thể dựa vào chỉ có ta.]



Hệ thống cười ác ý, giọng nói như ác ma nỉ non bên tai Nhiếp Dương, cám dỗ cậu ta, đưa cậu ta vào một cái vực sâu hơn.



Lát sau, Nhiếp Dương cười ngây ngốc, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, chỉ có sát ý cuồn cuộn nơi đáy mắt.



[Dựa vào ngươi ư?] Nhiếp Dương không nhịn được bật cười, cậu ta nói: [Nhiếp Lương muốn giết ta, còn ngươi chẳng lẽ là thánh nhân sao?]



Đến giờ cậu ta vẫn không quên được cực hình của hệ thống, muốn sống không được muốn chết không xong.



Hệ thống bày ra thái độ này, sao Nhiếp Dương có thể tin nó có ý tốt với mình? Nhiếp Dương thấy, hệ thống cũng là một con ác quỷ, chỉ ẩn nấp ở chỗ tối mưu tính chuyện xấu. Chờ đạt được mục đích của nó, Nhiếp Dương sẽ chết càng thê thảm.



Hệ thống cười gằn: [Ít nhất ta có thể giúp ngươi sống tạm được vài ngày nữa, ngươi không muốn chưa kịp nếm thử mùi vị danh vọng đã chết chứ?]

Vietwriter.vn

Nó và Nhiếp Dương đã ràng buộc nhiều năm như vậy, nó hiểu Nhiếp Dương rất cố chấp với quyền thế, gần như đến mức điên rồ.



Nhiếp Dương yên lặng lắng nghe, nội tâm đấu đá, khuôn mặt trẻ tuổi vặn vẹo hung ác.



Hệ thống cười nói: [Ngươi nghĩ xong chưa?]



Nhiếp Dương hỏi nó: [Ngươi có cách gì xoay chuyển tình thế?]



Hai người Nhiếp Lương và Vệ Ưng nghi ngờ Nhiếp Dương, Nhiếp Dương không nghĩ mình có thể chuyển bại thành thắng, đây chính là thế cờ chết.



Hệ thống nói: [Đương nhiên là có. Dù sao người phải chết cũng là “Nhiếp Dương”, nếu ngươi không phải “Nhiếp Dương” thì sao?]



Nhiếp Dương nghe xong thì cau mày lại, không biết hệ thống lại nghĩ ra quỷ kế gì.



[Ý ngươi là... Để người khác cải trang thành ta, tìm người thay ta chết? Việc này không đơn giản...]



Vệ Ưng không quá thân thuộc với cậu ta, tìm một người giống bảy tám phần là có thể lừa được, nhưng Nhiếp Thanh nhất định sẽ nhận ra.



Trừ phi hệ thống có khả năng tìm được một người giống cậu ta như đúc, thân hình và dáng người không sai lệch một phân.



[Đúng là suy nghĩ của kẻ phàm tục, hệ thống ta không gì là không thể làm. Năm đó ta có thể giúp ngươi âm thầm đầu độc, bây giờ đương nhiên có thể giúp ngươi thoát khỏi cảnh nguy hiểm này. Nhắc đến đây, nếu không phải ngươi tự cho rằng mình thông minh mà phòng bị ta, để lại cái đuôi kia thì sao Nhiếp Lương có thể đến chết vẫn hoài nghi ngươi.] Hệ thống châm chọc: [Trong tay ta có một thứ có thể biến ngươi thành một người khác, cũng có thể biến người khác thành ngươi. Với tim gan ngũ tạng đen tối của ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?]



Nhiếp Dương nghe xong mà rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK