Vì tự vệ, bọn họ dứt khoát nói ra tung tính của Nhan Lâm và phó tướng, đồng thời còn mang theo chút mong chờ.
Bọn họ thấy khí thế vây bắt lớn như vậy, nói không chừng hai người đó là đào phạm tử hình, báo tung tích của họ có khi lại được nhận thưởng.
Làng chài rất nhỏ, động tĩnh ở cổng làng truyền đến tận cuối làng.
Những binh lính kia vừa tới làng chài hỏi người, Âu hoàng đang ra ngoài phơi thuốc liền phát giác đám người này đang đi về phía Nhan Lâm.
Anh ta đứng im suy nghĩ ba giây rồi quyết định giả câm vờ điếc, xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu phơi thuốc.
Năm triệu cá muối kia đã thức cùng anh ta cả một đêm, nói cho Âu hoàng biết chuyện xảy ra ở bệnh viện anh ta đã trở thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, người chồng, người vợ, bà mẹ chồng đều bị bới ra, ngay cả tên họ cũng đều bị treo lên.
Mặc dù Human Flesh là phạm pháp nhưng Âu hoàng chẳng phải Thánh phụ, lòng tốt của đám cá muối, anh ta xin nhận.
Gia đình kia bất chấp thể diện mà nói rằng bệnh viện lén đổi con, không chịu nhận lỗi, cũng không chịu thanh toán tiền viện phí, phía bệnh viện cũng không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng chỉ có thể để Âu hoàng chịu oan uổng. Để bỏ ra được số tiền này, Âu hoàng đã phải dùng hết số tiền tích lũy sau bao năm làm việc của anh ta.
Người ngoài không biết, tưởng bác sĩ bọn họ giàu có lắm, cứ mỗi một ca sinh mổ lại có người nhà tới đưa phong bì.
Thật ra họ không biết bệnh viện có quy định của bệnh viện.
Không thể phủ nhận cũng có những bác sĩ và người nhà như vậy nhưng cũng không thể vơ đũa của nắm tất cả các bác sĩ được.
Anh ta thuộc dạng chỉ nhận lương, người nhà đưa phong bì là để được yên tâm, cho rằng làm như vậy thì bác sĩ sẽ quan tâm đến sản phụ hơn, anh ta cũng biết quy tắc này nên nhận để họ yên tâm, sau khi mổ xong, anh ta liền đem tiền trả lại để xứng đáng với lời thề của mình khi học y.
Bởi vậy, anh ta chỉ có thể trông cậy vào chút thu nhập từ tiền lương kia, mỗi tháng ngoài sinh hoạt phí cơ bản và một nghìn đồng tiết kiệm cố định ra, khoản còn lại thì anh ta đưa cả cho cha mẹ. Nghe đám cá muối nói thì cả nhà kia đang bị lùng sục trên mạng, vị bác sĩ nhân từ Âu hoàng cũng không thể kìm được cười trên nỗi đau của người khác.
[Phiến Tử Vũ]: Đọc tin tức rồi, vốn cứ tưởng chỉ có thằng chồng với nhà chồng không ra gì, ai ngờ con vợ cũng không ra gì nốt, đáng thương cô bé đầu thai vào nhà bọn họ. Bệnh viện muốn chứng minh thanh danh nên bỏ tiền để xét nghiệm ADN, thế là bọn họ lại nói bệnh viện với cơ quan giám định cấu kết làm việc xấu, ngụy tạo kết quả giám định, cái gia đình cực phẩm này sao không cột vào phi thuyền cho bay lên trời luôn đi?
[Đồng Đồng Đích Nha Đầu]: Hừ, bản thân là phụ nữ mà còn kỳ thị con gái, điều này là đáng thương nhất, đặc biệt là khi người phụ nữ này còn là mẹ nữa chứ, tui tức đến mức bùng nổ luôn! Cô bé đáng thương mắt mù mới đầu thai vào gia đình như vậy, sau này cô bé phải làm sao đây?
Lúc Âu hoàng kể về chuyện của mình, trong đầu đám cá muối tự coi nhân vật người mẹ là một người phụ nữ yếu đuối bất lực.
Sau khi đám cá muối thần thông quảng đại đào bới toàn bộ tin tức về bọn họ thì mới biết thực ra người mẹ này cũng là một trong những kẻ gây chuyện.
Nghe nói bà mẹ chồng sau khi bế đứa bé về định đạp chết bé, tránh việc chậm trễ sinh đứa thứ hai, mẹ đứa bé đau lòng lựa chọn thờ ơ đứng nhìn, cuối cùng nhờ hàng xóm phát hiện mới kịp thời cứu được đứa bé, lúc họ báo cảnh sát còn bị gia đình này dùng bạo lực uy hiếp.
Đã từng thấy những kẻ không ra gì nhưng chưa thấy ai không ra gì đến mức đó, sao bọn họ có thể trốn từ súc sinh đạo sang nhân đạo vậy?
Hôm nay là ngày tâm trạng của Âu hoàng vui vẻ nhất, anh ta vừa ngâm nga vừa phơi thuốc, đám binh sĩ từ xa đang dần bao vây áp sát anh ta.
Đám cá muối thấy Âu hoàng không có ý định cảnh báo liền sững người.
[Mạt Lỵ Thanh Hương]: Không phải chứ... Bác Âu hoàng, bác không định báo cho hai người trong nhà à?
Âu hoàng cười nói: “Ta cứu bọn họ vì ta là thầy thuốc, thầy thuốc không thể thấy chết không cứu. Vết thương của Nhan Lâm đã được xử lý ổn thỏa, những việc còn lại nằm ngoài chức trách của thầy thuốc. Ta không muốn dính vào vũng nước đục này. Ngoài ra, nếu như ta gọi bọn họ, chủ nhân của cơ thể này khi tỉnh dậy sẽ bị cho là đồng minh. Streamer lại không ở chiến trường Chương Châu, không thể che chở cô gái này, ta không thể cậy mạnh được.”
Tuy Âu hoàng là cá muối nhưng không phải là người không có quy tắc.
Anh ta cũng rất thích Nhan Lâm, nhưng dù có hâm mộ thần tượng thế nào thì cũng không thể làm ảnh hưởng một tính mạng vô tội được.
Cách tốt nhất là giả câm vờ điếc, hoàn toàn trung lập.
Nhan Lâm ở trong phòng vẫn còn mê man, phó tướng kia chăm sóc anh ta suốt đêm, cực kỳ mệt mỏi nên chưa thể tỉnh dậy được.
Một người có vẻ là bách phu trưởng tiến tới nói chuyện với Âu hoàng: “Có người nói tối qua cô chứa chấp hai người bị tình nghi?”
Âu hoàng đang định trả lời thì khóe mắt đã nhìn thấy vài tên lính vào nhà bắt người, khóe môi lập tức giật giật.
Người vào trong cả rồi, còn hỏi anh ta làm gì nữa cho thêm chuyện?
“Đêm qua đúng là có hai người tới xin chữa bệnh, sao vậy?”
Bách phu trưởng có nghe thôn dân nói thân thể này của Âu hoàng là thầy lang trong thôn nên không giận chó đánh mèo anh ta.
Trong nhà đột nhiên truyền đến một tiếng quát to, tiếp theo đó là tiếng đánh đấm, không lâu sau mọi thứ trở nên yên tĩnh trở lại. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Rất nhanh, hai tay phó tướng kia bị người ta trói ra sau lưng, áp tải ra ngoài.
Âu hoàng nói: “Người nằm trong nhà bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng, không thể tùy tiện di chuyển, các người nên chú ý một chút.”
“Đa tạ nhắc nhở.”
Âu hoàng lại nói: “Tiền khám bệnh của hai người này cộng với thiệt hại trong nhà ta, các ngươi cũng nhớ đền bù đấy.”
Bách phu trưởng không nhịn được cười, hắn bình thường hung hãn, ai thấy cũng sợ, vị y sư trẻ tuổi này lại dám cò kè mặc cả?
“Yên tâm, chắc chắn sẽ bồi thường đủ cho tiểu nương tử.”
Vì Nhan Lâm bị thương nặng nên bọn họ không dám làm liều, chỉ có thể truyền tin về, chờ bên trên cử một quân y có y thuật giỏi tới.
Cuối cùng, không chỉ có quân y đến mà Dương Tư cũng đến.
“Nhan Thiếu Dương đến mức này mà vẫn chưa chết, mạng lớn thật.”
Dương Tư cảm khái, sau khi quân y kiểm tra liền nói với gã, Nhan Lâm vẫn có thể sống sót, mạng lớn là một chuyện, công lao lớn nhất vẫn là nhờ vị y sư kia. Dựa vào những uế vật còn lại trong phòng để phán đoán thì vết thương của Nhan Lâm rất tệ, đáng lẽ đã sốt cao rồi. Sau khi quân y kiểm tra thì thấy nhiệt độ cơ thể Nhan Lâm vẫn bình thường, hơi thở ổn định, tình hình vết thương cũng khá ổn, vết thương được khâu rất cẩn thận...
Quan trọng nhất là thủ pháp khâu vết thương tốt hơn thủ pháp quân y trong doanh trại sử dụng rất nhiều.
Dương Tư nghe xong bèn không kìm được liếc nhìn Âu hoàng một cái.
Âu hoàng hơi sững sờ, bình tĩnh đối mắt với gã so xem mắt ai to hơn!
Dương Tư thu ánh nhìn lại, tìm một binh sĩ nói nhỏ hai câu, binh sĩ gật đầu đi ra ngoài, không lâu lại trở về.
“Kỳ lạ, vị tiểu nương tử này chỉ biết chữa mấy bệnh đau đầu nóng sốt đơn giản thôi, sao còn biết cả những thứ này chứ?”
Trong lòng Dương Tư dấy lên nghi ngờ, sau lưng Âu hoàng cảm thấy lạnh run.
Chẳng lẽ sắp lộ thân phận rồi?
Lúc này, Bách phu trưởng nhắc đến chuyện tiền chữa bệnh và tiền xây lại nhà, Dương Tư mới tiện tay ngoắc người bên cạnh tới.
Tùy tùng gỡ túi đeo bên hông xuống.
“Đây là tiền chữa bệnh, mạng của người mà cô đã cứu rất quan trọng, đáng giá chừng này tiền.”
Dương Tư là một kẻ keo kiệt, “tiền chữa bệnh” mà gã trả thực ra là tiền mà Nhan Lâm đưa cho các binh sĩ giải tán.
Một miếng ngọc bội điêu khắc tinh tế, chất liệu cực tốt, một cây sáo ngắn bằng ngọc và hơn mười đồng tiền vàng nặng gần ba lạng.
Dương Tư tiến lên đối mặt với Âu hoàng, một tay đặt lên vai anh ta, cúi đầu nói.
“Ngươi cũng là quỷ núi à?”
Cả người Âu hoàng cứng ngắc.
Cổ họng Dương Tư bật ra tiếng cười, tiếng cười theo kiểu hình dung của đám cá muối là như điện giật vậy.
“Nhân gian không phải là nơi các ngươi có thể chơi đùa, mau quay về đi.”