Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Mặt Trăng Vô Hình]: Vẫn là cách điều chế đó, vẫn là mùi vị quen thuộc đó và Streamer vẫn luôn bạo lực như thế.



[Nước Thối]: Đại Bạch quả đúng là ngựa của Streamer, bạo lực y như chủ nó, đạp một cái thôi đã vỡ xương sọ người ta.



[Bút Mực Rõ Ràng]: Ta chỉ có một thắc mắc là tại sao vừa nãy Streamer còn khen Nhiếp thị là phú hộ, là đất thiêng thu hút người tài ở Trung Chiếu, một giây sau đã hung bạo giết người, chẳng lẽ bình thường không phải là đánh bại kẻ địch, cho đối phương một bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng rồi chờ đến một ngày tiêu diệt được Nhiếp thị thì thuận tiện “hốt” luôn “đồ có sẵn” của nhà người ta luôn sao? Bây giờ Streamer lại giết người, vậy chẳng phải sau này sẽ thiếu mất một đội quân dự bị à?



[Trò Chơi Phẫu Thuật Thẩm Mỹ]: Cái này thì các chú lại không hiểu rồi, Nhiếp thị đường đường là phú hộ, chết mấy tên võ tướng thôi, Streamer không cần lo lắng, dù sao vẫn còn một đống tiểu bạch thỏ chờ cô ấy chinh phục cơ mà. Nếu không giết sạch mấy tên nhìn không vừa mắt thì làm sao thu hút được mấy người nhìn thuận mắt đây?



Đã nhiều năm như vậy, đám cá muối cũng đã quen với các loại cảnh tượng máu me bạo lực, cảnh xác chết đen sì buồn nôn cũng có thể chịu được, một đôi vó ngựa đạp vỡ xương sọ con người ta đã là gì đâu. Thời điểm hai quân hỗn chiến, chân gãy, tay gãy, xác chết, có cái gì mà chưa từng thấy chứ?



Khương Bồng Cơ hất một cái, ném thi thể kẻ địch tướng mạo thê thảm ra xa hơn một trượng, còn cô thì nhẹ nhàng điềm nhiên như mây như gió cưỡi trên lưng ngựa.



“Thật là ức hiếp người quá đáng!”



Quân Nhiếp bị giết mất hai tướng lĩnh nên sĩ khí cũng giảm xuống, còn có người không kiềm chế được giận dữ, bất chấp tất cả cưỡi ngựa xông ra.



Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi cũng muốn đi tìm chết à? Thôi đừng, cha mẹ vất vả khổ sở lắm mới nuôi lớn được một tên phế vật. Trông ngươi có vẻ là trong nhà trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn có mấy người thê thiếp, nếu ngươi chết trong tay ta thì ta lại gián tiếp hại chết rất nhiều mạng người đó.”



Khương Bồng Cơ trái lại không học theo Bách Ninh mắng chửi người, nhưng câu nào câu nấy lại rất cay độc, tướng địch vốn dĩ đã cực kỳ phẫn nộ rồi, lúc này thì gân xanh cũng nổi lên.



“Nộp mạng đi!”



Chỉ nghe đối phương hét lớn một tiếng, xách cặp rìu siêu to khổng lồ tấn công về phía Khương Bồng Cơ.



Tên tướng địch lần này nhìn có vẻ là tuyển thủ có sức mạnh đặc biệt, Khương Bồng Cơ vừa mới tiếp xúc với hắn đã biết sức mạnh của đối phương mạnh gần gấp đôi so với tên phế vật lúc nãy. Người bình thường có sức mạnh như vậy đủ được coi là trời sinh thần lực rồi.



Khương Bồng Cơ ung dung tiếp một chiêu này, nhưng mà Đại Bạch lại hơi không thích ứng được, đùng đùng nổi giận đánh tới con ngựa của kẻ địch đang khiêu khích nó.



Dù mấy năm này, Đại Bạch nghỉ đẻ mấy lần, làm mẹ của mấy con ngựa con rồi nhưng tính khí vẫn không tốt lên chút nào, ngược lại càng nóng nảy hung ác hơn, trừ người chủ Khương Bồng Cơ ra, đến cả người chăn ngựa quanh năm chăm sóc nó và “ông chồng” Tiểu Bạch mà tùy tiện đến gần cũng sẽ bị phun cho đầy mặt.



“Úi chà, sức lực không tệ, đáng tiếc, đôi rìu này của ngươi làm bằng bùn hả?”



Sau khi có được đao Trảm Thần, Khương Bồng Cơ hoàn toàn coi thường những loại vũ khí khác.



Ở thời đại của cô, đao Trảm Thần cũng là vũ khí chiến tranh thuộc hàng top trong bảng xếp hạng, còn ở thời đại này thì nó thực sự chính là vũ khí cực kỳ lợi hại.



Mới vừa rồi, lực đạo giao chiến rất lớn, lưỡi đao trực tiếp đỡ lấy hai nhát rìu của đối phương, lưu lại hai vết nứt trên rìu.



Tướng địch nghe Khương Bồng Cơ nói mà cực kỳ tức giận, đến khi hắn nhìn thấy hai vết nứt trên rìu thì trong lòng chỉ còn lại kinh hãi.



“Trên chiến trường còn có thời gian để ngẩn người à? Ngươi không vào địa ngục thì ai vào!”



Khương Bồng Cơ nhếch miệng, trông rất ung dung thư thái, không thèm quan tâm trận đấu này bởi vì cô không thể nào thua được.



Nếu cô thua thì cô sẽ lập tức mang bàn phím tới trước mặt lão thủ trưởng rồi quỳ đến chết thì thôi, đỡ phải xấu hổ mất mặt.



Cùng lúc đó, Nhiếp Dương bị kéo đến trước mặt Nhiếp Thanh nghe dạy dỗ, chẳng qua do đang ở trên chiến trường nên Nhiếp Thanh không thể nói nặng.



Nhiếp Dương cũng biết mũi tên kia của mình lỗ mãng quá mức nên không dám cãi lại tí nào.



Cậu ta hiểu Nhiếp Thanh rất rõ, hiền lành lại mềm lòng, mình cứ im lặng không cãi lại để cho cậu nói vài câu, một lát thì sẽ ngừng thôi.



Nhiếp Dương sắp chuẩn bị suy nghĩ vớ vẩn thì bên tai truyền tới âm thanh hệ thống.



Trước giờ cậu ta không hề biết là hệ thống cũng có lúc khẩn trương sợ hãi, giống như nó đang gặp phải khắc tinh đáng sợ ấy.



[Là Liễu Hi!!!]



Đôi mắt lười biếng của Nhiếp Dương hiện lên chút kinh ngạc, cậu ta hỏi hệ thống trong nội tâm: [Liễu Hi? Liễu Hi gì cơ?]



Hệ thống nói một câu mà suýt nữa khiến Nhiếp Dương kích động, không giả vờ bình tĩnh được nữa: [Người đang chiến đấu ngoài kia chính là Liễu Hi, còn cây đao trong tay cô ta... nếu không nhầm thì... cây đao này... Nhiếp Dương, bất luận như thế nào, ngươi cũng phải đoạt được cây đao kia, tuyệt đối không thể giữ lại tên Liễu Hi này.]



Nhiếp Dương âm thầm liếc mắt nhìn Khương Bồng Cơ đang trêu đùa người ta kia, trong lòng không kiềm chế được nỗi sợ hãi.



[Cô ta không phải là chư hầu à?]



Ở Trung Chiếu, Nhiếp Dương cũng nghe qua Liễu Hi anh dũng thiện chiến ra sao nhưng chưa bao giờ đặt những lời đồn đãi này ở trong lòng.



Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, bách kim chi tử bất kỵ hành, thánh chủ bất thừa nguy nhi kiếu hạnh*. Những câu mà trẻ con học từ thuở vỡ lòng mà đường đường là chư hầu lại không biết? Tự mình tham gia chiến đấu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may thì có phải là để cho kẻ địch cười đến rụng răng hay không?




* Đại ý là người giàu có, quyền quý sẽ không tự mình dấn thân vào nơi nguy hiểm.



Vì vậy Nhiếp Dương luôn cho là Khương Bồng Cơ tự tung tin đồn nhảm để khoa trương chiến công và khả năng chiến đấu của bản thân mà thôi.



Loại thủ đoạn marketing này, trong lịch sử đâu đâu cũng có.



Có vài người muốn khen ngợi tài năng của mình, có được chút công lao mà cực lực thổi phồng, tài năng văn võ đều phải khoác lác mới dám gặp người.



Cơ mà làm sao một vị quân chủ bình thường không có gì đặc biệt lại trở thành một hoàng đế lưu danh sử sách?



Có một đội ngũ marketing cùng với da mặt dày như tường thành là đủ rồi, dùng hai từ để nói chính là “chém gió”!



Rất hiển nhiên, Khương Bồng Cơ không phải loại người giả vờ giả vịt này.



Ngay cả số lượng đội quân kéo đến tiền tuyến đánh giặc, cô cũng nói đúng sự thật chứ đừng nói đến những vấn đề khác.



Nói dối ư?



Cô khinh, bởi vì người khác nói phét còn không hiệu quả bằng tốc độ hành động của cô.



Hệ thống trả lời thắc mắc của Nhiếp Dương: [Có quỷ mới biết cô ta là cái quái gì, nhưng mà cây đao trong tay cô ta khiến ta có một dự cảm bất thường.]



Thời gian hệ thống bị phân tách ra khá sớm nên có rất nhiều tin tức nó cũng không biết, nhưng trong lòng nó biết rõ đao Trảm Thần có tác dụng gì. Lúc này, cây đao như vậy lại xuất hiện trong tay một người phàm mà nó không nhìn thấu được nên nó hơi lo lắng bất an.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Nhiếp Dương nhướn mày, hóa ra... thứ quái quỷ này sợ hãi thanh đao kia ư?



Trong lòng cậu ta nhịn không được bắt đầu tính toán, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tính toán.



“Huynh trưởng, có một chuyện... tiểu đệ nhất định phải nói...”



Nhiếp Dương giả vờ đáng thương khiến Nhiếp Thanh thấy mà mềm lòng.



Nhiếp Thanh hỏi cậu ta: “Có chuyện gì?”



Nhiếp Dương xích lại sát tai cậu nói nhỏ: “Người đang đấu tướng kia chính là Liễu Hi.”



“Cái gì?!”



Nhiếp Thanh suýt nữa kinh ngạc đến mức thất thố, động tĩnh bên này khiến Vệ Ưng đang đốc chiến chú ý, cậu không để ý nữa, vội vàng hỏi: “Thật sao?”



Nhiếp Dương nói: “Trong phủ của tiểu đệ có một bức họa, mới nãy thấy tên tiểu tướng kia hơi quen mắt, sau khi cẩn thận nhìn thì thấy có thể đó là Liễu Hi. Người đời đều biết trong tay Liễu Hi có một cây trường đao, hình dáng thanh đao kia giống thanh đao trong bức họa như đúc!!!”



Vệ Ưng nghe được động tĩnh, trong lòng kinh ngạc, thúc ngựa tiến đến gần chiến trường cẩn quan sát.



“Quả nhiên là...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK