Tin tức này nổ ra gây chấn động toàn bộ các nhóm phu nhân, mọi người bàn luận ầm ĩ, không nhịn được tưởng tượng ra mấy vở kịch.
Hàn phu nhân để lại phần lớn đồ cưới cho hai con trai và con dâu tương lai, bản thân mang theo của hồi môn và hộ vệ rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, cuộc sống trong Hàn phủ vẫn diễn ra bình thường, bên ngoài lại lưu truyền tin đồn bịa đặt cực kỳ khó nghe.
Hàn Nhuận không chịu đựng được liền đi hỏi Hàn Úc.
“Bên ngoài có tin đồn vì phụ thân có quan hệ mập mờ với Lan Đình Công nên mới ép mẫu thân rời đi... Đây là sự thật sao?”
Dĩ nhiên Hàn Nhuận không tin chuyện này nhưng cậu không chịu nổi khi có nhiều người nói ra nói vào như vậy, cậu cũng không nhịn được dao động rồi.
Hàn Úc đang cúi đầu bận rộn công việc, nghe thấy trưởng tử hỏi như vậy, lúc này anh ta mới buông cây bút trong tay xuống, bình tĩnh hỏi cậu.
“Nghe được lời này từ đâu?”
Hàn Nhuận nói: “Người bên ngoài đều nói như vậy, ngay đến lão nhân trong phủ đệ cũng...”
Hàn Úc hỏi cậu: “Con tin sao?”
Hàn Nhuận cắn chặt môi, cậu vẫn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với phụ thân nghiêm minh. Cậu khẽ lắc đầu.
“Con là trưởng tử của ta và mẫu thân con, thậm chí còn là trụ cột mai sau, lời đồn vô căn cứ của mấy người đàn bà đanh đá nhiều chuyện đầu đường cuối xóm đã có thể che lấp đôi mắt của con, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của con rồi sao?” Hàn Úc không còn ôn hòa như ngày xưa nữa, anh ta không đè nặng giọng nói lúc nói chuyện nhưng trong lời nói lại mang theo uy nghiêm khiến cho Hàn Nhuận sợ hãi: “Con có biết những lời đồn vô căn cứ này truyền đi thế nào không? Bằng cách nào truyền vào trong phủ đệ chúng ta?”
Trước khi hòa ly, Hàn Úc coi trưởng tử còn nhỏ, lời nói và thái độ đều mang theo sự nuông chiều.
Sau khi hòa ly, anh ta coi trưởng tử Hàn Nhuận là người trưởng thành, một trong những nam đinh gánh lên vai toàn bộ phủ đệ.
Nếu như Hàn Nhuận vẫn dễ dàng bị người khác lừa gạt như thế này, thật là uổng công nhiều năm dạy dỗ của anh ta!
Hàn Nhuận không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của phụ thân, ánh mắt mang theo ý tứ né tránh.
“Phụ thân, nhi tử biết sai rồi... Nhưng mà, chuyện mẫu thân và phụ thân hòa ly, thật sự không có bí mật gì sao?”
“Bí mật, dĩ nhiên là có.” Hàn Úc hỏi trưởng tử: “Vi phụ có thể nói cho con biết, nhưng con gánh vác nổi phần trách nhiệm này không?”
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Nhuận trắng bệch, do dự hồi lâu mới nặng nề gật đầu.
“Kính xin phụ thân nói rõ!”
Hàn Úc rũ mắt nói: “Con có biết nhà ngoại tổ con kinh doanh buôn bán gì không?”
Hàn Nhuận lắc đầu, cậu thật sự không biết chuyện này.
Hàn Úc nói cho cậu biết: “Nhà ngoại tổ con kinh doanh buôn bán muối lậu, muối lậu là cái gì, vi phụ không cần phải giải thích nhiều, con cũng có thể tự hiểu rõ.”
Hàn Nhuận vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch lại càng không còn một giọt máu.
“Nhà ngoại tổ con không chịu giao ra quyền kinh doanh, vi phụ cũng không thể làm được gì!” Hàn Úc nhìn con trai, nói: “Chỉ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ còn cưỡng đoạt ruộng đất, xây dựng thêm ruộng muối, móc nối với mấy sĩ tộc địa phương, điên cuồng thâu tóm vô số tiền tài bất nghĩa. Lúc trước chủ công đã phái sứ giả thăm dò qua ý tứ của nhóm người ngoại tổ con. Bọn họ không chỉ không có suy nghĩ giao ra việc buôn bán muối lậu, ngược lại còn nhiều lần cản trở sứ giả điều tra...”
Sau khi Hàn Úc và Hàn phu nhân hòa ly, Khương Bồng Cơ thấy tâm trạng anh ta chán nản, cố ý đi tìm anh ta nói chuyện.
Lúc này Hàn Úc mới biết tình cảnh nhà mình có bao nhiêu nguy hiểm, nhà cha mẹ vợ tìm đường chết còn nhanh hơn tưởng tượng của anh ta.
[Lúc đầu còn kiêng dè huynh, nhưng huynh hòa ly với phu nhân mình rồi, ngược lại không có gì phải lo lắng về sau.]
Khương Bồng Cơ là người thuộc phái hành động, ngay từ lúc Vệ Từ tiết lộ cho cô biết kết cục đời trước của Hàn Úc, cô đã chú ý đến nhà vợ Hàn Úc.
Trải qua một năm thâm nhập điều tra, Khương Bồng Cơ đã sớm nghĩ tới mười mấy loại phương pháp làm thịt dê béo, cũng bí mật thực hiện một số thủ thuật.
Lý do chưa ra tay thật sự, còn không phải là vì kiêng dè Hàn Úc, sợ ném chuột vỡ bình sao?
Bây giờ thì hay rồi, cô đã có thể mài đao xoèn xoẹt chĩa về phía heo dê rồi!
Hàn Nhuận vẫn chưa lớn lắm, nhưng cậu cũng biết “muối” là ngành sản xuất thu được món lợi kếch xù liên quan đến cuộc sống của dân chúng.
Lúc trước chia năm xẻ bảy, ngoại tổ nhân lúc loạn lạc tranh giành quyền lợi việc buôn bán này cũng coi như thôi đi, nhưng bây giờ Đông Khánh cơ bản đã ổn định lại rồi mà vẫn còn chiếm lấy không nhả ra…
Ông cụ treo cổ, chán sống rồi.
Hàn Nhuận không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nếu như... Lan Đình Công muốn ra tay với nhà ngoại tổ thì không phải... Mẫu thân làm sao bây giờ?”
Có thể tưởng tượng ra được tình cảnh con gái đã gả ra ngoài lại còn hòa ly…
Hàn Úc vỗ vỗ bả vai con trai, nói lời sâu xa: “Con và Trì Nhi đều là nhi tử của mẫu thân con, lại càng là đường lui cuối cùng của nàng ấy. Duyên phận vợ chồng giữa vi phụ và mẫu thân con đã hết, nhưng tình mẫu tử với các con vẫn chưa tận. Sau này mẫu thân con là tốt hay xấu, tất cả đều phụ thuộc vào những gì huynh đệ các con làm ra.”
Hàn Nhuận cảm thấy sức nặng trên vai mình hết sức nặng nề.
Nghĩ đến suy nghĩ trong đầu trước đó, cậu càng cảm thấy xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi nào.
Suy đoán quan hệ của cha và Lan Đình Công như vậy, cậu có khác gì những người đàn bà đanh đá nhiều chuyện ngoài kia?
Còn không bằng những người đàn bà đanh đá nhiều chuyện kia nữa!
Dĩ nhiên scandal của Hàn Úc và Khương Bồng Cơ là do những phu nhân trong buổi tiệc trà kia truyền ra.
Suy cho cùng vợ chồng Hàn Úc xảy ra chuyện hòa ly là sau buổi tiệc trà hôm đó.
Khương Bồng Cơ cũng không làm gì bọn họ, ngược lại gọi chồng của họ đến rồi hung hăng trách mắng một trận.
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ*, ngay đến chuyện trong nhà bọn họ cũng không quản lý tốt, để mặc phu nhân đi khắp nơi lan truyền tin đồn giả tạo, có phải bất tài quá hay không?
* Văn hóa Trung Quốc cổ đại cho rằng, trước phải “tu thân” thì mới có thể “tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”. Trong sách “Đại học”, Khổng Tử viết: “Thời cổ đại, phàm những thánh nhân muốn phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ (bình thiên hạ), trước phải lãnh đạo tốt nước mình, bang mình (trị quốc). Muốn lãnh đạo tốt nước mình, bang mình, trước hết cần chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình (tề gia). Muốn chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính (tu thân).”
Đây là công việc trong tay quá ít, người nào người nấy rảnh đến “nhức trứng” rồi phải không?
Không biết lại còn ngu xuẩn, một người phụ nữ cứ ngu xuẩn như vậy thì có thể có tầm nhìn gì, hơn phân nửa đứa trẻ được dạy dỗ ra cũng là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp!
Khương Bồng Cơ la rầy mấy người kia một trận, mấy ông chồng bị la rầy lúc trở về phủ liền quở trách các bà vợ một hồi.
Không chờ các bà vợ khóc lóc sướt mướt, hô to oan uổng, sứ giả của Khương Bồng Cơ đã tìm đến cửa rồi!
Cô cho người tổ chức một lớp phổ cập khoa học, yêu cầu những phu nhân này cứ mỗi bảy ngày lên lớp hai buổi học, mỗi buổi học là nửa ngày, buổi học sau viết cảm nghĩ về buổi học trước!
Có thời gian tham gia tiệc trà cắn hạt dưa nói chuyện bát quái thì chẳng thà lấy một thứ gì đó phong phú nhét vào bộ não đầy cỏ khô của bọn họ.
Có thêm kiến thức thì sẽ mở rộng tầm mắt.
Trong một khoảng thời gian, các buổi tiệc trà biến mất khỏi huyện Tượng Dương, các phu nhân ở Hoàn Châu cũng giảm bớt loại hoạt động này.
Khương Bồng Cơ hồn nhiên quên mất lịch sử đen tối cô cũng từng trốn việc đi đến buổi tiệc trà cắn hạt dưa.
Nhưng mà, ai bảo cô là chủ công chứ, cấp dưới cũng không dám liều lĩnh mạo hiểm đi ra nhắc nhở cô để bị cô đánh một chưởng.
Bạt tai của phu nhân là đánh yêu, nhiều nhất là mặt sưng vù, bạt tai của chủ công là giấy mời của Diêm Vương, đầu muốn bay lên trời!
Thủ đoạn sấm rền gió cuốn ban xuống, những scandal bát quái kia đều biến mất.
Khương Bồng Cơ xì một tiếng, vừa nhổ cọng lông hơi cứng ngắc của “con gái”, vừa nói: “Đúng là vì thiếu ăn đòn!”
Vệ Từ khẽ thở dài.
Gần đây tần suất chủ công đột kích ban đêm thường xuyên hơn nhiều.
“Chủ công định đối phó với mấy nhà kia thế nào?”
Ruộng muối vẫn phải lấy lại, nhưng dù sao cũng là ngành buôn bán kếch xù, cưỡng ép đoạt lấy không tránh khỏi làm cho người ta chỉ trích.
Dù sao…
Chủ công nhà anh còn chưa lên được ngôi vua đâu.
“Ta không thể lấy tội danh buôn lậu muối lậu xử lý bọn họ, tránh để cho người đời cho rằng ta cưỡng đoạt.” Khương Bồng Cơ vuốt ve lông “con gái”, đút măng tre cho nó, nói: “Bọn họ cũng không phải là một cái thùng sắt, trừ buôn bán muối lậu, còn có làm ăn phi pháp khác. Muốn chỉnh bọn họ thì có rất nhiều cách! Ta quản lý Đông Khánh quá tốt, cho bọn họ một loại ảo tưởng về một thế giới thịnh vượng... Bọn họ quên mất bây giờ là thời buổi loạn lạc, quy tắc luật pháp đều do quả đấm của ta định đoạt. Nếu như bọn họ có gan, hoặc là bây giờ phản lại ta, hoặc là nhận thua!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nếu không phải vì thanh danh Vệ Từ tâm tâm niệm niệm thì Khương Bồng Cơ sớm đã phái người mạnh mẽ đuổi tới, sao có thể lễ trước binh sau?
Vệ Từ cười nói: “Chủ công nói rất đúng.”
Con gái Thú Ăn Sắt chiếp chiếp phụ họa.