Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Khăn Giấy Thanh Phong]: Vậy mà lại có ám sát thật, bọn họ đang xếp hàng chạy tới tặng đầu người hay sao?



[Muốn Ôm Cơ Không Muốn Kiên Cường]: Thế giới này tốt đẹp như vậy, sống sót không tốt à? Vì sao cứ nhất quyết phải chạy tới tìm chết?



[Đường Thi Tống Từ]: Ngồi cách màn hình cũng cảm giác được sát ý của Streamer, người khác đụng phải ám sát đều cảm thấy lo sợ hoảng hốt, chỉ duy nhất tính cách của cô ấy là khác biệt. Ài, cho dù vẫn vô cùng sợ hãi, nhưng vì phía giá trị nhan sắc và thân thủ của bác Streamer, tui sẽ không rời đi!



[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Gõ bát ngồi chờ bác Streamer đại sát tứ phương, nện toang cái đầu của tên sát thủ đó!



Đám cá muối còn kích động hơn cả Khương Bồng Cơ, bọn họ nóng lòng muốn nhìn thấy cô xử lý nhóm người ám sát lần này.



Khương Bồng Cơ cũng không làm cho bọn họ thất vọng. Lòng bàn tay cô hơi hơi dùng sức liền siết gãy được mũi tên trong tay, khuôn mặt cô tràn ngập sát ý.



Đám sát thủ đang trốn bên trong khu rừng liếc nhìn nhau để trao đổi, ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy âm thanh vũ khí sắc bén rời khỏi vỏ.



“Giết...”



Cho dù bên ngoài có thổi phồng Khương Bồng Cơ dũng mãnh phi thường tới mức nào thì những người chưa từng tận mắt nhìn thấy cũng sẽ không tin, đặc biệt là dáng người của Khương Bồng Cơ còn có tính lừa gạt như vậy. Ai có thể tưởng tượng được rằng, thân thể của một phụ nữ cao gầy lại chẳng cường tráng như thế lại có được sức chiến đấu lớn mạnh tới như vậy.



Chém giết trên chiến trường hoàn toàn không giống với giao chiến vũ lực quy mô nhỏ.



Cái trước chú trọng tới bạo lực mỹ học, không có chiêu thức kỹ xảo nào đáng nói, cái sau lại càng phụ thuộc vào chiêu thức cùng sự phối hợp hơn.



Khương Bồng Cơ đi một mình, bên cạnh không có hộ vệ, đám sát thủ lại là những tử sĩ được bồi dưỡng đặc biệt, chưa biết được ai thắng ai thua đâu.



Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn những kẻ địch đang lao tới từ trong khu rừng, khinh thường cười lạnh.



Cô xoẹt một tiếng rút đao Trảm Thần ra, đối mặt với sát thủ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, cô không lùi lại mà tiến tới, đâu đó còn có một chút khoái ý.



Phản ứng này của cô khiến cho đám sát thủ nhìn mà ngây ra, vị Lan Đình Công này thật sự không phải đang tấu hài chứ?



Trong giây phút bọn họ còn đang ngây người, mũi đao đã tới trước mặt họ.



Cô xuất đao cực nhanh, tên sát thủ đứng mũi chịu sào còn chưa cảm giác được đau đớn, cổ hắn đã bị lưỡi đao chạm vào rồi.



Một giây trước thôi sát thủ còn đang nghĩ xem phải giết địch thế nào, giây tiếp theo hắn đã cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, không biết máu tươi của ai đang mạnh mẽ phun trào, nhuộm đỏ cả tầm nhìn của hắn. Trời đất xoay chuyển, thân thể của hắn ngã quỵ xuống nền đất theo quán tính đang vọt tới, hắn phát ra tiếng “rầm” nặng nề. Trong đầu sát thủ hiện lên một câu hỏi - Tại sao nhiệt độ xung quanh mình lại giảm xuống nhanh như vậy? Vì sao sắc trời lại đột nhiên tối sầm xuống thế? Vì sao cổ của mình lại đau như vậy?



Hắn mở miệng ra như muốn nói gì đó, nhưng ngay cả một tiếng than thở cũng không phát ra được.



Đương nhiên Khương Bồng Cơ không quan tâm sát thủ chết trên tay mình suy nghĩ chuyện gì trước khi chết, cô chỉ biết là đao Trảm Thần đang run rẩy lên vì hưng phấn.



Thanh đao này phải đi theo mình đúng là thiệt thòi cho nó, khó khăn lắm mới được thoải mái một đợt, tất nhiên phải giết cho đủ rồi.



Đương nhiên cô biết bắt giữ đám sát thủ này tốt hơn giết bọn họ nhiều... Nếu như không có ai chỉ huy, đám sát thủ này cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến mai phục Khương Bồng Cơ... Có điều, mấy cái đầu tự động dâng lên tận cửa thế này có lý nào cô lại không nhận chứ? Cuối cùng để lại một hai người còn sống cũng như nhau thôi.



Đám sát thủ này tổng cộng có một trăm người, ai ai cũng là những tử sĩ được bồi dưỡng tỉ mỉ, không phải người quyền quý nhà cao cửa rộng thì căn bản không thể nuôi họ được.



Để bồi dưỡng một sát thủ đủ tư cách, không chỉ cần có vật lực tài lực rất lớn mà còn cần khá nhiều nhân lực tinh lực, những phú hộ bình thường căn bản không thể nuôi được tử sĩ có tố chất cao. Khương Bồng Cơ vừa giao thủ liền biết lai lịch đại khái của bọn họ, đa phần là không thể thoát được liên quan với sĩ tộc Nam Thịnh.



Bọn họ sẽ phái người tới ám sát mình, Khương Bồng Cơ cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.



Cổ nhân ở thời đại này tới hỏa táng còn không thể chấp nhận được, bọn họ kiên định cho rằng hỏa táng chính là “chết không toàn thây”, “tan xương nát thịt”, “khinh nhờn người chết”... Người càng nhà cao cửa rộng hiển vinh lại càng chú trọng nhiều chuyện. Ngay cả hỏa táng bọn họ cũng không chấp nhận được, càng khỏi phải nói tới Khương Bồng Cơ đào mộ phần của tổ tiên nhà bọn họ rồi cướp đoạt vàng bạc, vật bồi táng của người chết. Cho dù cô có một ngàn một vạn lý do, Khương Bồng Cơ cũng đã đắc tội bọn họ tới chết rồi.



Trước đây không hề ra tay chỉ là vì bọn họ vẫn chưa chắc chắn, bên cạnh Khương Bồng Cơ có trọng binh bảo vệ nghiêm ngặt.



Bây giờ thì sao?



Chính cô lại tìm đường chết, chỉ mang theo một vài hộ vệ đi bơi săn bắn, hơn nữa bên cạnh cô còn có một Dương Đào đi theo.



Nếu như có thể ám sát được Khương Bồng Cơ, sau đó lại vu tội danh này lên đầu Dương Đào, bọn họ liền có thể phủi vô cùng sạch sẽ, tươi cười nhìn thế lực của Khương Bồng Cơ sụp đổ. Ý tưởng này không hề tệ, nhưng mà phải được thành lập dựa trên nền tảng là Khương Bồng Cơ thực sự chết vì bị ám sát.



Chỉ cần Khương Bồng Cơ không chết thì những tính toán này chỉ có thể nằm trên bàn tính chứ không thành sự thật.



Nếu trong rừng có người khác đang nhìn, người đó liền có thể nhìn thấy một bóng người màu đỏ dùng tốc độ mà người bình thường không thể đạt tới được qua lại nhanh nhẹn trong đám sát thủ.



Mỗi khi lưỡi đao vung ra, lúc nào cũng có một đường vòng cung màu máu được văng ra, mang đi một mạng người còn đang sống sờ sờ.



Mặc cho đám sát thủ đang âm thầm lén bắn tên, hay là đang vây công, đang ám toán, Khương Bồng Cơ đều không tổn mất một sợi lông sợi tóc nào, cô quả thật còn trơn trượt hơn cả cá chạch.



Bên trong rừng truyền ra âm thanh đao kiếm va chạm nhau khiến người khác phải ê răng...



Cùng lúc đó, một nhóm hộ vệ nghe theo mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ đi bằng đường thủy đưa Dương Đào quay về.



Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ của mặt nước còn lạnh hơn cả trên đất liền, Dương Đào đột nhiên rùng mình một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại.



“Bây giờ đã là lúc nào rồi...”



Dương Đào ậm ờ hỏi một câu.



Hộ vệ cung kính trả lời, Dương Đào mơ hồ gật đầu, anh ta ngồi trong boong thuyền một lát mới hơi tỉnh táo lại.



“Liễu Công đâu?”



Anh ta còn nhớ mình đã uống không ít rượu, bây giờ còn đang vô cùng đau đầu, trước khi say ngất đi, anh ta nhớ đối phương uống còn giỏi hơn anh ta?

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Hộ vệ chần chừ nói: “Chủ công đi săn rồi, ngài ấy đặc biệt dặn đám tiểu nhân phải hộ tống ngài quay về.”



Dương Đào vô thức “a” một tiếng, không nghi ngờ tên hộ vệ, nhưng anh ta nhanh chóng suy nghĩ ra chuyện không bình thường.



Số lượng hộ vệ mà Khương Bồng Cơ mang theo không ít, số hộ vệ mà mình mang theo cũng không ít.



Tất cả những hộ vệ đó đều đang ở đây, vậy thì bên cạnh Khương Bồng Cơ có còn ai không?



Dương Đào có thế nào cũng không ngờ được là Khương Bồng Cơ lại gan lớn bằng trời một mình đi đánh nhau, trong thời gian ngắn anh ta không nghĩ ra được chuyện này.



“Liễu Công có nói khi nào sẽ quay về không?”



Hộ vệ nói: “Tiểu nhân không biết.”



Dương Đào hỏi tiếp: “Cô ấy không nói à? Trời đã sắp tối hẳn rồi, ở bên ngoài không an toàn.”



Nếu như không trở về, e là có người sẽ làm loạn lên.



Cho dù là chư hầu, nhưng Khương Bồng Cơ giống như là có “giờ cấm cửa” vậy.



Không nói không rằng gì đã qua đêm ở ngoài, văn thần võ tướng dưới trướng cô còn không nổi điên hết à?



Hộ vệ lộ vẻ mặt khó xử, ấp a ấp úng nói: “Chủ công không mang ai theo bên cạnh hết, cũng không nói khi nào sẽ về...”



Dương Đào nhất thời không nhảy số kịp, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được toàn bộ những lời hộ vệ nói.



“Không dẫn theo ai? Không dẫn theo ai là thế nào?”



Âm thanh của Dương Đào đã vượt qua cả quãng tám rồi.



Hộ vệ lại cùi đầu càng thấp.



“Chủ công không thích có người đi theo mình... Lần này cũng thế...”



“Ngươi có biết là dưới bầu trời này có bao nhiêu người muốn lấy mạng của cô ấy không? Cô ấy chính là tính mạng của các ngươi, các ngươi không thể tùy ý rời khỏi vị trí bảo vệ chứ?” Dương Đào hoàn toàn kinh ngạc, đồng thời cũng tỉnh cả rượu, giọng nói cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Ra lệnh cho người lái thuyền lập tức quay đầu lại!”



Không có chuyện gì là tốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì thì những hộ vệ đó và cả mình đều phải xếp hàng tới gặp Diêm La Vương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK