Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương tiên sinh tới?”



Tuệ Quân luôn luôn quan tâm những chuyện xung quanh Khương Bồng Cơ, nhân tài mà đối phương trọng dụng sao cô có thể không biết được?



Cô lập tức bảo bà vú đưa Dương Tư vào sảnh chính, đối đãi như khách quý.



Con sói hoang Phù Vọng thấy vậy, trong lòng chua loét.



Mỗi tay gã chộp lấy một đứa, nện từng bước lớn đi đến chính sảnh giống như con sói đang tuyên cáo lãnh địa của mình vậy.



Dương Tư: “...”



Gã chỉ ăn Tết thôi mà, có đắc tội ai đâu?



Sao ai nấy đều thay phiên nhau nhét “thức ăn cho cún” bắt gã nếm vậy?



Ngay cả cái tên thô kệch như Phù Vọng cũng có thể công khai canh gác trong nhà ngự tỷ mỹ nhân, ông trời đang mắt nhắm mắt mở đấy à?



Trong lòng Dương Tư gào thét nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh.



Gã nói: “Không ngờ đây đúng là nhà của Tuệ nương tử, tùy tiện bái phỏng thế này, nếu có chỗ nào đường đột, mong được lượng thứ.”



Dương Tư cũng quen biết Tuệ Quân, dù sao cô cũng là một cô gái tuyệt sắc khiến người ta vừa gặp đã khó quên, chỉ là hai người không tiếp xúc nhiều lắm.



Sau liên minh Hoàng Thủy, Tuệ Quân đã giấu đi thân phận hoàng hậu Đông Khánh, thay hình đổi dạng trở thành thị nữ đồng hương của Khương Bồng Cơ, về sau lại được thả ra, tự khai phủ lập hộ. Dương Tư thoáng nghe ngóng nên biết được vị nương tử này nhiều lần tiếp xúc với Trương Bình, Thiệu Quang của Mặc gia làm nghề mộc, hình như muốn kết hợp giữa chân đạp guồng quay tơ và bánh xe nước, dùng sức nước thay sức người để quay tơ, hình như đã có tin tốt.



Mặc dù không biết nội dung cụ thể, chỉ nghe nói sơ sơ nhưng Dương Tư đã cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản.



Tuệ Quân mỉm cười nói: “Dương tiên sinh nói gì vậy, tiên sinh quang lâm hàn xá, quả thật là phúc của thiếp thân.”



Phù Vọng xách theo hai đứa trẻ đứng cạnh ho khan hai tiếng.



Tuệ Quân tức giận lườm gã hai cái, rõ ràng là một động tác khiến người ta không vui nhưng khi cô làm thì lại cực kỳ quyến rũ.



“Bên ngoài còn có nha hoàn quét tuyết trên nóc nhà, thiếp thân đi xem thế nào, hai vị cứ từ từ trò chuyện nhé.”



Dương Tư nhìn bóng lưng Tuệ Quân rời đi, lại nhìn Phù Vọng đang nhíu chặt mày mà ôm hai đứa trẻ, thầm thấy đau răng.



Nếu Dương Tư còn chưa nhận ra điều gì thì đúng là uổng công gã đã lăn lộn chốn phong nguyệt bao nhiêu năm.



“Hai đứa bé này... chẳng lẽ là của Tuệ nương tử và Phù tướng quân?”



Phù Vọng gật đầu, thừa nhận không chút e dè.



Gã càng nhìn cặp long phượng thai trong lòng càng thấy thích.



Đặc biệt là khuê nữ, bề ngoài xinh đẹp giống như được đúc cùng một khuôn với mẹ vậy, không chỉ gã thích mà lão Tạ Khiêm cạnh nhà gã cũng thích. Kể ra cũng lạ, cháu của lão già Tạ Khiêm và nữ nhi nhà mình khá giống nhau, nếu không phải cao thấp không giống nhau thì cả hai đứa trông y như song sinh vậy. Phù Vọng đã từng hỏi thăm, nên biết Tuệ Quân và bà nội của cô nhóc Lý Noãn hồi trẻ rất giống nhau.



Đúng là duyên phận!



Vì bọn trẻ nên hai gia đình võ tướng cũng thường xuyên qua lại, ngày lễ ngày Tết luôn tặng quà cho nhau.



Dương Tư đảo mắt một vòng, chần chừ nói: “Theo Tư được biết, Tuệ nương tử hình như là môn hộ độc lập?”



Lập môn hộ, người ta sẽ là gia chủ, con cái cũng sẽ theo họ của cô.



Phù Vọng hơi lúng túng rồi nói: “Họ gì không quan trọng, ta thực ra cũng đâu phải họ Phù.”



Gã vốn là đứa bé bị nhà nông ở biên thùy vứt bỏ, từ nhỏ đã được sói mẹ nuôi dưỡng, sau đó gặp được ân nhân cả đời kiêm cha nuôi Phù Dương.



Phù Dương đặt tên cho gã, đổi họ cho gã nên Phù Vọng mới có cái tên của mình bây giờ.



Tổ tông ban đầu họ gì, sao gã biết được.



Đối với gã mà nói, họ của đứa trẻ là gì thực ra không quan trọng, miễn là con của gã là được rồi.



Dù có muốn gã theo hộ khẩu của Tuệ Quân, gã cũng chẳng có ý kiến gì, bởi vì gã chẳng có khái niệm hộ tịch hay truyền thừa tổ tông gì cả.



Dương Tư: “...”



Lời nói này nghe có lý như vậy, gã chẳng thể phản bác được.



“Phù tướng quân ngưỡng mộ Tuệ nương tử như vậy, thật khiến người ta hâm mộ...”



Phù Vọng thuận miệng nói: “Dương tiên sinh hâm mộ cái gì, chỉ cần tiên sinh chịu gật đầu, biết bao nhiêu nữ nhi trong sạch bằng lòng đi theo chứ?”



Dương Tư không phải là lão già bị ế, rõ ràng chỉ là một thành viên vàng không muốn lấy vợ mà thôi.



Phù Vọng nói vậy làm Dương Tư hơi mất tự nhiên.



“Dương tiên sinh... chẳng lẽ có điều gì khó nói?” Phù Vọng cẩn thận hỏi thăm, dường như sợ đụng phải “chuyện đau lòng” của Dương Tư vậy. Đàn ông không muốn thành hôn, không muốn cưới vợ hầu như đều là mắc bệnh “dương suy”: “Tiên sinh có cần đi khám lang trung không? Giấu bệnh sợ thầy là không tốt đâu.”



Không chờ Dương Tư trả lời, Phù Vọng lại nói: “Ta có biết vài phương thuốc về bệnh liệt dương, tiên sinh có muốn thử xem không?”



Dương Tư: “...”



Nhìn dáng người cao to của Phù Vọng, vậy mà cũng cần “phương thuốc liệt dương” gì đó?



Gã không nói nhưng Phù Vọng vẫn có thể hiểu được.



Với đàn ông mà nói, có vài lời không cần nói bằng miệng, chỉ cần ánh mắt cũng có thể thuận lợi giao tiếp.



Phù Vọng nói: “Dĩ nhiên không phải ta, ta vẫn khỏe mạnh. Lúc trước có mấy vị tướng dưới trướng gặp chuyện phòng the không ổn mà ta lại vô tình nghe thấy thôi.”



Vẻ mặt Dương Tư càng thêm quái dị, dường như sắp biến thành màu đỏ tía.



Xin lỗi, sức khỏe của gã rất ổn, không cần “bài thuốc liệt dương” trợ hứng...



Dương Tư không muốn thành thân sinh con, không chỉ vì mẹ là kỹ nữ mà còn bị ảnh hưởng bởi những gì trải qua hồi nhỏ. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Xuất phát từ nội tâm mà nói, Chiêu nương và Đệ nương không phải bị gã hại chết, nhưng gã lại bị ép trốn trong hầm, nghe thấy bọn họ bị làm nhục đến chết, khúc mắc trong lòng này không cách nào vượt qua được. Nói thật ra thì gã khá thích Đệ nương, ngay cả lần đầu mộng tinh cũng là vì mơ thấy cô.



Thông minh và lanh lợi, hiền lành và dịu dàng, thậm chí Dương Tư còn nghĩ đến chuyện sau khi đối phương cập kê, gã sẽ cầu hôn, cưới cô làm vợ.



Có điều, tuổi nhỏ rung động cũng chỉ có một lần như vậy, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.



Bây giờ, gã đã đến tuổi thành gia lập thất, rất nhiều chuyện đều nghĩ thông suốt, bất kể thân phận của mẹ hay bóng ma hồi nhỏ đều đã là quá khứ.



Có điều...



Gã đã không còn kích động nông nổi như thời niên thiếu nữa, ở một mình cũng tốt.



Tới khi về già, gã sẽ đến cô nhi viện, chọn một đứa bé vừa mắt để lập làm con kế thừa, sau khi chết có người giữ hiếu là đủ rồi.



Nhìn vẻ mặt của Dương Tư, Phù Vọng ngượng ngùng nói: “Hình như ta đã hiểu lầm...”



Dương Tư nói: “Phương thuốc kia của huynh...”



Phù Vọng vừa nghe, lỗ tai vểnh lên, ngay cả hai đứa con trong lòng cũng giống gã, ba cha con đều nhìn về phía Dương Tư.



“Tư không cần nhưng có lẽ tên Phong Tử Thực kia cần đấy.”



Thuốc hổ sói như vậy chẳng lẽ không thể “diệt” chết tên tiện nhân kia đi!



Vừa ra khỏi cửa đã bị hai người nhét “thức ăn cho cún” khiến trong lòng Dương Tư đầy tức giận.



“Đi sảnh chính vụ!”



Trầm mê trong công việc để khỏi bị nhồi “thức ăn cho cún”.



Xe ngựa rẽ qua hai con ngõ, Dương Tư đang thất thần thì hình như màn xe bị thứ gì đó đánh trúng, một cục tuyết lạnh băng bị ném vào toa xe.



Dương Tư bị ném trúng, lửa giận lập tức bùng lên, gã vội vàng bảo xa phu dừng lại, vén rèm lên định đôi co với người kia.



Là đứa trẻ nghịch ngợm nào đã ném tuyết vào xe của gã vậy?



Gã nhìn ra thì thấy trong ngõ hẻm không một bóng người, gã ngoái lại nhìn vị trí màn xe để xác định phương hướng cục tuyết bị bắn tới.



Khương Lộng Cầm trong trang phục gọn gàng, trên tay cầm chổi quét tuyết, bước chân vững vàng đi men theo tường.



Cục tuyết vừa rồi do cô quét xuống.



Cô chột dạ, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, mạt tướng tưởng là không có ai...”



Dương Tư ngẩng đầu nhìn Khương Lộng Cầm đứng chắn ánh sáng, cổ họng nhấp nhô mấy lần.



Gã bỗng dưng buột miệng trêu ghẹo: “Nếu thật sự có thành ý, Khương Hiệu úy có thể giúp Tư quét tuyết đọng trên nóc nhà không?”



Đối mặt với sự khó dễ này, sắc mặt Khương Lộng Cầm vẫn không thay đổi, cô nói: “Dĩ nhiên là được.”



Đại trượng phu co được dãn được, quét tuyết thôi mà, chuyện nhỏ.



Chỉ tại cô sơ sẩy quấy rầy tọa giá của Dương Tư trước, quét tuyết bồi thường thôi vẫn chưa đủ.



Dương Tư: “....”



Gã cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK