Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thôi, không nói mấy lời đau lòng này nữa, càng nói càng thấy đau lòng.”



Dương Tư khua khua tay, ra hiệu cho phó tướng nhảy ra khỏi chủ đề nhói lòng này.



Tặc tặc lưỡi, Dương Tư cảm thấy có hơi khát, gã hỏi phó tướng: “Trong khoang thuyền có rượu không thế?”



Phó tướng cười nói: “Trong trận chiến sao có thể uống rượu được, cho dù mạt tướng đứng về phía quân sư, nhưng mạt tướng cũng không thể cố tình phạm luật được mà phải không? Trái lại, có mấy sọt vải đây, ngày hôm qua vừa mới hái xuống, nghe nói quả đã chín hẳn rồi, thịt quả nhiều, quân sư có muốn nếm thử chút không?”



Quả vải chính là vật hiếm, mặc dù sản lượng không ít, nhưng bởi vì rất khó bảo quản, những người ở phía Bắc rất ít khi được ăn món ngon này.



Cho dù có thể ăn được thì giá trị của một quả vải cũng đáng giá nghìn vàng, ví dụ như đào cả gốc cây vải lên, sau đó dùng thuyền men theo đường sông chuyển lên phía Bắc. Nhân lực vật lực hao phí không hề ít, gia đình bình thường căn bản không mua nổi. Đương nhiên, ở nơi mà chúng được sản xuất ra thì quả vải lại chẳng hề quý giá.



Dương Tư cười nói: “Ngươi đúng là nhanh trí đấy, sao ta lại không nghe nói có vải được đưa tới?”



Phó tướng cho người đem một sọt vải tới đây, vỏ ngoài chúng đều có màu đỏ tươi, còn có cả những đốm vảy nổi lên, chất lượng vô cùng tốt.



“Quê nhà của mạt tướng có không ít vải, cha mẹ trong nhà cũng từng trồng vải cho phú hộ ở địa phương.” Phó tướng cười nói: “Từ khi phó tướng đi theo chủ công, cuộc sống của cha mẹ vợ con cũng tốt hơn trước, nhờ vào tiền mà mạt tướng gửi về đã mua được hơn mười mẫu trồng vải, năm nay lại được mùa. Đúng lúc nơi này lại cách quê hương của mạt tướng không xa, đi đường bộ cần ba, bốn ngày, nhưng đi đường thủy men theo ven sông chỉ cần hơn một ngày thôi.”



Phó tướng là một người thật thà, hắn cũng biết quân sư nhà mình rất tài giỏi, giấu giếm chính là tìm chết, có lẽ không lấy lòng được lại còn bị ghét.



Hắn nói: “Nghe nói quân sư thích những thứ như vậy, nên mạt tướng liền bảo cha mẹ hái một ít rồi cho người gửi tới.”



Thời còn trẻ, Dương Tư đi du học khắp nơi, tất nhiên cũng từng đến nơi sản xuất vải nếm thử rồi, thứ này quả thật là vô cùng ngon lành.



“Trên con thuyền này có mấy sọt?”



Dương Tư nhìn những quả vải đó, quả nào cũng chắc nịch mê người, hiển nhiên đã được lựa chọn tỉ mỉ, còn dùng cả phương pháp đặc biệt để ướp lạnh giữ độ tươi.



Gã cầm một quả lên, trên đầu ngón tay cảm thấy hơi man mát.



Dương Tư là một kẻ tham ăn rất có văn hóa, bóc quả vải cũng khác những người khác.



Phó tướng chỉ dùng móng tay để lột vỏ ngoài từng chút từng chút một, không chỉ dễ bị bẩn tay, nước từ quả vải còn có thể dính lên trên tay, không sạch sẽ.



Còn gã thì trực tiếp dùng ngón trỏ và ngón cái giữ lấy đầu nhọn của quả vải, hơi hơi dùng sức dọc theo đường rãnh bên ngoài của quả vải.



Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, vỏ ngoài của quả vải liền nứt ra theo đường rãnh, lộ ra thịt quả nõn nà óng ánh hơi trong suốt bên trong.



Phó tướng còn đang bóc, Dương Tư đã ăn xong hai quả rồi.



“Được gửi đến mười lăm sọt, quân sư có muốn lấy một sọt không?”



Phó tướng thấy Dương Tư ăn vừa sạch lại vừa nhanh, học theo động tác của gã, quả nhiên là dễ dàng hơn nhiều.



Người có văn hóa đúng là người có văn hóa, bóc quả vải cũng lịch sự hơn người bình thường, trông cũng sạch sẽ hơn.



“Nhiều đến vậy sao?” Dương Tư nhớ đến quả vải mình từng ăn lúc đi du học, sản lượng ở nơi sản xuất vải quả thật là không thấp, gã cười nói: “Để lại một sọt cho đám Phong lãng tử và Phù tướng quân, còn lại thì chia cho các tướng sĩ đi. Giá trị của vải bao nhiêu, báo giá lại cho ta.”



Phó tướng nói: “Của nhà trồng được, không đáng giá bao nhiêu đâu.”



“Vậy cũng không được, không có quy tắc thì sao nên chuyện được.” Dương Tư nói: “Nếu như chủ công biết, ngài ấy cũng không đồng ý đâu.”



Mặc dù là của nhà trồng được, nhưng để chăm sóc cho cây vải thì không cần thời gian sức lực hay sao, gã làm quân sư cũng không thể lợi dụng tướng sĩ nhà mình được.



Võ tướng ở trong thời loạn đều là cái nghề treo đầu trên thắt lưng, không thể quá khắt khe.



Phó tướng không lay chuyển được Dương Tử, chỉ có thể nhận ý tốt của gã.



Dương Tư phái binh lính phân những sọt vải kia đến các thuyền, chia cho mọi người, mỗi người cũng chỉ được một quả vải.



Gã nhớ tới Tạ Tắc cũng đang ở đây, đặc biệt phái người đưa đến cho Tạ Tắc một nửa sọt.



“Nếu sau khi cuộc chiến này chấm dứt mà vẫn còn vải thì chúng ta lại ăn cho đã đời.”



Phó tướng cười nói: “Nếu được như vậy, ta thay mặt nhân dân địa phương cảm ơn quân sư rất nhiều.”



Quả vải quả thực là quả quý, nên những người dân được ăn cũng không nhiều lắm, sản lượng hàng năm lại khá cao, khiến cho quả vải ở địa phương không có chỗ nào để tiêu thụ. Bán được cho những vùng khác thì giá cả cao hơn một chút, nhưng thứ này lại không dễ bảo quản, chi phí để bảo quản và chi phí vận chuyển cũng cao tới mức đáng sợ.



Dương Tư thoạt nhìn hơi gầy, nhưng lại ăn không hề ít.



Nếu không phải quả vải có tính nóng, ăn nhiều sẽ nóng người, gã quả thực muốn ăn no tới mức phải vịn tường.



Không bao lâu sau, trên sàn tàu đã chồng chất một đống vỏ vải và hột vải rồi.



Thật gian trôi thật sự quá nhanh, dường như chỉ trong chốc lát, trên mặt sông bắt đầu tụ lên một chút sương mù.



Dương Tư nói: “Quả đúng là Phong lãng tử nói không sai, nói có sương thì có sương luôn, lệnh cho toàn quân đề cao cảnh giác, phòng ngừa quân địch đến xâm phạm tới chúng ta.”



Phó tướng lập tức truyền tin tức xuống dưới.



“Quân sư, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”



Tạ Tắc không ở cùng một thuyền với Dương Tư, nhưng cũng cách không xa, lớn tiếng một chút là có thể nghe thấy được.



Dương Tư nói: “Ừ, nói với tướng quân Tạ Tắc, tùy thời chuẩn bị ngăn địch.”



Gã không phải người có giọng nói to rõ như Tạ Tắc, chỉ có thể để cho phó tướng chuyển lời.



Nếu như đám Nhan Lâm ở đây, bọn họ sẽ phát hiện những con thuyền vận chuyển lương thảo đó rất không bình thường.



Trước hết là nói tới vẻ ngoài của con thuyền, thuyền chiến bình thường đều có màu gỗ, vẻ ngoài của chiến thuyền này của Dương Tư lại được tô thành màu mực.



Hơn nữa, giữa những con thuyền đều được cột với nhau bằng dây thừng thô to!



Phải biết rằng để bảo đảm tính cơ động khi chiến đấu dưới nước, đề phòng bị quân địch hỏa thiêu một lần là mất sạch, giữa những con thuyền với nhau thường sẽ không được nối liền.



Dương Tư đang phạm phải sai lầm cơ bản hay sao?



Thật ra là không phải!



Dương Tư sắp xếp như vậy cũng có ý nghĩa rất sâu.



Hôm nay là đêm trăng mùng một, ánh trăng rất tối, đêm vô cùng sâu, giờ Tý có sương dày đặc, rất dễ dàng quấy nhiễu tầm mắt của địch và ta.

Nguồn : Vietwriter.vn

Để bảo đảm cho trận hình của đội tàu không bị tan rã, tạm thời phải dùng dây thừng thô to để nối liền, nếu như cần phải thay đổi trận hình thì có thể chặt đứt bất cứ lúc nào.



Ngoài ra, bọn họ tô bên ngoài thân thuyền thành màu mực, dường như muốn hòa cùng bóng đêm, hòa cùng mặt nước, nếu như có sương lớn nổi lên, đừng nói là quân địch không tìm thấy bọn họ, ngay cả bản thân bọn họ cũng không tìm được chính mình, có dây thường để nối đúng là khá tiện lợi.



“Đội tàu vận chuyển đồ quân nhu và lương thực” đi men theo địa hình đường thủy ban đầu.



Thời gian trôi đi, thần kinh của mọi người đều cực kỳ căng thẳng, lúc nào cũng lo lắng sẽ có quân địch đột nhiên nhảy ra.



Phó tướng nói: “Quân sư, thời gian không còn sớm nữa, ngài vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi một chút đi.”



Nếu như quân địch xuất hiện, nhất định chúng sẽ dùng mưa tên để tấn công một phen, Dương Tư ở trên boong tàu rất dễ bị ngộ thương.



Dương Tư nguy hiểm nheo mắt lại, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho phó tướng đừng lên tiếng.



“Báo với Tạ tướng quân, nếu như ta đoán không sai, thì đi tới thủy vực ở phía trước, quân địch chắc chắn sẽ mai phục ở đó...”



Lúc này phó tướng truyền tin đi cũng không thể lớn tiếng được, hắn trực tiếp dựng cờ tín hiệu.



Bởi vì khoảng cách của hai thuyền chiến không phải quá xa, miễn cưỡng có thể thấy được tin tức mà cơ tín hiệu truyền tới.



Cùng lúc đó, đám Nhan Lâm đã ở trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.



Giờ Tý trôi qua nửa canh, sương mù đã dày đặc hơn.



Tay trái Nhan Lâm đè chuôi kiếm lại, nhíu chặt mày.



“Vẫn chưa tới?”



Lúc này, anh ta lờ mờ nhìn thấy một thứ gì đó đang nổi lơ lửng trên mặt nước.



Nhan Lâm lập tức sai người dùng lưới để vớt lên, anh ta đi tới nhìn xem...



Vỏ quả vải!



Tướng lĩnh nói: “Trên mặt sông sao lại có thứ này?”



Nhan Lâm nói: “Quân địch sắp tới rồi, lệnh cho tướng sĩ chuẩn bị chiến đấu!”



A, đúng là rảnh rỗi thật, lại còn ăn cả vải, rơi khắp cả mặt sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK