Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1742BỊ NGƯỜI ĐÁNH GÃY TAY

Người làm tham ô một số tiền lớn, theo lý mà nói có đánh chết cũng không quá đáng, nhưng dựa theo luật pháp hiện tại, cho dù nô bộc phạm sai lầm cũng không thể tùy tiện giết chết mà phải báo một tiếng với quan phủ, tránh gặp phải phiền toái sau này. Dĩ nhiên cái này chỉ nhằm vào những gia đình giàu có bình thường, sĩ tộc thì có nhiều đặc quyền hơn, trước thời loạn thế đã gần như một tay che trời, hơn nữa bộ luật thời loạn thế lại khá lỏng lẻo, bọn họ làm việc càng thêm không kiêng kỵ chút nào.



Nếu như Tôn Lan đánh chết những người hầu mắc tội tham ô lừa dối chủ này thật thì người ngoài cũng không tới mà bô lô ba la nói không đúng hay gì cả.



Cho nên, Tôn Lan nói ra hình phạt đánh chết bằng trượng theo bản năng.



Nhưng đến lúc hộ vệ chuẩn bị đưa người đi thì cậu đột nhiên phản ứng kịp, thấy có gì đó không thích hợp.



Ông nội là trọng thần của chủ công, thanh danh là quan trọng nhất, dù cho đám người hầu điêu ngoa này gieo gió gặt bão nhưng cũng phải xử theo đúng quy trình.



Tôn Lan nhớ ông nội đã từng nói là chủ công rất coi trọng luật pháp, e rằng sẽ không cho phép bọn họ tùy tiện làm bừa.



Nếu như vô tình đụng phải nòng súng, khó đảm bảo bọn họ sẽ không biến thành đối tượng để chủ công lập uy.



Những chư hầu khác đại khái sẽ cho trọng thần chút mặt mũi nhưng vị chủ công nhà mình thì khó mà nói.



Mặc dù Tôn Lan còn trẻ nhưng cũng không phải kẻ lỗ mãng, rất biết suy nghĩ.



Cậu phất tay nói: “Trói những người này lại, trông coi cẩn thận, ai dám trốn thì đánh chết.”



Bỗng nhiên quản gia cảm thấy cuộc đời thật tăm tối, nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ, muốn dùng chiêu bài tình cảm.



Nhưng mà Tôn Lan không thèm nhíu mày lấy một cái.



Điều này khiến mọi người đều biết rằng Tôn Lan trước mặt họ bây giờ sớm đã không còn là bé trai Tôn Lan mềm yếu, đơn thuần hay mắc cỡ năm đó nữa rồi.



Mặc dù còn chưa làm lễ đội mũ nhưng lại có uy nghi mà không ít đàn ông trưởng thành không có.



Bây giờ cậu chỉ buồn phiền một chuyện.



Nếu như công khai báo quan thì chuyện xấu hổ trong nhà không giấu giếm được.



Nhưng mà...



Thật may cậu quen mấy trưởng bối, ngày mai âm thầm nói hai câu chắc sẽ giải quyết được chuyện này.



Cũng không thể nói là gia pháp không nghiêm, chụp lên đầu ông nội cái danh quản lý lỏng lẻo, phá hỏng khí tiết tuổi già của lão nhân gia chứ?



Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, hành trình trong kế hoạch ngày thứ hai của Tôn Lan đều bị đảo lộn.



Đến khi cậu xử lý xong đám người hầu gian xảo, trừng trị những người không biết giữ mồm giữ miệng, tính toán rõ ràng số tiền cụ thể mà quản gia đã tham ô, làm lại sổ sách lần nữa thì một ngày đã trôi qua. Hàng xóm xung quanh đều là đồng liêu với ông nội, chuyện lớn như vậy xảy ra trong phủ không thể nào giấu được tai mắt của bọn họ.



Tôn Lan định chuẩn bị chút lễ mọn đến phủ viếng thăm, tạo quan hệ tốt, thuận tiện nhờ bọn họ giấu giếm chuyện xấu này, đừng làm ồn ào để ai cũng mất mặt.



Đến khi Tôn Lan làm xong thì cũng đến ngày thứ ba rồi.



Thật khó khăn mới có được ngày rảnh rỗi, Tôn Lan phát hiện một chuyện không ổn…



Tin tức cậu quay về không hề bí mật, mấy vị đồng môn có quan hệ tương đối tốt đều biết cả rồi nhưng Tĩnh Tuệ vẫn chưa tới.



Chẳng lẽ cái miệng quạ đen ăn mắm ăn muối của tên Dung Lễ kia nói trúng rồi.



Tĩnh Tuệ đã quên mình, vừa ý những thể loại diêm dúa lòe loẹt khác?



Trong lòng Tôn Lan lo lắng bất an nhưng cũng biết xoắn xuýt thì chỉ vô dụng, phải chủ động ra tay mới có hy vọng.



Cậu lại đặc biệt chuẩn bị một phần hậu lễ đến viếng thăm phủ của Kỳ Quan Nhượng, lý do cũng có sẵn rồi – trong hai năm cậu tòng quân, Kỳ Quan Nhượng giống như một nửa người thầy của cậu, dạy dỗ cậu rất nhiều, bây giờ trở về nói thế nào cũng phải thay Kỳ Quan Nhượng quan tâm mấy người sư mẫu một chút.



Thăm sư mẫu một chút, thuận tiện... Còn có thể gặp thanh mai ngày nhớ đêm mong.



Vui quá đi…



Vui quá…



Vui…



Lúc đến phủ Kỳ Quan Nhượng, Tôn Lan nhạy bén phát hiện bầu không khí bên trong phủ không đúng lắm, cậu thu lại sự phấn khích trong lòng theo bản năng: “Mấy năm không gặp, phong thái của bá mẫu ngày càng hơn năm xưa. Đây là chút quà mọn của tiểu chất, mang qua cho tiểu đệ chơi ạ.”



Con rể nào cũng muốn lấy lòng mẹ vợ, nếu cha vợ làm khó, vậy thì vòng qua mẹ vợ vậy.



Phu nhân của Kỳ Quan Nhượng xuất thân Ngụy thị ở quận Hà Gian, chính là thứ trưởng nữ của Ngụy Uyên tiên sinh - tây tịch của Liễu Hi năm xưa.



Sau khi cô gả cho Kỳ Quan Nhượng, hai vợ chồng rất hòa hợp, dù cho những năm này chung đụng thì ít, cách xa thì nhiều nhưng vị phu nhân này chưa từng oán hận câu nào, ngược lại xử lý gọn gàng ngăn nắp chuyện ở nhà, tính tình lại dịu dàng mềm mỏng, giáo dục con cái cũng rất kiên nhẫn và yêu thương.



Tôn Lan mất mẹ từ nhỏ nên rất tôn trọng vị phu nhân này, khi đối mặt với bà đều có cảm giác như đây là mẹ mình.



Lần này trở lại, Tôn Lan không chỉ chuẩn bị lễ vật cho mấy đứa nhóc trong phủ mà còn chuẩn bị hậu lễ cho mẹ vợ tương lai.



“Đến thì đến thôi còn đưa quà đến làm gì?” Vietwriter.vn



Sắc mặt Kỳ Quan phu nhân có vẻ hơi tiều tụy, giữa hai hàng lông màu có chút u sầu nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười yếu ớt với Tôn Lan.



Trong lòng Tôn Lan nghi ngờ.



Nhưng mà cậu không hỏi thăm một cách lỗ mãng.



Nếu như Kỳ Quan phu nhân buồn vì chuyện riêng trong phủ, Tôn Lan là người ngoài, hỏi thăm trái lại thành xúc phạm.



Hai người hàn huyên mấy câu, nội dung đại khái là mấy năm nay sống như thế nào, Tôn Lan nhân cơ hội này nhắc đến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ.



Kỳ Quan phu nhân nhếch khóe môi cứng nhắc, vẻ buồn rầu càng rõ hơn.



Như vậy có thể thấy chuyện buồn trong lòng Kỳ Quan phu nhân hơn phân nửa liên quan đến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ.



Trong lòng Tôn Lan căng thẳng, tay phải đặt trên đùi cũng siết chặt lại, vội vàng dò hỏi: “Chẳng lẽ là Tĩnh Tuệ xảy ra chuyện gì ạ?”



Kỳ Quan phu nhân muốn nói lại thôi.



Tôn Lan truy hỏi lần nữa Kỳ Quan phu nhân mới nói thật cho cậu biết.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ phát sinh mâu thuẫn với người ta ở thư viện, bị người ta đánh gãy tay trái, phu tử ở thư viện bắt cô bé phải ở nhà tự kiểm điểm (tu dưỡng) một tháng.



Tôn Lan nghe lời này thì sợ đến nỗi tim hụt mất một nhịp.



Tĩnh Tuệ... bị người ta đánh gãy tay trái?



“Ai đánh ạ?”



Phản ứng đầu tiên của Tôn Lan chính là đi bắt người đánh về.



Đến cả một cô gái cũng đánh, cả nhà súc sinh kia thiếu đòn đúng không?



Kỳ Quan phu nhân bị lời này của Tôn Lan làm cho cạn lời, bình thường không phải nên hỏi nguyên nhân xung đột trước hay sao?



Nghe ý tứ trong lời nói của Tôn Lan, cậu định không phân biệt phải trái đúng sai đã muốn đi tìm người đây mà.



Kỳ Quan phu nhân cười khổ, nói: “Mâu thuẫn giữa thiếu niên với nhau thôi, trong chuyện này Tĩnh Tuệ cũng có chỗ không đúng, cho con bé ở nhà một tháng để nhận lấy bài học.”



Trong lòng Tôn Lan cực kỳ lo lắng, vừa nghe đến tay bị đánh gãy đã đứng ngồi không yên rồi.



Kỳ Quan phu nhân biết tâm tư kia của Tôn Lan nên thấu hiểu mà cho cậu một nấc thang, bảo Tôn Lan đến hậu viện thăm Kỳ Quan Tĩnh Tuệ.



Nhờ sự cố gắng trong mấy năm nay của Khương Bồng Cơ, xã hội cởi mở hơn, điển hình nhất là giữa nam và nữ không có nhiều kiêng kỵ như trước đây. Nếu như là trước đây, nói thế nào Tôn Lan cũng không thể tới hậu viện để hỏi thăm sức khỏe Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đang dưỡng bệnh lại còn bị cấm túc được.



Bây giờ trái lại không có vấn đề gì, chỉ cần không phải cô nam quả nữ ở trong phòng một thời gian dài thì người ngoài cũng sẽ không nói gì.



Tĩnh Tuệ là trưởng nữ của Kỳ Quan Nhượng, đương nhiên không thiếu nha hoàn, bà tử ở bên cạnh hầu hạ, nên càng không cần kiêng kỵ gì.



Bước chân Tôn Lan gấp rút đi đến sân trong gặp Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, vừa mới đến đã thấy cô mặc thường phục ngồi ở dưới hiên, tay trái treo trước ngực, tay phải cầm một quyển sách. Nửa người tựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng vẫn giống như trong trí nhớ của Tôn Lan.



“Tĩnh Tuệ.”



Giọng nói của Tôn Lan khó mà kìm nén sự vui mừng.



Lúc Tôn Lan mới vừa đến gần hậu viện thì Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đã nghe được tiếng bước chân của một người con trai xa lạ, nghe thấy giọng nói thì nhìn qua, liếc một cái đã nhận ra Tôn Lan. Đầu tiên cô bé rất vui mừng, nhưng hình như nhớ đến gì đó, chóp mũi hừ một tiếng, nghiêng đầu tiếp tục đọc sách đang cầm trên tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK