Thấy da mặt Vệ Từ còn mỏng hơn cả giấy nên cô đành bấm bụng buông tha ý đồ trêu chọc anh, tránh hù chết anh.
Vì vậy, Khương Bồng Cơ giả vờ không hiểu, nói như thật: “Ừ, vậy thì ta đi gọi quản gia đến đây.”
Vệ Từ đỏ mặt gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chủ công truy hỏi đến cùng, ngược lại anh không biết nên ứng đối như thế nào.
Khương Bồng Cơ ngồi trong sân đợi một lúc, hệ thống hiện ra ba ô thông báo màu vàng liên tiếp.
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng nhập.]
[Chuyển phát nhanh của bạn đã tới rồi.]
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.]
Khương Bồng Cơ: “...”
Lão thủ trưởng online chỉ vì gửi chuyển phát nhanh cho cô ư?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Bồng Cơ không khỏi cảm thấy ấm áp, cảm giác một mình nơi đất khách còn có người quen quan tâm thật không tệ…
Cô mỉm cười nhìn đồ bên trong tủ giữ đồ, đến lúc nhìn rõ rồi thì nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.
Xem lão thủ trưởng yêu dấu nhà cô gửi cái gì cho cô này?
Từng cái tên đều khiến người ta xấu hổ, không có cái nào là không biểu hiện ra công dụng của chúng nó.
“Thân thể Tử Hiếu rất khỏe mạnh, đâu cần uống mấy thứ thuốc bổ này!”
Khương Bồng Cơ gửi cho đối phương một tin, không bao lâu thì có phản hồi.
[Cha Mày]: Thân thể anh ta có khá hơn nữa thì cũng chỉ là người bình thường thôi, tôi chỉ sợ cô không biết kiềm chế, không biết tiết chế, cô có hiểu không?
Khương Bồng Cơ: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô không hề cầm thú như ngài nghĩ đâu nha!
Khương Bồng Cơ thấy mình thật oan uổng, hình tượng thanh cao lạnh lùng gìn giữ bấy lâu hoàn toàn sụp đổ trước mặt lão thủ trưởng.
Quản gia giúp Vệ Từ giải quyết vấn đề cá nhân, lại còn sửa sang giường chiếu, mở cửa sổ đốt hương để mùi lạ tản đi.
Đến lúc Khương Bồng Cơ đi vào, anh đã khôi phục vẻ mặt như thường.
“Sắc mặt chủ công không được vui, gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?”
Vệ Từ thấy vẻ mặt Khương Bồng Cơ hơi u ám, trong lòng lại lo lắng.
Khương Bồng Cơ cho tay vào trong hai ống tay áo, cực kỳ tủi thân nói: “Tử Hiếu, tuy ta không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải đồng loại của cầm thú. Bây giờ lại có người khăng khăng nói ta là cầm thú, giải thích thế nào cũng không nghe, ta tức chết mất, cho nên ta quyết định...”
Vệ Từ hỏi: “Quyết định cái gì? Nói rõ sự thật sao?”
Khương Bồng Cơ liếc xéo, lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ biến thành cầm thú thôi, nếu không lại có tiếng mà không có miếng.”
Vệ Từ: “... Chủ công, ngài vui vẻ là được rồi.”
Tư duy của chủ công nhà anh và người thường không giống nhau.
Khương Bồng Cơ thầm thở dài, Vệ Từ thấy quái lạ, không hiểu ra sao.
Tin tức Vệ Từ tỉnh lại lan truyền ra bên ngoài rất nhanh, trước giờ ăn tối có mấy người đến phủ hỏi thăm, bọn họ đều nói Vệ Từ phúc lớn mạng lớn.
“Nhìn bộ dạng của cậu đêm qua còn tưởng sắp bị Diêm Vương mang đi đến nơi, may mà cậu qua khỏi, đúng là vận đen qua, cơn may đến.” Phong Chân thở dài: “Một mình cậu ở trong phủ cũng không có người thân chăm sóc, nếu như muốn ăn gì cứ phái người đến phủ thông báo một tiếng là được.”
Vệ Từ ghi nhận tấm lòng của Phong Chân, hành vi ngày thường của anh ta không có cái nào là nghiêm túc đứng đắn cả, nhưng vào những lúc quan trọng vẫn có thể tin tưởng được.
Phong Chân lại nói: “Thật vui khi cậu không làm sao, nếu không, chậc chậc, đấy là cậu không nhìn thấy dạng vẻ của chủ công nhá, nghĩ lại đã cảm thấy không rét mà run. Chuyện của chủ công với cậu, đêm qua lại như vậy, e là người ban đầu không biết gì cũng sẽ phát hiện ra.”
Vệ Từ hỏi: “Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Một mình anh chịu trận là được rồi, anh không thể để chủ công cũng bị kéo xuống nước theo.
“Chủ công và cậu có một chút manh mối, nhưng cũng không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt, cùng lắm chỉ là nghi ngờ thôi. Không có bằng chứng thì bọn họ đâu dám nói gì?” Phong Chân nói: “Vả lại, dù bọn họ có muốn gây sóng gây gió cũng phải xem xem cổ mình có chắc chắn hay không. Chuyện cậu bị người ta ám sát còn chưa giải quyết đâu, cũng không tìm ra hung thủ, nếu bọn họ dám gây chuyện, chủ công làm sao tha cho bọn họ được?”
Mọi người có nghĩ đến nát óc cũng không biết Vệ Từ bị thao túng thân thể, còn tưởng rằng thế lực kia ám sát Vệ Từ để khiêu khích Khương Bồng Cơ.
Ngày nào chưa bắt được hung thủ thì ngày đó Khương Bồng Cơ vẫn giống như một thùng thuốc súng, chạm một cái liền nổ.
Ai dám cả gan phạm tội?
Vệ Từ không nói ra lý do tại sao mình bị thương, cũng đâu thể nói là mình tự đâm bị thương chứ?
Anh đành phải giấu kín không nói ra, kệ cho người ngoài đoán già đoán non. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ngoài Phong Chân, Phong Cẩn, Kỳ Quan Nhượng ra còn có đám người Từ Kha cũng liên tiếp đến thăm.
Mọi người không quấy rầy bệnh nhân, nói vài ba câu rồi đứng dậy cáo từ.
Khương Bồng Cơ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Vệ Từ, lúc vết thương của anh đỡ hơn một chút thì cô lại bận rộn khắp nơi.
Trước khi đi, Khương Bồng Cơ cười nói: “Chờ vết thương của Tử Hiếu đỡ hơn, ta có món quà tặng huynh.”
Vệ Từ tưởng là món quà quý giá nên lập tức từ chối, Khương Bồng Cơ nói mãi mới chịu đồng ý.
Chớp mắt lại qua một mùa thu hoạch, Khương Bồng Cơ là ông chủ chuyên phủi tay nhưng cũng có một đống chuyện phải xử lý.
“Sản lượng thu hoạch năm nay thấp hơn năm ngoái rất nhiều, chuyện này là sao?”
Khương Bồng Cơ giao phó Vệ Từ cho người có thể tin cậy được rồi tạm thời rời khỏi huyện Tượng Dương, đi đến mấy đồn điền thử nghiệm quan trọng ở huyện điều tra sản lượng lương thực thu được trong năm nay. Cô vốn tưởng rằng năm nay mưa thuận gió hòa, không ngờ lượng lương thực thu được trên mỗi mẫu ruộng còn thấp hơn sản lượng trung bình của năm ngoái. Khương Bồng Cơ lập tức nghĩ đến “tham nhũng”, không nhịn được cau mày suy tư khiến vị tiểu quan đang báo cáo bị dọa sợ.
Cô xem qua các hạng mục trong sổ sách, những ghi chép này rất cẩn thận, không có sai sót gì.
“Đồng ruộng chưa đủ phì nhiêu màu mỡ, cày bừa trồng trọt liên tiếp mấy năm nên thu hoạch chỉ được như vậy...” Đối phương càng nói giọng càng nhỏ đi.
Khương Bồng Cơ nhướn mày, hiểu ý của đối phương.
Thời cổ đại chỉ dựa vào nhân lực nguyên thủy nhất để làm lụng, dù sau đó có dùng nông cụ nhưng năng suất lao động vẫn thấp.
Trừ cái này ra, còn một vấn đề nữa, đó là độ phì nhiêu màu mỡ của đồng ruộng không đủ.
Lương thực trồng trên đồng ruộng màu mỡ tất nhiên sẽ nhiều hơn trồng trên ruộng đất cằn cỗi.
Năm đó Khương Bồng Cơ phái người khai khẩn ruộng hoang, phần lớn ruộng đất đều không màu mỡ cho lắm, miễn cưỡng không xếp vào loại “cằn cỗi” mà thôi. Dù là một năm mưa thuận gió hòa, nông dân ở đồn điền cần cù làm lụng, trừ mấy năm trước tình hình thu hoạch coi như tạm được, nhưng càng về mấy năm sau càng ít đi.
Khương Bồng Cơ xoa xoa giữa đôi lông mày, nói: “Không có biện pháp gì tăng độ màu mỡ của ruộng đồng ư?”
Khương Bồng Cơ không tìm hiểu nhiều về phương diện này, cô cũng không ngờ độ phì nhiêu của đồng ruộng ở cổ đại lại có hạn, thật là sơ suất.
“Có thì có, nhưng hiệu quả không đủ, biện pháp tốt nhất là canh tác mấy năm lại tu dưỡng một năm để cho đồng ruộng khôi phục...”
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện đó không thể được, để đồng ruộng nghỉ ngơi một năm thì lấy đâu ra khẩu phần lương thực cho người dân và các tướng sĩ?”
Cô vừa dứt lời, các quan viên đều lộ ra vẻ lo lắng.
“Hồi bẩm chủ công, tuy sản lượng lương thực có giảm xuống nhưng mức độ không lớn, trồng trọt cày cấy thêm mấy năm nữa không thành vấn đề.”
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải cứ xem nhẹ vấn đề là nó sẽ biến mất không thấy. Bây giờ còn không nghĩ biện pháp giải quyết thì sau này vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết thôi. Chuyện này để ta suy nghĩ thêm, các ngươi tìm mấy lão nông am hiểu về chuyện canh tác tới hợp mưu hợp sức... Có khi sẽ tìm được đối sách.”