Vô tình sai sót, chúng không chỉ cảnh báo cho quân địch mà còn khiến cho bọn họ đưa ra những phán đoán sai lầm, cho rằng đám Dương Tư không hề đề phòng chút nào.
Dù sao, có ai đang đánh giặc vào lúc nguy cấp lại còn có lòng dạ thảnh thơi mà ăn vải chứ?
Rốt cuộc là họ tự cảm thấy mình quá giỏi, hay là quá coi thường quân địch?
Phó tướng khó chịu nói: “Những người này quả thật là xem thường chúng ta!”
Nhan Lâm lộ ra một nụ cười lạnh, anh ta ném vỏ quả vải về lại mặt sông: “Xem thường mới là tốt, nếu như bọn chúng đề phòng, thì ngược lại mới đáng lo.”
Thời gian trôi đi, sương mù càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn đã bị thu hẹp lại.
Nhan Lâm phái binh lính chèo thuyền nhỏ ven theo sông tiến lên, chèo về phương hướng mà những vỏ vải trôi tới, tìm thế nào cũng không tìm được tung tích của quân địch.
Binh lính nhanh chóng quay về, bẩm báo việc này lại với Nhan Lâm. Nhan Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Không có dấu vết của quân địch sao? Sao lại thế được?” Nhan Lâm nhớ lại vỏ quả vải, chỗ bị nứt ra vô cùng mới, hiển nhiên là vừa mới bóc không lâu, tính theo thời gian trôi tới, hẳn là quân địch phải ở cách đó không xa mới đúng, vì sao lại không phát hiện ra chứ? Việc này quả thật không bình thường!
Đang lúc suy nghĩ, binh lính trên chiến thuyền xung phong phát hiện ra chuyện bất thường, tại nơi sương mù dày đặc ngập tràn trước mặt họ, dường như có những bóng đen loáng thoáng.
Binh lính không nhịn được dụi dụi mắt, nghi ngờ là mình bị hoa mắt, nhìn chăm chú hồi lâu, bóng đen kia dường như căn bản không hề tồn tại.
Chuyện gì thế này?
Không phải thuyền ma đấy chứ?
Dân chúng sống ở gần thủy vực vẫn thường được nghe trưởng bối nhắc tới những chuyện cổ kỳ quái có liên quan tới nước, đặc biệt là những thủy vực từng xảy ra thủy chiến, lúc nào cũng có những ngư dân trở về nói rằng họ nhìn thấy quỷ ảnh hai quân giao chiến, tai còn nghe thấy những tiếng la giết loáng thoáng.
Một người bịa đặt, lời đồn sẽ càng truyền càng ma quái, cuối cùng biến thành thứ gọi là những truyền thuyết ma quỷ, được mắt thấy tai nghe.
Rất hiển nhiên, những binh lính này cũng là những người bị chuyện xưa ma quỷ “đầu độc” rồi.
Có điều, họ sắp không phải xoắn xuýt nữa, bởi vì bóng đen kia tới càng gần, bọn họ lại thấy càng rõ ràng hơn.
Làm gì có quỷ ảnh gì đâu, rõ ràng đó là bóng dáng của thuyền chiến, chỉ là vì trời quá tối nên không thể nhìn thấy rõ ràng.
Đợi đến khi bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, chiến thuyền của quân địch đã cách bọn họ một khoảng rất gần, người ta còn tăng tốc tới gần, không đợi chiến thuyền xung phong kịp bắn tên hạ lệnh, chiến thuyền của quân địch đã mạnh mẽ đánh tới, đâm cho thân thuyền của bọn họ lay động kịch liệt, phát ra âm thanh nặng nề.
“Quân địch tập kích!”
Binh lính lớn giọng hô, đồng thời cũng bắn tên lửa truyền tin lên không trung, phát ra tiếng vang sắc bén chói tai.
Tạ Tắc cười nói: “Vẫn là quân sư nhiều mưu ma chước quỷ, nhuộm thân thuyền thành màu này, tới gần đến như vậy rồi, quân địch mới phát hiện ra tung tích của chúng ta.”
Dứt lời, chiến thuyền lại đâm lên một lần nữa, binh lính thừa cơ ném mỏ neo thép lên trên boong tàu của quân địch, xung phong giết địch.
Cung tiễn trong thủy chiến là quan trọng nhất, binh lính cầm khiên ngăn mũi tên bắn tới từ phía quân địch, cung tiễn thủ lại dùng tên hoặc tên có đốt lửa bắn về phía chiến thuyền của quân địch, sự tiến lui của con thuyền đều do người lái tàu chuyên nghiệp điều khiển. Chủ công nhà mình lại tiếp thu ý kiến từ phường nghề mộc và tổng thống lĩnh thủy quân Tề Khuông, thiết kế ra một loại búa tạ chuyên để đập vỡ thân chiến thuyền của quân địch, lại thêm tài nghệ tạo thuyền mà “quỷ núi” hiến tặng, chiến thuyền phe ta có thể nói đã được trang bị tới tận răng. Sức phòng ngự vô cùng tốt, lực phá hoại lại rất mạnh, không sợ nhất chính là đối cứng một chọi một!
Bởi vì đội thuyền của quân địch và ta càng lúc càng gần nhau, Tạ Tắc lập tức chỉ huy binh lính dồn sức lấy búa tạ ra đập về phía quân địch.
Chiến thuyền xung phong của quân địch bị bọn họ đụng mạnh vài lần, vừa vung búa lên là chỉ nghe thấy thân thuyền phát ra âm thanh khiến người khác phải đau răng, rồi bỗng nhiên xuất hiện một cái hố lớn. Chiến thuyền tiên phong vừa chiến đấu không lâu, binh lính bên ta đã trèo lên boong tàu của quân địch mà giết một trận.
Đám Tạ Tắc có lợi thế dẫn trước, nhưng phản ứng bên phía Nhan Lâm rất nhanh, vô số hỏa tiễn được đốt dầu trơn phóng về phía bọn họ.
“Đây là... Mai phục?”
Khuôn mặt của Nhan Lâm bị vẻ kinh ngạc chiếm lĩnh, lốc xoáy sâu thẳm bắt đầu xuất hiện trong mắt anh ta khiến người khác sợ hãi.
Anh ta không hề bối rối, ngược lại hạ lệnh cho binh lính chuẩn bị phản kích, trước hết dùng hỏa tiễn để dồn cho quân địch lùi lại đã.
Phó tướng cũng nói: “Quân sư, chúng ta đã rơi vào gian kế của quân địch rồi.”
Sắc mặt của Nhan Lâm trở nên âm trầm, không cần phó tướng phải nhắc nhở, anh ta cũng tự biết.
Không chỉ có mai phục ở nơi này, e là bên phía kho thóc Tinh Dương cũng có mai phục, có lẽ ở bên thủy trại của đại quân cũng có...
Nghĩ tới đây, Nhan Lâm không nhịn được siết chặt nắm tay, răng hàm cắn chặt, khiến quai hàm căng ra, lửa giận mãnh liệt phun trào.
“Thu thị!”
Anh ta không biết Thu thị là bị hai người Phong Chân và Dương Tư lợi dụng hay là cấu kết với bọn chúng để tính kế Dương Đào, dù sao anh ta cũng sẽ không tha cho Thu thị đâu!
“Đừng hoảng, lệnh cho tướng sĩ đánh lui bọn chúng là được.”
Giọng nói của Nhan Lâm như có sức mạnh có thể trấn an lòng người, không hiểu sao nghe vào lại có cảm giác an toàn.
Vietwriter.vn
Có điều, chỉ một mình Nhan Lâm biết rằng, nếu như quân địch đã nhọc lòng, hao phí nhiều thời gian như vậy để bày ra thế cục này, nhất định là bọn họ đã chuẩn bị trước.
Cùng lúc đó, kho thóc Tinh Dương cũng đã xảy ra tình trạng giống như vậy.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Nhan Lâm đã sắp xếp một lão tướng làm việc cẩn thận đi đánh lén kho thóc Tinh Dương.
Lão tướng này cũng là cựu thần từ khi Dương Kiển còn sống, đi theo Dương Kiển Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, là một người rất trung thành.
Không chỉ trung thành, vị lão tướng này làm việc cũng rất khiêm tốn, không hề ỷ vào mình có kinh nghiệm mà lên mặt kẻ cả.
Nhan Lâm biết ông ta làm việc cẩn thận, kinh nghiệm tác chiến phong phú, nên đã giao trọng trách đánh lén cho ông ta.
Viên lão tướng này không phụ sự tin tưởng của Nhan Lâm, ông ta vừa mới tới gần kho thóc đã phát hiện vài điểm bất thường.
“Hạ lệnh xuống, tất cả đề cao cảnh giác, lấy lại tinh thần, lão phu cảm thấy chỗ này hơi không bình thường lắm.”
Tiểu tướng phụ tá cho lão tướng lại nói: “Trông rất bình thường mà, không ngờ là Liễu Hi lại xây dựng kho thóc ở đây.”
Thủy vực ở gần Tinh Dương khá là phức tạp, tính bí mật cao, tiện cho việc vận chuyển, khoảng cách tới đại bản doanh của quân địch lại khá gần, quả thật là rất an toàn.
Lão tướng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Lão phu cảm thấy không khí ở kho thóc Tinh Dương không hợp lý lắm, cảm giác không chắc chắn.”
Tiểu tướng buồn bực, đánh giặc mà cũng nói vậy được à?
Cho dù có nảy sinh nghi ngờ, nhưng lão tướng vẫn không hạ lệnh rút lui, trái lại còn bảo đám binh lính thuộc hạ cẩn thận hơn.
Cho đến khi bọn họ giết chết binh sĩ gác đêm, nhảy vào trong kho thóc, sự không chắc chắn trong lòng lão tướng càng lúc càng đậm hơn.
“Lão tướng quân, những thứ này không phải là lương thực, tất cả đều là cỏ khô, có cả dầu đen nữa.”
Da mặt của lão tướng quân run lên, ông ta hét lớn một tiếng, nói: “Lui! Có mai phục!”
Vừa dứt lời, những binh sĩ đã mai phục dưới nền đất từ lâu lao ra, từ bốn phương tám hướng mà lao tới giết.
Những cung tiễn thủ đã thèm khát khó nhịn từ lâu, lập tức bắn hỏa tiễn về phía đám quân địch, còn có người nhắm ngay vào đám cỏ khô.
Bây giờ muốn lui binh sao?
“Chậc chậc... chậm rồi nhé.”
Phong Chân phong lưu bung quạt ra, phiến quạt che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tràn ngập âm mưu quỷ kế. Thời tiết nóng bức, Chương Châu có độ ẩm cao, thêm cả tiếng hô giết của binh lính tự nhiên khiến người khác cảm thấy oi bức khó chịu, chỉ có những đợt gió mát này có thể khiến cho anh ta dễ chịu hơn một chút.
“Gieo nhân nào gặp quả nấy thôi! Ngươi từng để ta phải chịu thiệt, bây giờ cũng ngoan ngoãn chấp nhận đi!”
Hai nhóm binh mã này không thương tổn được Dương Đào bao nhiêu, nhưng...
Quân chủ lực do Phù Vọng tướng quân và thống lĩnh Tề Khuông suất lĩnh mới là mấu chốt quyết định thắng bại!