Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vị phó tướng vô cùng vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Nhiếp Tuân, nhưng khi thật sự phải đối mặt với Nguyên Tín thì bọn họ mới biết có được ân huệ của Nhiếp Tuân không dễ dàng gì.



Nguyên Tín là kiểu người sẽ nổi điên sau khi uống rượu, tính tình khi say rượu cực kém, hở một tí là đánh người cho hả giận.



Có lúc ra tay cực kỳ độc ác, nói không chừng mất mạng như chơi.



Tiểu binh phụ trách đưa cơm cho ông ta đến chậm một chút, đồ ăn ít hơn bình thường một chút là ông ta sẽ nổi điên lật đổ bàn đồ ăn.



“Một tên tiểu tốt như ngươi cũng dám xem thường bản tướng, thật sự tức chết ta!”



Nguyên Tín uống rượu say mèm, lửa giận như thiêu như đốt trào ra khỏi ngực, nóng đến mức ông ta đánh mất hết lý trí. Cậu lính này do bị đau bụng nên lỡ giờ giao cơm, Nguyên Tín cho rằng đến một tên lính quèn cũng dám khinh thường ông ta, mang bực bội đến cho ông ta. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, sát tâm của Nguyên Tín lại nổi lên, ông ta rút roi ngựa treo bên hông ra muốn đánh tiểu binh giao cơm đến chết. Đến khi hai vị phó tướng nghe tin chạy đến nơi, tiểu binh kia đã bị đánh đến hụt hơi, trầy da tróc thịt sắp không còn hình người nữa.



Hai vị phó tướng nhớ đến hứa hẹn của Nhiếp Tuân, vì lợi ích mà cố đè ép sợ hãi trong nội tâm, hai người một trái một phải tiến đến ngăn Nguyên Tín.



Nào ngờ Nguyên Tín sau khi uống rượu khí lực không giảm chút nào, ngược lại còn tăng lên, ông ta dùng sức tránh khỏi lôi kéo của bọn họ.



“To gan! Được lắm! Các ngươi cũng muốn tạo phản có phải không? Dám không tuân lệnh bản tướng?”



Nguyên Tín quá tự phụ kiêu ngạo, ông ta không cho phép bất kỳ ai khiêu khích uy nghiêm của ông ta, vốn đã là người hung ác giờ lại thêm men rượu kích thích giới hạn lớn nhất của ông ta. Hai vị phó tướng đã không hỗ trợ ông ta ngược lại còn giúp đỡ tên tiểu tốt ngăn cản ông ta, đây lẽ nào còn không phải dấu hiệu muốn phản bội ông ta hay sao?



Nguyên Tín say rượu nên mắt bắt đầu lờ đờ, trong đầu hiện lên cảnh Hoa Uyên lừa gạt ông ta và chuyện ông ta làm mất lương thảo, sự hung ác trong ông ta bắt đầu bạo phát ra ngoài.



“Ngay cả các ngươi... a a, hai tên thuộc hạ súc sinh đê tiện cũng dám chống lại bản tướng…” Nguyên Tín vừa ợ hơi rượu vừa cười gằn vung roi ngựa lên: “Mấy người các ngươi đều không cần cái đầu chó trên cổ mình nữa đúng không? Hả? Người đâu? Người đâu? Bắt hai tên này lại cho ta!”



Hai vị phó tướng biết tính tình Nguyên Tín sau khi say rượu rất tệ, nhưng cũng không tệ đến mức này chứ?



Hai người nghe những lời nhục mạ của Nguyên Tín thì đồng loạt thay đổi sắc mặt.



Những lời lúc trước của Nguyên Tín có thể lấy cớ ông ta say rượu mà lấp liếm, nhưng câu vừa rồi tất nhiên là ý nghĩ chân thật xuất phát từ nội tâm ông ta, chẳng qua ngày thường ông ta che giấu rất tốt, không hề lộ ra. Hôm nay uống say nên “con thú dữ” chân thật hung tàn nhất trong nội tâm ông ta cũng được “thả ra”.



Sắc mặt hai vị phó tướng xám đi, bọn họ biết Nguyên Tín không thích thân cận với binh lính xuất thân bình dân nên rất ít khi cất nhắc những võ tướng này, ông ta chỉ muốn thân cận người thân tín mà ông ta đích thân đề bạt, thật không ngờ sâu trong lòng Nguyên Tín lại là ý nghĩ như vậy, điều đó quả thật khiến lòng người rét lạnh.



Không có thất vọng nhất, chỉ có thất vọng hơn, bọn họ vĩnh viễn cũng đoán không ra sau khi say rượu Nguyên Tín sẽ làm ra những chuyện gì.



Bọn họ không đoán được kết quả nhưng trong lòng Nhiếp Tuân lại hiểu rõ, nếu không hắn sẽ không chọn bọn họ.



Nguyên Tín ghét quân lính xuất thân bình dân, những lúc tỉnh táo còn biết giả vờ giả vịt một chút, một khi rượu vào rồi thì không còn chút lý trí nào nữa.



Vốn dĩ Nguyên Tín đã không ưa hai vị phó tướng rồi, nhưng hết lần này đến lần khác Hoàng Tung cất nhắc bọn họ nên ông ta không thể trắng trợn chèn ép họ.



Còn hiện giờ?



Hoàng Tung không có ở đây, không ai có thể áp chế được kẻ say rượu trở nên hung ác là Nguyên Tín khiến mặt tiêu cực trong tính cách của ông ta được dịp bạo phát ra ngoài.



Hai vị phó tướng lại làm chuyện mà Nguyên Tín không ưa, đừng nói chỉ có đánh mắng, một trận mắng nhiếc sỉ nhục tất nhiên cũng không thể thiếu.



Nhiếp Tuân không chỉ hiểu rõ Nguyên Tín, hắn còn hiểu rõ hai vị phó tướng.



Hai vị phó tướng là hai người chịu khó chịu khổ nhất trong số những võ tướng xuất thân bình dân, xuất thân thấp hèn nhưng có dã tâm leo cao nên khi bị người khác đem xuất thân của bọn họ ra nói thì càng không có cách nào nhịn được. Càng tự ti bao nhiêu thì lòng tự ái cũng càng lớn bấy nhiêu, Nguyên Tín lại năm lần bảy lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của hai người họ, chuyện ba người chém giết lẫn nhau chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Nhiếp Tuân có làm gì đâu, chẳng qua hắn chỉ khiến cho ba người dễ sinh ra phản ứng thuốc nổ ở chung một chỗ thôi mà.



Chỉ có điều, tuy Nhiếp Tuân tính toán tốt kết cục rồi, cơ mà trình độ “phối hợp” của Nguyên Tín cũng làm hắn phải kinh ngạc.



“Hầy, tên lỗ mãng này hung ác quá...” Vietwriter.vn



Hai vị phó tướng ngăn cản Nguyên Tín đâu có ngờ được tiểu vũ trụ của Nguyên Tín bạo phát quay lại “giết ngược” hai người bọn họ. Không phải bọn họ không có cách nào chế ngự Nguyên Tín nhưng vì e ngại địa vị của đối phương nên mới bị động chịu đòn, loại roi da có móc câu như vậy đánh vào người, một roi đánh xuống là rạch ra một đường máu.



Hai người đi tìm quân y lấy ít thuốc trị thương, lúc thoa lên vết thương đau đến mức bắp thịt toàn thân căng cứng, bởi vì đau đớn mà thần kinh trên mặt mất khống chế.



“Huynh đệ chúng ta nhận ân của chủ công, tận tâm tận sức với chủ công là lẽ đương nhiên, còn Nguyên Tín là cái thá gì chứ? Chúng ta tội gì phải chịu đựng ông ta?”



Một người bị thương nhẹ hơn một chút, hắn khá may mắn, chỉ bị trầy xước nhẹ, so với đồng đội thì đỡ hơn nhiều.



Phó tướng giáp nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ài, đừng nói nữa. Tên Nguyên Tín này không có chỗ nào mạnh hơn chúng ta, chẳng qua hắn có con mắt tốt, chọn được chỗ đầu thai tốt hơn, được làm người nhà của chủ công chúng ta thôi mà. Chuyện này mà làm lớn lên, người thua thiệt chính là chúng ta, tội gì phải thế!”



Có thể nhịn thì cố mà nhịn đi, đứng dưới mái hiên nhà người ta, không cúi đầu không được.



Bọn họ muốn ăn phần cơm này thì không thể đắc tội Nguyên Tín, ai biết được lúc nào người ta sẽ gây khó dễ cho ngươi?



“Tên Nguyên Tín thô lỗ đó là kẻ thù dai nhất, hôm nay chúng ta đắc tội ông ta, sau này không biết sẽ bị chèn ép đến mức nào đây.”



Phó tướng ất nhớ tới chuyện hôm nay bị Nguyên Tín sỉ nhục thì giận đến mức cả khuôn mặt đen lại, hận không thể băm lưỡi Nguyên Tín thành thịt vụn.



Phó tướng giáp nằm trên giường suy nghĩ một lúc, nói: “Huynh đệ chúng ta không phải người duy nhất đắc tội với Nguyên Tín, hay là đi tìm quân sư hỏi biện pháp?”



Từ góc độ Nguyên Tín mà nói, hai vị phó tướng và Nhiếp Tuân đúng là đồng minh trời sinh.



Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.



Phó tướng ất nhíu chặt lông mày, do dự nói: “Quân sư bên kia có thể sao?”



Phó tướng giáp cười lạnh trả lời: “Nguyên Tín suýt nữa giết hắn, nếu không phải quân sư phúc lớn mạng lớn thì đã sớm đi báo tên ở điện Diêm Vương rồi.”



Nếu có thể nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách với Nhiếp Tuân, cơ hội ra mặt sau này của huynh đệ bọn họ cũng lớn hơn.



Nhiếp Tuân thấy hai vị phó tướng thê thảm như vậy, trên mặt đúng lúc hiện lên vẻ kinh hãi và lo lắng.



“Hai vị phó tướng sao lại ra nông nỗi này thế?”



Hai vị phó tướng thay phiên nhau tố khổ với Nhiếp Tuân, chỉ kém ôm bắp đùi Nhiếp Tuân mà khóc lóc kể lể nữa thôi.



Bọn họ bị Nguyên Tín ghi hận, mong Nhiếp Tuân ra tay tương trợ.



Nhiếp Tuân khổ sở nói: “Chuyện này... Tuân cũng lực bất tòng tâm, cường địch bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, lúc này không thể phát sinh chuyện gì.”



Trong lòng phó tướng lạnh đi, Nhiếp Tuân cũng rút lui, vậy bọn họ còn không bị Nguyên Tín chỉnh chết hay sao?



Nhiếp Tuân thấy mặt bọn họ nhăn nhó ủ rũ, ẩn ý nói: “Hai ngươi cũng không cần lo lắng, Nguyên Tín nhiều lần chậm trễ việc quân, gây ra sai lầm lớn, nhẹ dạ tin bọn tiểu nhân dẫn đến đánh mất một lượng lớn lương thực. Chuyện nào chuyện nấy đều là tội chết. Nếu kể tội ra, ông ta cũng không lên mặt được mấy ngày nữa đâu.”



Phó tướng nghe xong trong lòng vui sướng, nhưng ngay lập tức lại lạnh đi.



Bây giờ còn đang chiến tranh, chuyện kể tội Nguyên Tín ít nhất phải chờ đến khi chiến tranh kết thúc.



Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là quân nhân xuất thân bình dân không có núi lớn để dựa, nếu Nguyên Tín muốn chỉnh chết bọn họ thì có quá nhiều cơ hội ra tay.



Hoàng Tung còn chưa xử lý Nguyên Tín thì bọn họ đã bị Nguyên Tín xử lý trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK