Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Khuê lập tức thu dọn đồ đạc, dẫn người chạy tới tiền tuyến.



Huyện Tượng Dương cách tiền tuyến không xa lắm, thúc ngựa chạy liên tục cũng chỉ mất ba đến năm ngày, Phong Khuê chạy đến nơi rất nhanh.



Kỳ Quan Nhượng nghe thấy Phong Khuê đến thăm thì không khỏi mím môi, xem ra phán đoán của anh ta không sai, Phong thị không hề phản bội.



Sau khi hai người chào hỏi nhau, Phong Khuê không lòng vòng quanh co mà nói thẳng mục đích đến đây. Kỳ Quan Nhượng lấy phong thư kia ra đưa cho anh ta.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Phong thư này được tìm thấy trên người gian tế.”



Phong Khuê cẩn thận nhận lấy, vừa liếc mắt đọc thì con ngươi đã trợn tròn lên vì sợ hãi.



“Nét chữ này sao có thể...”



Nét chữ trên phong thư này rõ ràng chính là của anh ta, có vài chữ viết theo thói quen cũng giống như đúc, người thân quen với anh ta sẽ không nhận nhầm.



Phong Khuê đặt phong thư xuống, nói ra sự thật: “Không dối gạt huynh, phong thư này tuyệt đối không phải do ta viết ra. Nhưng người bắt chước chữ viết thật sự lợi hại, ngay cả chính ta cũng bị lừa gạt. Nếu không phải nội dung phong thư quá khủng khiếp, sợ là ta đã hoài nghi không biết bản thân mình đã viết ra phong thư này lúc nào.”



Ngay cả bản thân Phong Khuê cũng nói như vậy, có thể thấy được bản lĩnh giả mạo của phong thư này cao thâm đến chừng nào.



Đủ để đánh tráo!



Kỳ Quan Nhượng nói: “Lúc mới nhìn thấy phong thư, trong lòng Nhượng cũng sợ hãi không thôi, sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không ổn, trong chuyện này, chắc chắn là có kẻ tiểu nhân quấy phá sau lưng. Chi bằng Phong tộc trưởng trở về điều tra những người bên cạnh xem sao, người biết rõ thói quen viết chữ của tộc trưởng như vậy, đoán chừng cũng không có mấy người.”



Phong Khuê chân thành cảm ơn Kỳ Quan Nhượng, sự tín nhiệm của đối phương đã giúp Phong thị tránh được một lần tai bay vạ gió.



Nếu chuyện này mà truyền đến tai Khương Bồng Cơ thì thật không biết sẽ chọc phải tai họa lớn đến mức nào.



Mấy năm nay, Phong thị vẫn rất khiêm tốn, nhưng khiêm tốn, thận trọng không có nghĩa là không tranh giành.



Thế lực thời loạn thế thay đổi quá lớn, ai dám cam đoan hôm nay ngươi phong quang, ngày mai sẽ không bị người ta bêu đầu* chứ.




* Bêu đầu: hình phạt thời xưa, chém đầu rồi treo lên.



Phong thị làm việc thận trọng, ngay cả việc chọn đứng về bên nào cũng đứng mập mờ kín đáo, làm sao có thể trắng trợn viết thư từ qua lại với Phong Giác để tỏ rõ lập trường cơ chứ?



Bây giờ, Phong thị càng thêm coi trọng Khương Bồng Cơ, chắc chắn cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào Phong Cẩn.



Chỉ cần Phong Cẩn đứng vững gót chân trong hàng ngũ của Khương Bồng Cơ, không mất đi sự tín nhiệm thì Phong thị sao phải âu sầu ngày sau không có cơ hội phát triển?



Sao Phong thị có thể vì một mình Phong Giác mà bỏ qua nguyên tắc trước sau như một, thay đổi lập trường đi nhờ cậy Hoàng Tung cơ chứ?



Dùng đầu ngón chân suy nghĩ thôi cũng biết đó là giả, chắc chắn là có người muốn hãm hại.



Phong Khuê nghiêm túc gật đầu đồng ý.



Để tránh bị nghi ngờ, anh ta thậm chí không dám hỏi nhiều về chuyện của tam đệ Phong Giác.



Kỳ Quan Nhượng lại bình tĩnh thăm dò một phen, xác nhận Phong thị thật sự không có gì đáng nghi thì mới yên lòng.



Sau khi Phong Khuê lui ra, Kỳ Quan Nhượng lại gọi mấy người tới đây, anh ta hỏi: “Người phụ nữ kia còn có gì khác thường không?”



Đạp Tuyết bị trông giữ nghiêm ngặt, nhưng đôi mắt của người phụ nữ này quá tà ma. Đôi mắt quyến rũ có thể câu dẫn người bình thường đến mức mất hồn, những người có ý chí không vững rất dễ bị cô ta xúi giục. Để đề phòng Đạp Tuyết chạy trốn, Kỳ Quan Nhượng sai người dùng gạch xanh xây lên một căn phòng nhỏ để giam giữ.



Sau khi ném Đạp Tuyết vào trong đó, bọn họ lại bịt kín lối ra, chỉ để lại lỗ nhỏ thông gió bốn phía cùng với một cánh cửa nhỏ để đưa cơm.



Cho dù là vậy, Kỳ Quan Nhượng vẫn chưa thấy yên tâm, cho người thay ca giám sát Đạp Tuyết ba lần một ngày.



Tiểu binh bẩm báo: “Vẫn không có gì khác thường ạ.”



Kỳ Quan Nhượng hỏi lại: “Không có gì khác thường sao?”



Anh ta tự mình đi thẩm vấn. Đạp Tuyết vẫn có phản ứng lãnh đạm, thái độ lạnh lùng không chịu hợp tác.



“Đạp Tuyết nương tử, ngươi và chủ công từng là chủ tớ một khoảng thời gian, nếu như ngươi gặp khó khăn gì thì có thể nói ra, lẽ nào chủ công lại không làm chủ, lấy lại công bằng cho ngươi sao?” Kỳ Quan Nhượng khuyên bảo Đạp Tuyết: “Nơi này rất an toàn, không ai có thể uy hiếp được ngươi cả, ngươi có thể...”



Không biết từ gì đã chạm đến thần kinh của Đạp Tuyết, cô ta cười nhạo nói: “Chủ tớ cái gì? Đó chính là yêu quái.”



Kỳ Quan Nhượng khẽ giật mình, mặt sầm lại.



Cho mặt mũi mà không muốn giữ lấy mặt mũi, gièm pha chủ công của anh ta ngay trước mặt anh ta, ai cho cô ta cái dũng khí này thế?



Giọng nói Đạp Tuyết chợt cao vút lên: “Liễu Hi thật sự đã sớm bị đoạt xá rồi, cái kẻ bây giờ chỉ là yêu quái mê hoặc thiên hạ!”



Con ngươi Kỳ Quan Nhượng tối sầm lại, anh ta nhấc tay phải lên, phẩy nhẹ quạt lông, ý bảo binh lính bên cạnh lui xuống dưới.



Biết quá nhiều thì sẽ chết rất nhanh.



Kỳ Quan Nhượng trầm giọng nói: “Người đọc sách không nói đến chuyện yêu ma quỷ quái, cái gì mà yêu quái đoạt xá chứ. Đạp Tuyết nương tử phản bội chủ cũ đã là tội chết, bây giờ còn hắt nước bẩn lên người chủ tử, thế này thì không thể rửa sạch tội lỗi của ngươi được. Nếu như ngươi còn muốn sống sót thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn khai ra, đừng nên giở thủ đoạn bịp bợm gì nữa.”



Đạp Tuyết gào lên: “Liễu Hi thật sự đã chết từ lâu rồi, cái kẻ bây giờ là yêu quái mê hoặc thiên hạ! Từ lúc cô ta đoạt xá tới nay, đi tới đâu thì gây ra chiến loạn tới đấy, cơn địa chấn ở kinh thành cũng là do cô ta ăn cắp vận mệnh quốc gia mà gây nên, thế mà các người vẫn còn nối giáo cho giặc... không được chết tử tế đâu!”



Kỳ Quan Nhượng siết chặt nắm tay, cán quạt lông trong tay suýt chút nữa bị anh ta bẻ gãy.



Dường như Đạp Tuyết đã tìm được lý trí về, cười nhạo nói: “Các ngươi hiểu rõ Liễu Hi bao nhiêu? Ta chính là thị nữ thiếp thân của cô ta, chuyện của cô ta từ nhỏ đến lớn, ta đều biết rõ. Tính cách Liễu Hi hướng nội dịu dàng, ngày thường đừng nói giết người, ngay cả đập chết một con muỗi mà cô ta cũng không dám... Liễu Hi thật đã sớm bị thổ phỉ ngộ sát, cái kẻ bây giờ chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, là yêu quái gây ra chiến tranh và giết chóc, gây họa cho đất nước!”



Kỳ Quan Nhượng không lên tiếng, Đạp Tuyết lại nói tiếp: “Yêu quái đó đáng sợ vô cùng, chiếm thân thể người ta, cướp người thân người ta, chiếm lấy thân phận của Liễu Hi, muốn làm gì thì làm. Ta rất hối hận, rất hối hận khi không thể vạch trần cái thứ yêu quái đó, cô ta còn dám mưu đồ khống chế vận mệnh thiên hạ nữa chứ... Kẻ không cùng giống loài thì lòng tất khác biệt. Các ngươi cũng cẩn thận đi, nói không chừng một ngày nào đó, cô ta không nhịn được sẽ lộ ra răng nanh, hại chết từng người từng người các ngươi đấy!”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Không có chứng cứ.”



Đạp Tuyết mỉm cười dịu dàng, tựa như gió nhẹ mây bay mà nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Kỳ Quan tiên sinh hẳn là con rể của phu tử Ngụy Uyên. Chẳng lẽ, ngươi chưa từng nghe ông ấy nói tới chuyện Liễu Hi vốn dĩ là người thế nào sao? Ngụy Uyên chính là tiên sinh đã dạy dỗ Liễu Hi, lời nói của ta có thể là giả, nhưng chẳng lẽ lời nói của cha vợ ngươi cũng có thể là giả sao? Các ngươi đều bị cô ta lừa gạt... cô ta mới là yêu quái khơi mào đại loạn thiên hạ...”



Cho dù thánh nhân cũng nói không với chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng người xưa vẫn rất mê tín, nếu không hoàng đế đã không dùng chính sách ngu dân “quyền lực của quân vương là do thần trao cho”.



Năm nước thiên hạ liên tiếp tan vỡ, chiến loạn không ngừng. Nếu như dân chúng bình thường mà nghe được lời nói này của Đạp Tuyết, nói không chừng sẽ tin tưởng cô ta.



Kỳ Quan Nhượng là ai chứ?



Anh ta chính là người được khán giả xưng là “đại lão”, làm sao có thể bị tẩy não được? Vietwriter.vn



Đổ lỗi chiến tranh loạn thế cho một “yêu quái”, điều này thật sự là rất buồn cười.



Cho dù Liễu Hi không phải là chủ công bây giờ thì có làm sao?



Từ đầu đến cuối, người đã khiến anh ta coi là bạn thân chính là vị chủ công hiện giờ.



“Người càng giống yêu quái hơn là ngươi mới đúng chứ?” Kỳ Quan Nhượng trầm giọng nói: “Chỉ tiếc, bản lĩnh mê hoặc lòng người của ngươi còn chưa đến nơi đến chốn. Từ chuyện ngươi đổ lỗi chiến tranh loạn thế lên đầu một người thì đó chính là sơ hở lớn nhất đấy. Có thời gian thì tập trung học hỏi thêm đi, đừng lấy trình độ gà mờ ra khoe khoang như vậy.”



Đạp Tuyết bị Kỳ Quan Nhượng châm chọc đến mức cực kỳ xấu hổ, bực bội.



“Cô ta đúng là yêu quái đoạt xá!” Đạp Tuyết nói: “Lão thái gia cũng biết, thế nên mấy năm nay mới xa cách cô ta như thế!”



Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Vừa hay, chủ công cũng biết chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK