Khương Bồng Cơ nhướng mày, cô nhìn dáng vẻ bất chấp tất cả của Liễu Chiêu, đột nhiên cô lại không muốn nghe lắm.
“A tỷ ơi a tỷ à... Chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người đó!” Liễu Chiêu vươn tay giữ chặt lấy Khương Bồng Cơ đang chuẩn bị bỏ đi, cậu lại cảm thán tình chị em giả y như nhựa một lần nữa, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra tội nghiệp mà nói: “Tiểu đệ xin người hãy đứng lại một chút, nghe tiểu đệ kể khổ một chuyện.”
Khương Bồng Cơ kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt hoặc nổi gân xanh.
Tên nhóc Liễu Chiêu này đến tìm mình căn bản không có chuyện gì tốt, nếu không phải than nghèo thì chính là kể khổ, dáng vẻ tội nghiệp cứ như là có ai bắt nạt cậu vậy. Nhìn chung khắp Hoàn Châu, thậm chí cả Đông Khánh, Bắc Châu, Nam Thịnh, có ai dám ngáng chân Liễu Chiêu vốn được cô chiều chuộng đâu? Kể khổ cái lông ấy.
“Nói!” Khương Bồng Cơ dừng chân lại, nâng tay ra hiệu người hầu lui xuống, lúc này cô mới nói với Liễu Chiêu: “Ở đây chỉ còn lại ta với đệ thôi, nói được chưa?”
Lúc này thì Liễu Chiêu lại lúng túng, ấp úng hồi lâu mà vẫn không nói ra được chữ nào, Khương Bồng Cơ giận đến mức mắng cậu một câu.
“Là đàn ông thì nhanh nhẹn ngay thẳng một chút đi, nghẹn lâu như thế, không sợ nghẹn ra bệnh luôn à?”
Liễu Chiêu: “...”
A tỷ à, tiểu đệ biết a tỷ thích cởi mở phóng khoáng, nhưng trong tình chị em thì nên thuần khiết một tí, đừng có điên cuồng đen tối như vậy.
“Tiểu đệ nói ra thì cũng được, nhưng mà a tỷ phải cam đoan sẽ không tức giận đánh người ta cơ...”
Cậu tội nghiệp cầu xin một lời hứa hẹn, cho dù có thế nào, cứ lấy kim bài miễn tử vào tay rồi tính tiếp.
Khương Bồng Cơ nói: “Yên tâm, ta không đánh đệ đâu.”
Nếu như Liễu Chiêu thật sự đi quá giới hạn, nói lời không nên nói, khiến Khương Bồng Cơ tức giận, vậy thì đánh cái gì chứ? Trực tiếp đập chết luôn.
Liễu Chiêu mờ mịt hỏi cô: “A tỷ, trong người a tỷ có bệnh sao?”
Nếu như thật sự bất hạnh là do thân thể có vấn đề nên cô mới không thể sinh con được, vậy thì đừng sợ thầy giấu bệnh, bí mật tìm kiếm thần y phụ khoa đi chứ.
Khương Bồng Cơ không rõ nguyên nhân, cô còn tưởng rằng Liễu Chiêu đang lo lắng cho vết thương lần trước bị ám sát của cô, nên sắc mặt liền dịu đi.
“Thương thế lần trước không nặng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn rồi, không có gì đáng ngại.”
Liễu Chiêu gấp đến mức trán toát cả mồ hôi nóng, ai nói chuyện này với cô đâu chứ, cậu đang hỏi cô có thể sinh con được hay không mà.
Cậu không hợp đi đường vòng, vậy chỉ thì có thể nói thẳng ra thôi.
“A tỷ, tiểu đệ đang hỏi thân thể của tỷ có vấn đề gì hay không... Mấy năm nay chiến đấu, không biết có ảnh hưởng đến việc a tỷ sinh con nối dòng hay không!” Liễu Chiêu thấy sắc mặt của Khương Bồng Cơ trở nên u ám, lờ mờ có xu thế sắp có sấm sét, cậu sợ đến mức vội vàng nói: “A tỷ, không phải tiểu đệ có cố ý mạo phạm tỷ đâu, thật sự là đệ không thể sống được nữa rồi. Nếu như a tỷ không sinh cho tiểu đệ một cháu trai hoặc cháu gái bảo bối, tiểu đệ sẽ bị ép chết mất.”
Khương Bồng Cơ không giận, ngược lại còn người nói: “Đệ nói ai muốn ép chết đệ?”
Liễu Chiêu chọc chọc hai ngón tay vào nhau, vô cùng cẩn thận nói: “Những người đó... Tiểu đệ cũng không thể nói thành lời được, tiểu đệ không muốn làm tiểu nhân châm ngòi ly gián. Mấy hôm trước có hỏi phụ thân, phụ thân nói sức khỏe của a tỷ không có vấn đề gì, nhưng nếu đã không có vấn đề gì mà nhiều năm không có con nối dòng, chuyện này khiến cho tiểu đệ có hơi kích động. Tiểu đệ có hỏi riêng bà đỡ với mấy thầy thuốc có kinh nghiệm rồi, tuổi tác của nữ tử càng cao, ví dụ như sau ba mươi tuổi mới sinh con thì rất nguy hiểm. Tiểu đệ còn phải trông cậy vào a tỷ nuôi cả nhà tiểu đệ mà, nếu như a tỷ có mệnh hệ gì, gia đình nhỏ này cũng suy sụp mất thôi...”
Khương Bồng Cơ đen mặt nói: “Nói thẳng đi, có ý gì!”
Liễu Chiêu thu lại vẻ mặt đáng thương vừa rồi, cậu nghiêm trang nói: “A tỷ, còn vài năm nữa thôi là tỷ cũng ba mươi rồi, nên suy nghĩ tới chuyện con nối dòng thôi. Trước chưa nói tới có con sẽ khiến cho những tiểu nhân có ý đồ bớt mất suy nghĩ trong đầu đó đi, đó cũng là chuyện tốt với a tỷ mà, lớn tuổi thêm một chút nữa, sức khỏe cũng không dồi dào như bây giờ, chuyện sinh con nối dòng sẽ càng thêm phí sức hơn. Bây giờ a tỷ có một đứa, sau này tỷ cũng có thể thoải mái hơn một chút.”
Khương Bồng Cơ sâu xa nói với cậu: “Tự sinh thì phiền phức lắm, chẳng thà chọn một đứa con thừa tự từ chỗ đệ, chẳng lẽ đệ còn keo kiệt cả một đứa nhỏ hay sao?”
Một câu ngắn ngủn, rơi vào trong tai Liễu Chiêu lại chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến cho da đầu của cậu cũng sắp nổ luôn rồi.
Cậu sợ tới mức quỳ luôn xuống đất, tóm lấy váy của Khương Bồng Cơ khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương như vừa phải chịu đủ kinh hãi vậy. Liễu Chiêu nhập vai nhanh như vậy, khiến cô rất nghi ngờ mấy năm nay cậu chuyện môn nghiên cứu diễn xuất: “A tỷ, tiểu đệ mà dám bán con cầu vinh, người đầu tiên giết đệ chính là vợ đệ đó!”
“Đệ nghĩ rằng ta đang hù dọa đệ, hay là đang thử đệ sao?”
Liễu Chiêu lắc đầu: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang... Con của đệ sẽ theo phụ thân là đệ, con của a tỷ sau này hơn phân nửa cũng sẽ theo a tỷ. Tuổi tác của hai người chênh nhau nhiều một chút còn được, nếu như chênh lệch không nhiều, chắc hẳn đứa nhóc kia sẽ bị đánh đến thương tích đầy mình. Nó vẫn nên học theo tiểu đệ ăn uống hưởng lạc, chuyện khó khăn lại động chút là mất mạng như vậy thật sự là không hợp với nó đâu...”
Liễu Chiêu không nghi ngờ thật giả trong câu nói này của Khương Bồng Cơ, nhưng cậu càng lo cho tình thế sau này hơn.
Nếu như Khương Bồng Cơ không định sinh con thì chọn con thừa tự cũng là chuyện rất tốt, cậu có thể ném con cho Khương Bồng Cơ dạy dỗ.
Nhưng nếu như Khương Bồng Cơ tự có con rồi, vậy thì đứa trẻ được chọn làm con thừa tự đó sẽ trở thành đá mài dao, sau khi chà đao cho sắc rồi sẽ bị đá bay đi.
Đương nhiên, đứa trẻ kia cũng có thể sẽ bị giết ngược lại, bị mài cho gãy cả đao.
Nhưng chuyện đó có thể xảy ra sao?
Chỉ nhìn Khương Bồng Cơ thôi là cậu đã biết con của cô sau này sẽ hung tàn tới mức nào thôi.
Đứa trẻ mà được một cô gái có tính cách thế này nuôi dạy ra, trừ phi là người có chướng ngại trí tuệ bẩm sinh, nếu không thì đẳng cấp không thể thấp được, Liễu Chiêu cũng tự biết chuyện này. Đừng chỉ nhìn Liễu Xa luôn chế giễu cậu giả heo ăn hổ lại thành heo, trí tuệ của cậu không thành vấn đề, chỉ là cậu bị vua màn ảnh nhập hồn mà thôi.
Khương Bồng Cơ: “...”
Liễu Chiêu thật sự là người có khát vọng sống mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp.
“Gần đây ta cũng có suy nghĩ như vậy...”
Liễu Chiêu đã nói đến nước này rồi, Khương Bồng Cơ cũng dứt khoát để lộ một số chuyện, giúp cho Liễu Chiêu kéo lại chút liêm sỉ.
“Suy nghĩ thế nào?” Liễu Chiêu lập tức mờ mịt, cậu nhất thời không định thần lại được, chờ tới khi cậu hiểu ra, nhịn không được gào một tiếng, cậu thấy Khương Bồng Cơ dựng thẳng mày, bèn lập tức im lặng, cố gắng hạ giọng nói: “A tỷ nói... có ý định sinh một đứa sao?”
Biểu cảm của Khương Bồng Cơ hờ hững, giống như là chuyện này bình thường như cùng ăn một bữa cơm vậy, không thể hiểu nổi tâm trạng kích động của người khác.
“Ừ, sinh một đứa.”
Cô còn chưa nói suy nghĩ này với Vệ Từ, không ngờ người đầu tiên mà cô nói lại là Liễu Chiêu.
Liễu Chiêu cũng nghe ra vấn đề, cậu nghi hoặc nói: “Nghe ý của a tỷ thì trước đây, a tỷ đều cố ý tránh thai sao?”
Khó trách thân thể khỏe mạnh nhưng vẫn không có động tĩnh gì, mấy người Phong Cẩn nhìn như không có phản ứng gì, thật ra cũng phải trọc đầu vì chuyện này.
“Không thì sao?” Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Ngay cả đệ còn đến trước mặt ta thúc giục rồi, nếu như không nghĩ tới thì còn chờ tới lúc nào nữa?”
Cô có suy nghĩ này trong đầu, tất nhiên không phải là bởi vì Liễu Chiêu chạy đến trước mặt cô nhắc nhở, càng không phải là do nhất thời nổi hứng, chuyện này phải trải qua mấy ngày cô suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng mới đưa ra quyết định là muốn sinh một đứa con. Hôm ấy Vệ Từ khắc khẩu với cô, cho dù không cãi vã đến mức tức giận, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn nghiêm túc tỉnh lại mình. Cô không muốn sinh con nối dòng, vốn là muốn để cho thời gian mang thai của cô gần nhất có thể với thời gian mà Vệ Từ biết.
Cho anh một hy vọng, để anh tin tưởng rằng đứa trẻ này chính là “Khương Diễm” mà anh đã mắc nợ nó rất nhiều.
Nếu như sau này có cơ hội sinh thêm một “Vệ Tông” nữa, ít ra cũng hoàn thành được toàn bộ tâm nguyện của anh, nhưng sau lần khắc khẩu với nhau, Khương Bồng Cơ phát hiện cô làm vậy chỉ gợi lên những ký ức kiếp trước của Vệ Từ, khiến cho anh nhớ lại thất bại và đau khổ của kiếp trước lần nữa. Sao phải làm như vậy chứ?
Nếu như đã sống lại một đời, mọi người đều khác rồi, việc gì phải cố chấp với những chuyện kiếp trước chứ?
Cô cùng Vệ Từ vẫn có thể có những đứa con mới, có thể vẫn sẽ tên là Khương Diễm, tên là Vệ Tông, dù sao thì hai cái tên này cũng đều rất hay, bỏ đi thì tiếc, nhưng hai đứa con này chắc chắn sẽ không rơi vào kết cục như kiếp trước. Dù sao hai kiếp đã không giống nhau rồi, tại sao lại không thay đổi cho tới cùng cơ chứ?
Đối với phụ nữ bình thường mà nói, có lẽ việc có con chính là một suy nghĩ vô cùng bình thường, nhưng Khương Bồng Cơ lại phải suy tính hồi lâu.
Người đời coi việc phụ nữ sinh con đẻ cái là chuyện bình thường, nhưng cô đến từ một thời đại mà tỷ lệ sinh sản tự nhiên bằng không.
Đối với cô mà nói, sinh con còn đáng sợ hơn cả mãnh thú và hồng thủy.
“Chờ tới khi tôi quay lại, nhất định tôi phải mua tám cái mười cái túi mang thai nhân tạo!!”
Lão thủ trưởng hất cho cô một chậu nước lạnh.
[Cha Mày]: Thứ cho tôi nói thẳng, túi mang thai nhân tạo có giá bằng với một năm tiền lương cùng với tiền thưởng của tôi nhân mười lần, cô có bao nhiêu tiền gửi tiết kiệm? Còn đòi mua hẳn mười cái tám cái? Loại máy móc thuộc tài nguyên chiến lược Liên Bang thế này, tư nhân muốn có cần phải trải qua phê duyệt rất khắt khe, cô suy nghĩ cho kĩ đi.
Khương Bồng Cơ: “...”
Dội nước lã vào cô ngay lúc này, thật sự là rất đáng ghét.
Trong lòng Khương Bồng Cơ có tâm sự, nên buổi tiệc mừng hôm nay cô ăn mà cứ thất thần, buổi tối trở về còn được Vệ Từ ân cần thăm hỏi.
“Chủ công có chỗ nào khó chịu hay sao?”
Khi Vệ Từ nghe tên trẻ trâu Phong Giác kia nói Khương Bồng Cơ ăn một bữa tiệc mà thất thần bảy lần, vị chua liền ứa lên ừng ực không ngừng.
Từ sau khi chủ công thay tên đổi họ, số lần Phong Giác chạy tới phòng chính vụ tăng lên vùn vụt, giống như là mùa xuân thứ hai tới vậy.
Nếu không phải Khương Bồng Cơ là một trong các đương sự, Vệ Từ thật sự muốn viết một lá thư nặc danh cho phu nhân của Phong Giác, bảo cô ta chỉnh đốn lại Phong Giác cho cẩn thận.
Khương Bồng Cơ không nói gì, cô chỉ ôm Vệ Từ.
Hai người ôm ôm ấp ấp rồi lăn lên trên giường, xiêm y cuồn cuộn bay ra không còn lại gì.
Vệ Từ còn có lý trí mà tìm “áo mưa” ở dưới gối, số lần anh dùng thứ đồ đó nhiều nên đã thuần thục rồi.
Kết quả...
Nhìn thấy chủ công ném áo mưa nhỏ vào thẳng trong chậu than, Vệ Từ mờ mịt một lúc.
Thủ tục như thế này không đúng lắm, chuyện ném vào chậu than không phải là đợi sau khi sử dụng xong mới ném sao?
Bây giờ vẫn còn chưa dùng mà.
Khương Bồng Cơ nói: “Thứ đó vướng lắm.”
Không đợi Vệ Từ phản ứng lại, cô đã “làm” anh trước rồi, chờ tới khi anh phản ứng lại được, chuyện nên làm hay không nên làm cũng xong hết rồi.
“Đi đâu thế?”
Khương Bồng Cơ ấn đầu vai của Vệ Từ lại.
Hai người vẫn đang trong độ tuổi thể lực tràn đầy, mỗi lần làm loạn đều rất lâu, lúc này đêm đã về khuya, anh không nằm trong chăn mà còn định đi đâu?
Vệ Từ ảo não nói: “Vừa rồi thần không chú ý, bây giờ thần phải đi bốc thuốc tránh thai cho chủ công.”
Dùng áo mưa nhỏ để tránh thai thì không có tác dụng phụ nào, nhưng uống thuốc thì lại khác, cho dù là thuốc tránh thai ít tác dụng phụ nhất thì cũng sẽ tổn thương cơ thể.
Thuốc có ba phần độc mà.
Khương Bồng Cơ trở mình, nói với anh: “Giữ lại đi.”
Vệ Từ giữ nguyên động tác nửa ngồi một lúc lâu, trong đầu dường như có một sợi dây cung đứt đoạn.
Giữ, giữ lại sao?
“Nằm xuống, ngủ đi, ta lạnh.”
Giọng nói của Khương Bồng Cơ lười biếng lại khàn khàn, thuộc dạng vừa nghe đã khiến cho người khác phải nhũn cả chân.
Vệ Từ mờ mịt gật đầu, động tác cứng ngắc mà quay lại ổ chăn nằm, hai tay hai chân thẳng tắp ra, giống như một khúc gỗ vậy.
Anh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên xà nhà, nhìn đến mức mỏi cả mắt, lúc này anh mới tìm lại được tư duy của mình.
Chủ công...
Chủ công nói giữ lại sao?
Có nghĩa là thiếu chủ sắp tới rồi à?
Đến khi Khương Bồng Cơ mơ mơ màng màng thiếp đi, cô cảm giác được bàn tay của Vệ Từ đang sờ mó lung tung trên bụng mình, cứ muốn dán vào nhưng lại không dám đụng chạm quá mạnh.
Cô xoay người lại, nằm sát vào Vệ Từ hơn một chút.
Mấy ngày tiếp theo vẫn cứ như vậy.
Khương Bồng Cơ vẫn giống như mọi khi, hiệu suất làm việc không giảm còn tăng, Vệ Từ thì lại như thư sinh bị nữ yêu tinh hút hết dương khí vậy, lúc nào cũng uể oải tinh thần.
Phong lãng tử còn không cần mạng mà trêu đùa: “Chủ công vẫn chưa ba mươi mà sao lại cứ như sói như hổ thế nhỉ?”
Dáng vẻ của Vệ Từ cứ như bị ép khô vậy!
Lời này anh ta không dám nói ngay trước mặt Khương Bồng Cơ, nhưng da mặt của Vệ Từ mỏng, bắt nạt anh rất vui vẻ.
Vệ Từ nói: “Nói linh tinh cái gì đó? Gần đây ta bận tâm chuyện khác, cho nên mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên.”
Nhìn vào những chuyện đang chồng chất trong tay mình, Vệ Từ giao hết toàn bộ cho Phong Chân.
“Tại sao lại là ta chứ?”
“Mấy ngày gần đây tinh thần của ta không tốt, lơ là rất nhiều chuyện chính vụ.” Vệ Từ nói: “Hai chúng ta tâm đầu ý hợp, có chút việc này còn phải tính toán với nhau sao?”
Phong Chân: “...”
Vệ Từ lại nói: “Chủ công đáng quý, chúng ta lúc nào cũng cần có lòng kính sợ, những lời nói đùa vừa rồi của huynh quả thực là có hơi vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Nếu mà nói cho chủ công biết, e là Phong lãng tử sẽ bị lột mất một lớp da!
Vệ Từ vừa đấm vừa xoa, biết cách lợi dụng tình cảm, hiểu cách uy hiếp người khác, Phong lãng tử khuất phục.
Phong Chân đang đấu tranh với chính vụ, Vệ Từ lại đi kiếm một cái đệm ngồi cùng bàn nhỏ, dựa vào đó để nghỉ trưa.
“Kết bạn vô ý, kết bạn vô ý!” Vietwriter.vn
Vệ Từ ngủ say sưa, Phong Chân chỉ có thể nhìn mà cắn răng.
Nhưng Khương Bồng Cơ biết Vệ Từ đang lo âu chuyện gì, cô cười nói: “Cũng đâu phải mới có lần đầu, huynh vẫn chưa quen sao?”
Vệ Từ nói: “Chuyện này không liên quan đến mấy lần.”
Chỉ cần là người trước mắt này, anh đều không thể yên tâm được.
Khương Bồng Cơ nói: “Bây giờ huynh có sốt ruột cũng vô dụng, chưa được mấy tháng thì huynh cũng không nhìn ra được gì mà.”
Thân thể của cô cực kỳ khỏe mạnh, quanh năm đều trong trạng thái tràn đầy khí huyết, thường xuyên có hoạt mạch xuất hiện, nhưng lại không phải là mạch tượng có thai.
Lúc này cho dù cô có thai, phỏng chừng cũng sẽ không chắc chắn được là có hay không có. Với người ngoài mà nói thì như vậy, nhưng sức mạnh tinh thần của Khương Bồng Cơ lại vô cùng mạnh mẽ, thân thể của cô có gì khác biệt với những người khác không, cô có thể biết được đầu tiên, căn bản không cần bắt mạch.
Vệ Từ: “...”
Thật ra thì, cho dù chủ công có mang thai sáu bảy tháng, chưa chắc anh đã nhìn ra được.
_
Phụ nữ bình thường có thai, hơn phân nửa sẽ bị phù thũng hay sưng tấy lên, bụng lớn phệ xuống, bệ hạ trong kiếp trước cũng đã khác rồi, mãi cho đến khi thai được ba tháng, bụng mới nổi lên. Trước đó thì chẳng có gì khác so với lúc chưa mang thai cả... Thế cho nên khi bệ hạ sử dụng cái cớ “cảm mà có thai”, thật ra người đời đều rất thần kỳ mà tiếp thu điều đó, bởi vì ở trong mắt bọn họ, thời gian mang thai của bệ hạ quả thật chỉ có ba, bốn tháng mà thôi. _
Cho nên...
“Nói cho cùng thì là có hay không có?”
Khương Bồng Cơ cười tươi lộ lúm đồng tiền, hỏi ngược lại anh: “Huynh đoán xem?”
Vệ Từ: “...”
Không đoán được.
o(╯□╰)o
Khương Bồng Cơ vẫn tỏ ra thản nhiên như chẳng có chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, nhưng Vệ Từ đã gầy hẳn đi mấy hôm nay rồi.
Người khác hỏi, Vệ Từ liền lấy cớ là đang chuẩn bị cho cuộc thi thủ sĩ, cuối cùng còn nhận được rất nhiều lời khen, nói anh có tinh thần trách nhiệm.
Còn Phong Giác thì hình như phát hiện ra điều gì.
“Mấy ngày hôm nay, hình như Khương Quân rất quan tâm đến chiến báo bên phía Trung Chiếu.”
Khương Bồng Cơ nói: “Thế cục ở Trung Chiếu có liên quan đến rất nhiều trù tính của Văn Chứng và Tái Đạo, mắt thấy Trung Chiếu thất bại, sắp thu vào trong túi rồi, nếu như lúc này có người nhảy vào câu miếng thịt này đi, chẳng phải rất đau lòng à? Tất nhiên ta phải quan tâm nhiều hơn rồi, đề phòng có biến.”
Linh cảm của Phong Giác mẫn tuệ nhạy bén, anh ta lờ mờ cảm nhận được Khương Bồng Cơ còn đang che giấu gì đó.
Có điều...
Cô đang che giấu chuyện gì?