Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quân sư cẩn thận!”



Thế công của quân địch hung hãn quá mức, thời gian dần trôi đi, màn sương mù trên mặt sông càng lúc càng dày hơn, chuyện này đối với Nhan Lâm mà nói quả thật là họa vô đơn chí.



Không biết có một mũi tên bay tới từ nơi nào, tướng sĩ hộ vệ vừa mới mở miệng, Nhan Lâm không cần quay đầu lại đã vung kiếm đánh rơi nó rồi.



“Quân sư, lực chiến của quân địch quả thực rất mạnh, quân ta lại không thể tìm được vị trí chính xác của bọn chúng, e là… e là không thể ngăn cản được...”



Nhan Lâm nói: “Không ngăn cản được thì hạ lệnh triệt binh, lệnh cho những chiến thuyền đã bị hao tổn nghiêm trọng cản ở phía sau, cố gắng hết sức cầm chân bọn chúng.”



“Nhưng… nhưng nếu như triệt binh, quân ta thảm bại, vậy phải ăn nói thế nào với chủ công đây?”



“Một mình ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi không cần phải lo.” Nhan Lâm lạnh giọng nói với vị tướng quân kia: “Quân địch hiển nhiên là đã tính toán trước, chúng ta đã không địch lại mà còn không lui, chẳng lẽ lại muốn để các binh sĩ dưới trướng chết hết rồi mới hối hận sao? Hạ lệnh triệt binh, lập tức quay về doanh trại cứu viện!”



Cho dù Nhan Lâm đã dặn dò chủ công Dương Đào phải chú ý quân địch đánh lén, nhưng cái đánh lén mà Nhan Lâm nói cùng với đánh lén trong thực tế lại không nằm trong cùng một cấp bậc sức mạnh. Dựa theo phỏng đoán trước đây của Nhan Lâm, số lượng quân địch đánh lén doanh trại không nhiều lắm, còn toàn là tàn binh, căn bản không đủ để làm nên trò trống gì. Bây giờ bọn họ bị quân địch đặt bẫy, quân địch phái quân đi đánh lén thủy trại đều là quân tinh nhuệ, đồ dùng quân nhu sung túc, e là bên phía chủ công không thủ được.



Nhan Lâm hiểu rất rõ tính cách của Dương Đào, Dương Đào rất giống Dương Kiển, thoạt nhìn là người nhiệt tình dễ tính, thật ra lại bướng bỉnh cố chấp.



Nếu như bọn họ không phái binh trở về giúp đỡ, Nhan Lâm lo rằng Dương Đào sẽ dẫn người chiến đấu tới chết, chết một cách uổng phí, vậy thì mất nhiều hơn được.



“Cái gì?! Bên phía chủ công cũng có quân địch...”



Nhan Lâm lạnh lùng nói: “Không thì sao? Phong Chân lợi dụng Thu thị cho chúng ta thông tin sai, không phải là để có cơ hội đó hay sao?”



Biết rõ Thu thị đang ấp ủ âm mưu, đám Phong Chân lại có thể kìm nén tính khí bùng nổ, vẫn đợi cho đến ngày hôm nay mới ra tay, đúng là không dễ dàng gì.



Có điều, những nỗ lực của đám Phong Chân đúng là có thu hoạch.



Chiến thuyền mà Nhan Lâm mang đi bị phá hủy gần một nửa, chết vô số thủy binh, số xác chết trôi trên mặt sông có thể gom lại thành một hòn đảo nhỏ.



“Nhanh chóng quay về, đừng để kéo dài!”



Nhan Lâm dứt lời liền nhắm mắt lại, dưới biểu hiện nhìn như bình tĩnh ấy lại cất giấu sự bối rối và lo lắng, sợ là mình sẽ không kịp quay về cứu viện.



Anh ta quyết đoán từ bỏ những chiến thuyền đã bị tàn phá, mượn chúng để cản trở chiến thuyền của quân địch, giúp bọn họ tranh thủ thời gian để rút lui.



Bởi vì sương mù dày đặc, tầm nhìn rất thấp, bên phía Dương Tư cũng phải đánh một trận, thấy hỏa lực của quân địch không bình thường mới phát hiện ra bọn chúng chạy trốn. Dương Tư hừ một tiếng, tặc lưỡi nói: “Người cầm binh là ai vậy? Nói đi là đi, không chào hỏi nhau câu nào à?”



Phó tướng cười khổ lấy tay che vết thướng ở trên cánh tay.



Trong lúc hỗn chiến, hắn vô ý bị quân địch bắn tên trúng vào cánh tay, cho dù đã chảy không ít máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.



“Bọn họ phải quay đầu chạy trối chết, sao có thể phái người tới thông báo cho quân sư được?”



“Vì sao lại không thể báo cho ta một tiếng?” Dương Tư nói hiển nhiên, hùng hồn đầy lý lẽ: “Ngươi có biết người chạy trốn là ai không?”



Phó tướng ngây ra một lúc, hỏi ngược lại theo câu hỏi của gã: “Là ai ạ?”



Dương Tư trưng ra vẻ mặt trẻ nhỏ không dạy nổi, gã nói: “Tất cả đều là công trạng đó! Công trạng của ta chạy trốn mất, còn không cho ta hỏi tới à?”



Phó tướng: “...”



Không biết nên đau lòng cho quân địch bị coi thành công trạng, hay là phải cảm thán vì độ mặt dày của quân sư nhà mình và logic vô địch của gã đây.



Hắn run rẩy hỏi: “Quân sư, bây giờ chúng ta làm gì đây?”



Dương Tư nói: “Làm gì hả? Đuổi theo, con vịt đã chín đang bay trước mắt, ngươi có nhịn được không?”



Phó tướng lắc đầu: “Không nhịn được.”



Nói đuổi liền đuổi theo, có điều lý tưởng và sự thật có cách nhau một cái khe rãnh là “chiều không gian”, lý tưởng rất mỹ mãn, còn sự thật thì rất chân thực.



“Quân sư, trên mặt sông tràn ngập hài cốt chiến thuyền của hai phe địch ta, vô cùng trở ngại cho quân ta tiến lên.”



Dương Tư nói: “Xử lý tất cả đống hài cốt này đi! Nhanh lên!”



Phó tướng lại nói: “Vậy, vậy thì có cần phải chém đứt dây thừng nối giữa các thuyền không?”



Nếu như không chém, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ đống hài cốt thì những chiến thuyền được nối với nhau thành chữ “nhân” cũng không thể thông qua cùng một lúc.



Dương Tư nói: “Tháo ra, đuổi theo đã rồi tính tiếp.” w●ebtruy●enonlin●e●com



Cho dù động tác của đám Dương Tư rất nhanh, nhưng vẫn không thể đuổi theo được đại quân của Nhan Lâm.



So sánh về sự quen thuộc với thủy vực, chắc chắn bọn họ kém hơn thủy sư dưới trướng của Nhan Lâm, lúc này lại đang có sương mù dày đặc, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới việc người cầm lái thuyền phân biệt phương hướng. Hơn nữa, đám Nhan Lâm lại rút lui theo hướng dòng chảy của con sông, căng buồm ra, tốc độ của chiến thuyền khỏi phải nói nhanh đến mức nào.



Đám Dương Tư có thể đuổi kịp được mới là lạ.



Nhìn thấy con vịt đã chín bay đi mất, công trạng cũng không tới được tay, Dương Tư vỗ đùi, tiếc nuối thở dài.



Gã còn đang trông cậy vào công lớn lần này có thể đòi thêm một ít phần thưởng từ chủ công đây, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.



Chẳng lẽ, gã thật sự phải ngoan ngoãn “ăn cơm mềm”, chờ Khương Hiệu úy nuôi cả nhà, ăn cháo cầm hơi mà chăm con nhỏ hay sao?



Dương Tư vẫn còn chưa tiếc nuối xong, đợi khi gã nghe thấy thống lĩnh chỉ huy quân địch là Nhan Lâm thì tròng mắt sắp rơi ra luôn rồi.



“Hai lạng thịt” này của gã lại thật sự có thể câu được cá lớn Nhan Lâm tới đây sao?



Tiếc quá, tiếc quá!



Cá lớn thì tới rồi, nhưng mà gã lại không câu được người ta lên.



“Quá thiệt rồi!”



Dường như oán niệm của Dương Tư thực chất hóa rồi, còn lòng mong mỏi quay về của Nhan Lâm cũng như tên bắn, càng tới gần, ánh lửa phía trước lại càng rõ ràng.



Anh ta không dẫn người tiến lên cứng đối cứng với đại quân của Phù Vọng, ngược lại lựa chọn một đường khác lên bờ.



Lúc này, rõ ràng là binh mã của Dương Đào sắp không ổn rồi.



Bên bờ sông trôi nổi chi chít thi thể, liếc mắt nhìn qua, hơn phân nửa đều là binh mã dưới trướng Dương Đào, một bộ phận còn lại mới là quân địch. Nhan Lâm cầm đuốc đi tới gần mặt nước, nhìn thấy nước sông đã bị máu tươi nhuốm thành màu đỏ, trong lòng lại càng nặng nề hơn.



“Dẫn người đi tìm chủ công, nếu gặp phải quân địch thì nhớ phải báo hiệu. Nhớ kĩ, bảo vệ mạng sống là trên hết, không thể cậy mạnh.”



Thật ra vận may của đám Nhan Lâm không hề tệ, dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải không ít tàn binh phe họ thất bại chạy trốn. Sau khi truy hỏi, anh ta đã hỏi được tung tích của Dương Đào từ phía bọn họ. Nhanh chóng quyết định, Nhan Lâm mang theo hơn nửa số binh mã tiến đến trợ giúp, một nhóm người còn lại thì điều khiển chiến thuyền đến nơi được chỉ định. Sau hôm nay sẽ không giữ được Chương Châu nữa, Nhan Lâm nên vạch sẵn đường lui cho Dương Đào, không thể rơi vào trong tay quân địch được.



Nếu như có thể hộ tống Dương Đào lên chiến thuyền rời đi, cứ tới địa bàn Nam Thịnh trước đã, sau này còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.



Tính toán của Nhan Lâm tất nhiên là tốt, nhưng mà còn phải xem xem quân địch của anh ta có cho anh ta cơ hội không đã.



Quân địch này không chỉ là Khương Bồng Cơ mà còn có cả chư hầu An Thôi đang chiếm giữ hơn nửa đất Nam Thịnh.



Nhan Lâm dẫn người đánh lui mấy nhóm quân địch rải rác, mất một khoảng thời gian, cuối cùng cũng tìm thấy Dương Đào đang lui về phía Nam trước khi trời sáng.



“Tội thần Nhan Lâm tham kiến chủ công.”



Khi tìm được Dương Đào, trường kiếm trong tay Nhan Lâm đã nhuốm đầy máu tươi, áo giáp không còn bóng loáng sạch sẽ như lúc ban đầu nữa, cả người anh ta đẫm máu.



“Thiếu Dương!” Nhìn thấy Nhan Lâm, vẻ mặt tiều tụy của Dương Đào giãn ra một chút, anh ta tiến tới nâng người dậy: “Huynh không sao là được rồi, còn lại đừng nói gì hết.”



Nhan Lâm nói: “Tội thần không thể phá giải được gian kế của quân địch, khiến chủ công rơi vào nguy hiểm, tướng sĩ gặp nạn...”



Dương Đào vội vàng cắt ngang lời Nhan Lâm: “Dù sao thì chuyện này cũng không đổ lên đầu huynh được, chỉ có thể đổ cho ta dễ tin lời tiểu nhân.”



Nhan Lâm vẫn luôn luyện binh ở ngoài, chuyện của Thu thị đều là do Dương Đào quyết định, nên không thể trách Nhan Lâm được.



Nhan Lâm nói: “Tội thần để lại chiến thuyền ở Hoàn Khẩu, nơi đó còn có ba mươi nghìn quân tinh nhuệ đang đóng quân, xin chủ công hãy lập tức rời đi, rút lui khỏi đây đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK