Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Bồng Cơ cười đùa nói: “Hôm nay ta cùng chia vui với dân, nếu thổi không hay, mọi người đừng chê nhé.”



Mọi người: “...”



Điều này còn cần phải nói nữa sao?



Tiếng sáo của chủ công nhà mình thế nào, trong lòng họ còn không rõ sao?



Khương Bồng Cơ đặt sáo lên ngang môi, một khúc nhạc vui vẻ vang lên.



Sau khi cuộc chiến với tộc Cao Việt kết thúc, Vệ Từ đã dạy cô thổi sáo.



Khương Bồng Cơ là một người vô cùng bận rộn, chỉ tranh thủ được ít thời gian để học, tới hôm nay cũng chỉ học được một khúc này thôi.



Những thứ khác thì cô không làm được chứ năng lực mô phỏng và khả năng ghi nhớ là hạng nhất, thổi cũng rất ổn.



Mọi người cùng tám trăm năm mươi nghìn con cá muối xem livestream đều đã chuẩn bị tâm lý để nghe âm nhạc ma quỷ, nhưng nào ngờ, tiếng sáo vang lên lại không hề khó nghe.



Những người khác đều ngây ngốc, Vệ Từ lại mỉm cười.



Tuy rằng tài nghệ bình thường, nhưng chủ công nhà anh còn biết “Ngự thú”, điều đó lại làm rạng danh thêm cho khúc nhạc này.



Tiếng sáo vang lên, con gấu trúc vốn dĩ đang nằm trong lòng Vệ Từ dường như nghe thấy tiếng vẫy gọi, khuôn mặt mũm mĩm trở nên mờ mịt.



Mọi người thấy nó bưng một đĩa hoa quả bằng hai chân trước, hai chân sau đứng thẳng lên, từng bước một đi đến bên cạnh Khương Bồng Cơ, vừa đi vòng quanh cô vừa dùng hai chân sau đạp phách, trong miệng thì ríu rít theo tiếng nhạc. Con gấu trúc kia cứ như đã thành tinh vậy, gật đầu khom lưng chắp tay hành lễ với Khương Bồng Cơ, rồi dâng cao đĩa trái cây lên trước mặt cô với thái độ chân thành.



Khương Bồng Cơ không nhận, nó liền đặt đĩa xuống.



“Xuống đi.”



Con gấu trúc dường như nghe hiểu lời cô, lắc lư thân mình đi về phía Vệ Từ, bò lên gối của anh rồi chui vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ. Khương Bồng Cơ cười cất sáo ngọc đi, cúi người cầm đĩa hoa quả lên và trả lại bàn của Vệ Từ.



Một hồi lâu sau, mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn, nhìn Khương Bồng Cơ rồi lại nhìn con gấu trúc đang ngủ ngon lành kia.



Lẽ nào con gấu trúc này đã thành tinh rồi?



Thông minh đến vậy sao?



Khương Bồng Cơ vừa cười vừa nói: “Chẳng qua chỉ là kỹ xảo ngự thú nhỏ nhoi, chọc mọi người cười vui thôi.”



Mọi người một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.



Cho dù khúc nhạc của Khương Bồng Cơ không tính là quá tinh xảo, nhưng có thêm phần biểu diễn của gấu trúc khiến chất lượng của tiết mục thay đổi hẳn.



Không những không mất mặt mà còn khoác cho chính mình một lớp màn bí ẩn.



Người ở thời đại này rất mê tín, biểu hiện của Khương Bồng Cơ càng bất phàm thì đương nhiên sẽ càng đặc sắc.



Cô chỉ sơ sơ thể hiện tài năng thôi mà những văn võ chưa từng trải “sự đời” đã bị lừa rồi, nhưng đối với các khán giả cá muối đang xem livestream vốn sinh sống trong thời đại thông tin bùng nổ thì đương nhiên không dễ lừa như vậy. Màn biểu diễn của Khương Bồng Cơ vừa kết thúc thì màn hình đều tràn ngập lời khen ngợi cô.



[Cố Mộng Cửu]: Cuối cùng thì Streamer cũng phát ra ánh hào quang của Marry Sue rồi, tốt nhất là làm mù mắt bọn họ luôn!



[Tiểu Khôi Tròn Vo]: Vẻ đẹp của Streamer không những làm mù mắt bọn họ mà mắt cục cưng cũng sắp mù rồi đây. Chú gấu trúc kia mới mấy tuổi chứ, cho dù được dạy từ trong bụng mẹ cũng đâu thể nhân tính hóa đến thế này được chứ? Hơn nữa, chúng nó vốn không quen đi đứng bằng hai chân sau, không tốt cho thân thể của chúng nó, chú gấu trúc này lại có thể đi lại tự nhiên như vậy, tuyệt đối là gấu trúc thành tinh rồi!



[Lạc Vũ Đạp Hoa Hành]: Nó phối hợp siêu tốt với Streamer, ban nãy còn ngâm theo giai điệu nữa, như vậy mà không gọi là thành tinh thì là gì?



[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Sau khi lập quốc, động vật không được thành tinh. Ài...



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bên Streamer lại không có “Thiên đạo ràng buộc”, nói không chừng thành tinh thật. Lẽ nào các bạn không thấy chú gấu trúc này đã lộ mặt trong kênh livestream từ rất lâu trước đây rồi sao. Lúc ấy đã nhỏ như vậy, bây giờ qua gần một năm rồi mà vẫn nhỏ như thế.



Ai cũng biết, sau khi gấu trúc được sinh ra thì thay đổi khá lớn.



Tuổi của chú gấu trúc này rõ ràng rất nhỏ, trông cũng chỉ mới chừng ba hay năm tháng thôi.



Khương Bồng Cơ chỉ cười mà không nói gì, không giải thích.



Con Thú Ăn Sắt này đương nhiên là không thành tinh, hành động của nó đều bị Khương Bồng Cơ kiểm soát.



Cô biến tinh thần lực thành lực lượng vô hình, điều khiển Thú Ăn Sắt hành động theo ý của mình, chân tướng chỉ đơn giản như vậy thôi.



Khương Bồng Cơ không hiểu vì sao mọi người chỉ có thể kết luận hiệu quả biểu diễn thành hai khả năng là “Ngự thú” và “Gấu trúc thành tinh”.



Hiếm khi cô biểu diễn, trọng thần văn võ đương nhiên rất nể mặt, khen lấy khen để.



Không khí yến tiệc năm mới lại khôi phục như ban đầu.



Hàn phu nhân thấy thế, vẻ mặt như bị bôi một lớp thạch cao, trở nên vô cùng cứng nhắc, cảm giác trong lòng cũng không dễ chịu.



Cô ta tự xét lại mình, thấy cái sai của mình là thể hiện quá rõ ràng nên mới bị người ta bắt thóp.



Nếu lúc nãy cẩn thận hơn một chút thì đã không đến nỗi bị mất mặt như vậy.



Cho dù Khương Bồng Cơ chu đáo giải vây cho Hàn Úc nhưng trong mắt Hàn phu nhân thì hành động ấy cứ như tát vào mặt cô ta vậy. Nhìn thì có vẻ là không vạch mặt, nhưng thực tế thì đã giẫm đạp lên mặt của cô ta rồi.



Trong lòng buồn bực, sắc mặt cô ta càng lúc càng tệ.



Hàn Úc nói: “Thế đã vừa ý chưa? Đây là yến tiệc năm mới, kiềm chế tính tình lại đi! Kẻo bị thất thố, khiến người khác chê cười.”



Những lời khác thì Hàn phu nhân nghe không lọt tai, nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến sĩ diện mặt mũi thì cô ta nghe răm rắp.



Trong lòng cô ta dù có oán hận thế nào thì cũng sẽ không phát tiết ở đây, chỉ có thể nuốt xuống.



Khương Bồng Cơ vừa cười nói với mọi người, vừa âm thầm để ý đến tình hình của vợ chồng Hàn Úc.



Đôi vợ chồng này hình như không được hòa thuận cho lắm?



Nhưng...



Dù sao thì đây cũng là chuyện nhà Hàn Úc, anh ta là đàn ông, sẽ xử lý tốt cả thôi. Khương Bồng Cơ là người ngoài lại là chủ công, không tiện nhúng tay vào.



Ăn uống no say, Khương Bồng Cơ lại dẫn mọi người xem tiếp mấy vở tuồng mới đầy náo nhiệt.



Có tuồng vui vẻ ấm áp, có tuồng đơn thuần chỉ để chọc cười người khác, kiểu như tấu nói.



Thời gian không còn sớm nữa, cô bảo mọi người ai về nhà nấy, cùng nhau đón giao thừa với người nhà.



Đích trưởng tử của Hàn Úc lần đầu đón năm mới như thế này, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại vở tuồng vừa nãy, nhớ tới bạn bè vừa mới quen.



Hàn phu nhân ngồi trong xe ngựa không nói gì.



Khoảng cách giữa cô ta và Hàn Úc dài đến vài nắm tay.



Hàn Úc nói: “Sau khi sang năm mới, vi phu dự định đưa con vào học ở thư viện Kim Lân.”



“Thư viện Kim Lân làm sao so bì được với tộc học nhà mẹ đẻ của thiếp thân được?” Hàn phu nhân nhíu mày: “Học ở nơi đó có khác gì giao trứng cho ác?”



Hàn Úc tức giận nói: “Ân sư cũng dạy ở thư viện, sao lại là giao trứng cho ác!”



Hàn phu nhân không nói gì, nhưng từ ánh mắt và sắc mặt của cô ta cho thấy cô ta không tán đồng lời này.



Thư viện Kim Lân thì sao?



Danh tiếng nổi như cồn, nhưng thực chất làm sao có thể sánh nổi với sĩ tộc có công trạng mấy đời được?



Một Uyên Kính làm sao sánh bằng những vị danh sĩ thông thái của tộc học được?



Vậy mà chồng cô ta vẫn không hiểu cô ta, càng nghĩ càng thấy uất ức.



Để làm một quý phụ mẫu mực, cô ta đã nâng nha hoàn từng hầu hạ Hàn Úc trước khi anh ta kết hôn, còn cho bọn họ thể diện, đối xử tốt với con cái của họ.



Cô ta hết lòng hết sức vì gia đình, nỗ lực không tiếc thân nhưng lại không đổi được sự thấu hiểu và tôn trọng từ Hàn Úc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Càng nghĩ càng giận, Hàn phu nhân cương quyết nói: “Nếu lang quân đã muốn lấy tiền đồ của con cái ra để đem đi nịnh bợ thì lấy ai cũng được, nhưng không được động đến con của thiếp thân.”



Con thứ trong hậu viện đi thư viện Kim Lân rách nát gì đó là được, dù sao cũng là thứ xuất không có mặt mũi, học chung với con cái dân đen chẳng ra gì thì cũng coi như mai một chúng nó. Nếu bắt đích trưởng tử của mình đi, chắc cô ta phải khóc lóc đến chết!



Hàn Úc giận dữ đến nỗi hai gò má xanh mét lại.



Đích trưởng tử ngồi bên cạnh, im lặng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn cha mẹ mình.



“Chuyện này không đến lượt cô ngang bướng càn quấy!”



“Càn quấy? Ngang bướng?” Hàn phu nhân cười lạnh: “Lang quân thật sự lòng cứng như sắt, muốn làm hỏng đích trưởng tử của chúng ta?”



Hàn Úc nói: “Đây không phải là làm hỏng, vi phu yêu thương còn không hết, làm sao có thể hại nó?”



Hàn phu nhân tâm tàn ý lạnh, trong lúc tức giận, cô ta đã tuyên bố muốn phân phủ ở riêng với Hàn Úc, để hai cha con đón giao thừa, còn mình đi nghỉ sớm.



Hàn Úc thở dài, nhưng anh ta cũng không làm gì được vị phu nhân này của mình.



“Sau này đến học ở thư viện Kim Lân thì con phải đối đãi tốt với đồng môn, tuyệt đối không được kiêu căng...”



Lúc đón giao thừa, Hàn Úc nhẹ nhàng dặn dò đích trưởng tử.



Con trưởng vốn có tính tình ôn hòa, cậu ngoan ngoãn vâng lời.



“Vâng, con biết rồi ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK