Liễu Xà giận dữ trừng mắt với cô.
Người này đứng nói chuyện mà không biết đau eo!
Cô không sợ hệ thống chủ, nhưng ông thì khác. Hệ thống chủ tìm đến ông, khống chế ông, ông đâu thể chống đỡ.
“Nếu nó lại khống chế ta làm ra chuyện gì...”
Không chờ Liễu Xa nói xong, Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Yên tâm, nếu ông bị điều khiển giở trò gì, ta sẽ ‘quân pháp bất vị thân’.”
Liễu Xa: “...”
Ta chỉ lo ngươi quân pháp bất vị thân thôi!
Tốt xấu gì cũng đã giả làm cha con mười năm nay rồi, người ngoài nhìn vào chỉ thấy mẫu mực hoàn hảo, ngươi có thể duy trì thật tốt không?
Hệ thống chủ còn chưa bị chơi hỏng, người phụ nữ máu lạnh bạc tình này đã mài đao xoèn xoẹt mà nhắm đến đồng minh của mình rồi, “nguyên tắc” ở đâu?
Từ khi không còn nể mặt mũi nhau nữa, hai người đã ném cái gọi là “cha con tình thâm” cho chó ăn rồi.
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, thẳng thừng đuổi người: “Không còn sớm nữa, phụ thân về nghỉ ngơi đi, Tử Hiếu có ta chăm sóc rồi. Tốt nhất thì phụ thân nên phái người thông báo cho Chiêu Nhi một tiếng, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là không có lòng dạ đâu mà động phòng nữa.”
Nghe vậy, Liễu Xa mới sực nhớ ra đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của Liễu Chiêu.
Khương Bồng Cơ trêu chọc nói: “Ông không nhìn thấy ánh mắt của Chiêu Nhi trước khi rời đi đâu, không biết đã phải lo lắng đến mức nào, đoán chừng đệ ấy sợ ta và ông tàn sát lẫn nhau đấy.”
Liễu Xa bình tĩnh trả lời: “Tuy nó cũng có chút thông minh, nhưng... cuối cùng cũng chỉ tự cho là mình thông minh, thực sự cho rằng không ai biết lòng dạ của nó à?”
Mới đầu, ông còn phần nào ôm lòng chờ mong Liễu Chiêu, nhưng thằng bé này...
Giả heo ăn thịt hổ đã lâu, nên biến thành heo thật rồi.
Không thể nói là Liễu Xa không tiếc nuối. Nhưng nhìn Liễu Chiêu có thể bình an vui sướng cả đời cũng đủ rồi. Đây cũng là tâm nguyện của người mẹ Cổ Mẫn với cậu.
“Ông cũng nên thẳng thắn nói chuyện với đệ ấy, tránh cho đệ ấy nghĩ linh tinh, cuối cùng lại gây ra họa lớn.” Khương Bồng Cơ nói ra lời đề nghị từ đáy lòng.
Liễu Xa hơi động lòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Có một số việc, không biết còn hạnh phúc hơn nhiều so với biết. Có một số việc, nói cho nó biết cũng không sao, nhưng có một số việc, không biết vẫn tốt hơn. Ngươi bảo ta làm sao nói thẳng thân phận của mình cho nó đây?”
Khương Bồng Cơ thấy ông lựa chọn tiếp tục giấu giếm, chỉ biết thở dài: “Ta tôn trọng sự lựa chọn của ông.”
Dù lập trường của cô và Liễu Xa đối lập, nhưng bản chất thì sự đối lập này vốn không phải ý muốn của họ. Nói trắng ra thì cả hai đều là người bị hại.
Nếu như có thể hòa bình ở chung, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không cố ý khơi mào tranh chấp.
“Đúng rồi, nhớ răn đe Liễu Chiêu một chút nhé, dặn đệ ấy phải giao quyền quản gia cho nàng dâu của nó đi.” Khương Bồng Cơ sực nhớ ra chuyện gì, hơi nhăn nhó mà dặn thêm: “Thằng nhóc này tiêu tiền vung tay quá trán, bây giờ cưới vợ rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu không để vợ nó trông coi thì ta lo bọn họ sẽ tiêu hết tiền đầu tháng, cuối tháng uống gió Tây Bắc sống qua ngày mất. Có bao nhiêu tiền cũng không chịu được nó phá của như thế đâu...”
Nói trắng ra là cô vẫn ái ngại với khả năng tiêu tiền của Liễu Chiêu.
Tương lai cô cũng sẽ có gia đình, cũng nên dành dụm chút vốn liếng nuôi Tử Hiếu chứ, đâu thể đưa hết cho tên phá gia chi tử Liễu Chiêu này được.
Khóe miệng Liễu Xà giật giật, muốn phản bác nhưng không được. Đúng là Liễu Chiêu luôn chi tiêu quá trán.
“Sáng mai, nó sẽ đưa thê tử mới cưới tới kính trà, vi phụ sẽ nhắc nó.”
Không quan tâm bên trong, cha con minh tranh ám đấu thế nào, nhưng với bên ngoài thì vẫn không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa. Khương Bồng Cơ đứng dậy tiễn Liễu Xa rồi quay về bên cạnh Vệ Từ, chạm tay vào trán anh, xác định nhiệt độ cơ thể bình thường mới tìm ghế nằm, nghiêng người dựa vào, ôm đao nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới lúc tảng sáng, nhiệt độ cơ thể của Vệ Từ vẫn rất bình thường, vết thương cũng sạch sẽ, không có dấu hiệu ửng đỏ nhiễm trùng.
“Sao vẫn còn chưa tỉnh?”
Khương Bồng Cơ chọc chọc vào mặt anh, khuôn mặt bị lõm xuống một hố như lúm đồng tiền.
“Lan Đình Công, ngài có muốn chuẩn bị đồ ăn sáng không?”
Quản gia của Vệ phủ cũng trắng đêm không ngủ, bên ngoài, trời vừa mới sáng là ông đã sắp xếp bà vú chuẩn bị đồ dùng rửa mặt cho Khương Bồng Cơ.
Ông ta không biết quan hệ của Khương Bồng Cơ và Vệ Từ, nhưng chủ công coi trọng Vệ Từ thì có hy vọng cho tiền đồ sau này của Vệ Từ rồi.
Quản gia làm hạ nhân Vệ phủ nên đương nhiên rất vui lòng, càng cẩn thận chú ý hầu hạ hơn, không dám thất lễ với Khương Bồng Cơ.
“Chuẩn bị đi, nhớ làm thanh đạm một chút... Đúng rồi, chuẩn bị thêm một phần cháo loãng cho Tử Hiếu nữa, cứ đặt lên trên lò ấm, lúc nào huynh ấy tỉnh dậy sẽ có luôn đồ ăn.”
Khương Bồng Cơ xoa xoa giữa trán, dù việc thức cả đêm không ảnh hưởng gì nhiều tới cô, nhưng thân thể của Liễu Hi không thể so với thân thể vốn có của cô được, nên vẫn bị ảnh hưởng phần nào. Cô nói: “Quản gia, gọi lang trung tới khám xem khi nào Tử Hiếu sẽ tỉnh lại.”
Ngoài việc thi thoảng lười biếng nằm ỳ ra, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khương Bồng Cơ vẫn luôn ổn định.
Sau khi rời giường, cô mặc quần áo, rửa mặt rồi ngồi trong sảnh chờ thị nữ bưng đồ ăn sáng lên, tranh thủ mở livestream chào hỏi đám cá muối...
Thói quen này đã duy trì gần mười năm rồi, bỗng nhiên dừng livestream, cô thấy không quen.
“Ôi... không quen thì không quen đi, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, sớm muộn gì cũng phải nói tạm biệt.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ lẩm bẩm, có hơi tiếc nuối và lưu luyến, nhưng không hề hối hận.
Nếu nói cô có chỗ nào có lỗi với đám cá muối thì chắc là vì cô không thông báo trước với khán giả xem livestream.
Không biết khi bọn họ tràn đầy phấn khởi chuẩn bị xem livestream thì lại kinh ngạc phát hiện ra không thấy đâu, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
Ồ....
Chắc chắn sẽ nổ tung nhỉ. Các diễn đàn tin tức truyền thông lớn sẽ đồng loạt bị lag.
Khương Bồng Cơ đang định cầm đũa ăn điểm tâm thì chợt nghe “đinh” một tiếng bên tai.
[Đinh! Hệ thống của ngài đã khôi phục cài đặt ban đầu, xóa bỏ dữ liệu không hợp lý, cài đặt lại lần nữa... Tự động cài đặt, xin chớ cắt điện!]
Khương Bồng Cơ không chú ý, bóp gãy cả đũa.
Mẹ nó. Hệ thống này có thể đừng có như âm hồn không tan thế không?
Cô cố gắng lờ đi âm thanh trong đầu, trấn định gọi thị nữ mang lên đôi đũa khác.
Vừa muốn dùng đũa thì âm thanh kia lại vang lên: [Hệ thống cài đặt có lỗi, xin ký chủ kiên nhẫn chờ sửa lỗi.]
Lần sửa lỗi này mất cả một buổi sáng, đến khi Khương Bồng Cơ chuẩn bị ăn cơm trưa thì nó mới đáp lại.
[Hệ thống đã kết thúc quá trình sửa lỗi, hệ thống mới bắt đầu, mời ký chủ chú ý các nội dung đổi mới.]
Khương Bồng Cơ thử tìm kiếm hệ thống, phát hiện nó đang bám vào đao Trảm Thần, hơi thở dao động cũng thay đổi.
Cô lục lọi một hồi, cuối cùng cũng biết cách mở hệ thống mới.
Hệ thống mới và hệ thống cũ khác nhau rất nhiều, hiển thị đầu tiên không phải giao diện livestream mà là một danh sách bạn bè.
Danh sách bạn bè chỉ có một cái tên mà không có ảnh đại diện, còn lại đều trống rỗng.
Người bạn này cũng rất thú vị, ID [Cha Mày].
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô chẳng buồn để ý tới người bạn này, đi tìm chỗ khác, cuối cùng cũng tìm được phím mở ra livestream.
Cô mở livestream, màn hình trực tiếp khựng lại, vô số mưa đạn màu đỏ lam bay qua màn hình rộng lớn siêu nét.
[Anh Kích Thiên Không]: Má ơi, bác Streamer mở lại rồi. Hù chết cục cưng rồi QAQ.