Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không, có lẽ hẳn là Tôn Văn càng lo lắng cho cháu trai nhà ông hơn, không biết cậu làm việc bên cạnh chủ công như vậy, có khi nào sẽ bị làm hư không.



“Tặng trang phục nữ cho người khác... Hành vi này... Sau này nhất định sẽ bị người đời lên án...” Tôn Văn là một ông lão có tư tưởng khá bảo thủ, ông hoàn toàn không tán thành chủ công dùng thủ đoạn như thế để đả kích kẻ địch, chưa cần phải nói tới việc khác, chỉ là nó sẽ bị sử sách đời sau ghi lại không hay.



Khương Bồng Cơ cười nói: “Thế thì đã làm sao? Một người sống quá quy tắc, cho dù có làm tốt hơn nữa, chung quy cũng không thể bằng người được nửa khen nửa chê càng có sức hấp dẫn hơn. Con người mà, dù sao cũng nên có một chút sắc thái thần bí hoặc có chuyện khiến cho người ta phải bàn tán say sưa, như vậy thì người đời sau mới có thể nhớ mãi được.”



Tôn Văn nghẹn họng, cuối cùng ông vẫn phun ra được hai chữ hơi vượt quá giới hạn.



“Ngụy biện.”



Thứ Tôn Văn được học chính là tri thức chính thống, thuộc trường phái nhân vật bảo thủ, nhưng mà chủ công của ông lại là nhân vật theo trào lưu mới, tư tưởng sinh động rộng rãi.



Ví dụ như chuyện này, ông cảm thấy quân tử hẳn là phải coi trọng danh dự, dùng thủ đoạn gì để đả kích kẻ địch không quan trọng, mà quan trọng là... thanh danh.



Vậy mà Khương Bồng Cơ lại chẳng quan tâm tới thanh danh của cô, cô lại còn nghĩ ra thủ đoạn chọc tức kẻ thù ngây thơ như tặng người ta trang phục nữ.



Nếu như Nhiếp Lương thật sự bị cô chọc giận rồi xảy ra chuyện gì không may, vậy thì sử sách sau này sẽ viết về cô như thế nào đây?



Đám người thích gây sự trên mạng thích nhất là bỏ qua ưu điểm, tóm lấy khuyết điểm và vết nhơ để vung bút thành văn, so với công lao của người xưa, thì người đời sau lại càng thích dùng kính lúp để soi khuyết điểm của người xưa hơn. Nói một cách tử tế thì là coi người xưa là gương, nhìn vào lịch sử đế biết hưng suy, nhìn vào con người để biết thiệt hơn.



Suy nghĩ của Khương Bồng Cơ lại khác, cô nói: “Ôi, ta biết ông đang lo lắng điều gì, nhưng mà... không có một con người nào là hoàn hảo hết, giống như ta đây, trước chẳng có ai giống ta mà sau này cũng vậy, ta sợ ta quá anh minh thần võ, công cao cái thế, đức xứng thiên địa, uy chấn hoàn vũ... Thì người đời sau sẽ phải chịu áp lực quá lớn. Nếu chừa lại một chút khuyết điểm nho nhỏ hoặc vết nhơ không gây ảnh hưởng đến toàn cục, chính sử rồi dã sử mà nhắc tới thì vừa hay có thể cho người đời sau giải trí.”



Đám cá muối gật đầu như giã tỏi, vồn vã hùa theo.



Bác Streamer nói chỉ được cái chí phải!



Bọn họ điên cuồng bấm like cho bác Streamer nhà mình!



Tôn Văn: “...”



Tự luyến đến mức độ này, cô quả thật là trước không có ai giống vậy mà sau này cũng thế, là người có một không hai.



Ông đột nhiên không muốn suy nghĩ xem sử sách sau này sẽ ghi lại chủ công nhà mình như thế nào nữa.



Chắc hẳn là sẽ xuyên tạc cô thành ba đầu sáu tay, miêu tả thành bộ dáng ác nữ dữ tợn nhỉ?



Dù sao thì chủ công vẫn rất giỏi giang, vừa có thể nói những lời đồi trụy, vừa có thể một người một đao một ngựa tung hoành cả chiến trường,



Thêm vào những từ ngữ như vậy, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu của người bình thường chính là cao lớn thô kệch, âm thanh như sấm rền, là tráng hán vai rộng lưng thô.



Nghĩ tới đây, Tôn Văn nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc nghiêng của chủ công.



Có lẽ là vì tác phong rất không giống những cô gái truyền thống khác, lần đầu tiên nhìn thấy cô luôn khiến cho người ta phải kinh sợ, sau đó liền bỏ qua giá trị nhan sắc của cô.



Nếu bình tĩnh mà xem xét, tướng mạo của chủ công nhà mình cũng rất đẹp, mặc đồ nam trông phong lưu tiêu sái, lỗi lạc vô song, mặc đồ nữ lại có cảm giác khác biệt.



Nếu như có thể giữ lại một vài bức tranh chân dung, có thể sau này sẽ cứu vãn được hình tượng ác nữ dữ tợn trong cảm nhận của người đời sau.



Vì thế, ông thành khẩn đề nghị: “Sau khi trở về, chủ công cho vẽ thêm một vài bức tranh chân dung nhé?”



Khương Bồng Cơ ngơ ngác nhìn ông, không rõ vì sao đề tài lại tự nhiên chuyển từ tư tưởng quân thần không hợp nhau sang vẽ tranh rồi?



Trong lúc hai người nói chuyện, chiến trường vẫn đang chém giết rung trời.



Các võ tướng như Tần Cung cẩn thận chỉ huy đại quân, cam đoan binh lính sẽ không bị quân địch ngăn chặn vì ham chiến thắng nhất thời.



Những ưu điểm khác của Khương Bồng Cơ thì khó mà nói được, nhưng trên chiến trường, cô lại vô cùng quả quyết, kẻ địch căn bản không thể dùng những lợi ích nhỏ để dụ cô trúng kế được.



Cô đã nói rằng chỉ cần chiếm được một chút lợi ích rồi đi thì cũng quyết không để cho binh sĩ dưới trướng mình tham công làm liều.



Đám Tần Cung biết rõ điểm này, nên mang binh đi đánh giặc vô cùng cẩn thận, không dám chọc giận cô.



“Báo... Quân chi viện của đại doanh Nhiếp quan sắp tới!”



Nghe xong lời này, Khương Bồng Cơ và Tôn Văn lại chuyển ánh mắt về phía chiến trường.



Dựa theo tình hình hiện tại, quân đội bên ta vẫn còn đang chiếm thế thượng phong, nếu tiếp tục đánh tiếp, cô khẽ cắn môi, tuyệt đối có thể cắn rơi được một miếng thịt của kẻ địch.



Tôn Văn lại hỏi: “Chủ công muốn lui binh không?”



Khương Bồng Cơ tùy ý nói: “Để làm gì mà không lui? Chờ quân chi viện của Nhiếp Lương tới đây gỡ hòa hay sao?”



Tôn Văn hiểu rõ, đồng thời cũng cảm khái vì tác phong quyết đoán của chủ công nhà mình.



Đừng nói tới chư hầu cả một phương, cho dù là binh lính bình thường trên chiến trường, khi nhìn thấy tình hình quân mình đang tốt, e là sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm lui binh.



Chủ công nhà mình có thể chống lại hấp dẫn của lợi ích gần trong gang tấc như vậy, không thể không khiến người khác phải bội phục.



Sau khi bàn bạc xong, Tôn Văn phái người ra lệnh rút quân, đồng thời còn hạ thêm mấy quân lệnh cưỡng chế.



Đội quân tiên phong ban đầu được chuyển thành đi cuối cùng, vừa đi vừa che giấu cho đại quân rút lui, đồng thời cũng phải rút lui khỏi tiền tuyến có trật tự.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ vốn đã có tố chất rất tốt, nhưng vẫn có những binh lính vì tham công mà lâu la lề mề không chịu rút lui nên bị đám quân địch ùa lên giẫm đạp thành một đống thịt nhão. May mà người như vậy không nhiều, quân tinh nhuệ tiên phong vừa đánh vừa lui, ngay ngắn có trật tự, không bao lâu sau đã bỏ xa quân tiên phong của Nhiếp Lương, nhanh chân bỏ chạy. Chờ tới khi quân chi viện của Nhiếp Lương đến tiền tuyến, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân địch rút lui, khiến cát vàng cuồn cuộn bay lên.



Đại tướng của quân Nhiếp nhìn thấy tình hình như vậy, sắc mặt vốn đã xanh mét lại càng đen thêm vài phần.



“Chẳng lẽ là cái đám giặc này cầm tinh con thỏ hay sao, làm gì mà chạy trốn nhanh như vậy chứ... Tướng quân, có muốn đuổi theo không?”



Phó tướng dưới trướng cũng vô cùng tức giận, vừa rồi hắn ta bị kẻ địch đánh áp chế nên vô cùng bực bội.



Quân chi viện đã đến, khó khăn lắm bọn họ mới có được cơ hội dấn thân lập công, ai ngờ kẻ địch lại rút lui ngay vào lúc quan trọng.



Đại tướng quân Nhiếp nghe thấy phó tướng hỏi như vậy, trong lòng vô cùng buồn bực.



Nếu không đuổi theo, kẻ địch đột nhiên đến tận cửa áp chế người mình rồi đánh một trận, sau đó liền nghênh ngang rời đi, mất mặt không thể chịu được.



Nếu đuổi theo, e rằng đây chính là gian kế của kẻ địch, nếu mình đuổi theo thì sẽ giẫm phải bẫy rập của chúng. Lúc kẻ địch lui quân, trong loạn lại có trật tự, bên ta đuổi giết nhưng lại dễ dàng rối loạn quân trận, nếu như kẻ địch thừa dịp lúc ấy mà trở mình đánh một trận, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?



Đuổi theo hay không đuổi theo, cái nào cũng không dễ lựa chọn.



Đại tướng quân Nhiếp âm thầm cắn răng, cuối cùng hắn vẫn quyết định đuổi theo, nhưng lại không dám dồn hết toàn lực mà đuổi, phe Khương Bồng Cơ thì kéo dài khoảng cách rất dễ dàng. Chờ tới khi đại quân của Khương Bồng Cơ rút về ải Trạm Giang, đóng cửa lại một lần nữa, quân đội quân Nhiếp mới lững thững theo sau, ăn một đợt tên bay từ trên tường thành.



Đằng trước mưa tên như nước, quân Nhiếp cũng đâu phải tới để phá ải đâu.



Để giảm bớt thương vong, bọn họ chỉ có thể lùi ra bên ngoài tầm bắn.



Đại tướng quân Nhiếp: “...”



Ta có câu này, không biết có nên nói hay không!



Mày chơi bẩn vậy, cha mày có biết không?



Một phó tướng nào đó lẩm bẩm: “Đây không phải là trò dắt mũi người ta sao?”



Hắn ta vô tình đoán trúng rồi, Khương Bồng Cơ làm vậy đúng là để chơi hắn mà?



Nhìn ánh mắt căm hận của quân Nhiếp bên ngoài ải, Khương Bồng Cơ vuốt cái cằm nhẵn thín, búng tay tách một cái.



Cô bảo phó tướng đang thủ trên thành ghé tai lại gần, nói nhỏ với hắn ta vài câu.



Vẻ mặt của phó tướng phơi phới, hắn ta lĩnh mệnh lui xuống, một lát sau, mười tên đàn ông vạm vỡ cường tráng, người cao tám thước, vai rộng bốn thước đạp rầm rầm lên tường thành, một loạt giá kê loa mạ đồng đơn giản được bày ra trước mắt. Đám đàn ông cường tráng dồn khí từ bụng lên, lớn giọng hô to, âm thanh như sấm rền.



“Bọn ta đã tới đại doanh, tướng quân không cần tha thiết đưa tiễn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK