Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lộng Cầm không giống với những cô gái bình thường khác, tuy rằng hai người có tình cảm với nhau, nhưng Dương Tư vẫn cảm thấy bát tự của bọn họ còn chưa viết được nét nào đâu.



Cô chủ động nói đến đề tài này, Dương Tư mới thấy nét “phẩy” mong chờ từ lâu cũng được viết ra rồi, nét “mác” còn lại sẽ viết ra dễ hơn thôi.



Chỉ là hai người đều không phải kiểu người đặt tình cảm lên cao nhất, nên chủ yếu đàm luận về chuyện công.



Gã tò mò hỏi: “Chủ công bắt Hoàng Tung ở đâu?”



Khương Lộng Cầm nói: “Chuyện đó không quan trọng, mặc cho anh ta ở đâu, anh ta cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chủ công được.”



Đứng trước phát ngôn chắc nịch của Khương Lộng Cầm, Dương Tư đã có lực miễn dịch nhất định rồi, tự động xem nhẹ.



“Lúc anh ta bị bắt, anh ta có phản ứng gì quá khích không?”



Khương Lộng Cầm nói: “Cá nằm trong chậu, có cố hết sức chống cự thì cũng làm gì được? Chủ công đối xử tử tế với anh ta, nếu anh ta không biết cảm kích thì chỉ còn một con đường chết.”



Dương Tư: “...”



Không ổn rồi, “bệnh tim” lại sắp phát tác rồi.



Ngoại trừ một phần nhỏ thất lạc trong lúc hỗn loạn ra, hơn nửa trụ cột dưới trướng Hoàng Tung đều bị bắt làm tù binh của Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ không có đam mê ngược đãi tù binh, nhưng cũng sẽ không nâng niu bại tướng dưới tay mình như khách quý, ngoại trừ Hoàng Tung được tiếp đãi khá tốt, tình trạng của những người khác đều rất bình thường, đồ ăn đồ dùng đều được cấp giống như binh lính bình thường. Có một vài người tức giận hất đổ bàn ăn, nhưng cũng có những người chỉ im lặng dùng bữa.



Trình Tĩnh bị giam giữ riêng biệt, Vệ Từ dễ dàng tìm được chỗ giam anh ta. Lúc Vệ Từ đến gặp Trình Tĩnh, anh còn cầm theo một hộp đồ ăn trên tay, hộp đồ ăn có ba tầng, tầng thứ ba trong đó để một vài món ăn còn nóng và cơm trắng vừa mới ra khỏi nồi, tầng cuối cùng để một bộ quần áo sạch sẽ chưa mặc lần nào.



Vệ Từ không nghĩ rằng anh còn có thể gặp lại Trình Tĩnh, nếu dựa theo đường đi của kiếp trước, Trình Tĩnh sẽ tự vẫn theo chủ lúc ở trong nhà lao.



Nghĩ lại bây giờ, tình nghĩa giữa Trình Tĩnh và Hoàng Tung vẫn chưa gắn bó sâu sắc như kiếp trước, nên đương nhiên anh ta sẽ không làm những việc như tự vẫn theo chủ.



Trình Tĩnh bị giam trong một chiếc lều nhỏ, bên ngoài có không ít binh lính canh gác, dù anh ta có mọc cánh cũng không bay đi được.



“Sao cậu lại tới đây?” Trình Tĩnh buông bát đũa xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Vệ Từ, hỏi: “Chẳng lẽ cậu đến để thuyết phục ta à?”



Ánh sáng trong lều rất tối tăm, chỉ có một ngọn đèn dầu không mấy sáng sủa được đặt trên chiếc bàn thấp, ánh sáng khiến Trình Tĩnh trông càng tiều tụy, chật vật hơn.



Vệ Từ không lên tiếng, anh xoay người lấy một vài cây nến với mồi lửa từ trong tầng dưới cùng của hộp ra, thắp sáng từng ngọn một, trong lều lúc này đã sáng hơn rất nhiều.



“Chủ công không dặn ta làm việc này.” Vệ Từ nói thẳng: “Chỉ là ta lo người ta tiếp đãi sư huynh không chu đáo, cho nên mới tới đây xem sao.”



Dựa vào ánh nến, Vệ Từ nhìn thấy dưới cằm Trình Tĩnh bắt đầu mọc ít râu đen, hai tròng mắt của anh ta giăng đầy tơ máu, còn đâu phong thái nho nhã thường ngày nữa?



Trình Tĩnh không tức giận, nếu Vệ Từ thật sự đến đây để thuyết phục anh ta, anh ta cũng sẽ không thấy lạ.



“Cậu rất ít khi gọi ta là Tĩnh sư huynh.”



Vệ Từ có thể coi là đệ tử cuối cùng của Uyên Kính tiên sinh, thứ tự sắp xếp sư huynh sư đệ dựa vào tuổi tác, chứ không dựa vào thời gian nhập môn.



“Dù sao chúng ta cũng là sư huynh sư đệ đồng môn, có gọi là sư huynh hay là Hữu Mặc, không phải đều cùng một người sao?”



Vệ Từ ngồi xuống đối diện Trình Tĩnh, sau đó lấy đồ ăn trong hộp ra, mùi thơm ngay lập tức bay vào mũi, thu hút người khác ngứa ngáy tay chân.



Dù bây giờ Trình Tĩnh không có khẩu vị lắm, nhưng anh ta ngửi thấy mùi đồ ăn thì vẫn cảm thấy hơi hơi đói.



Trình Tĩnh nhếch miệng, nở nụ cười miễn cưỡng.



“Tử Hiếu muốn dùng những thứ này để mua chuộc người khác à?”



Vệ Từ vừa nói vừa lấy hai vò rượu trong hộp ra: “Hôm nay, chúng ta không nói đến việc công, chỉ ôn lại chuyện cũ thôi.”



Tính tình của Trình Tĩnh khác với những sư huynh sư đệ khác của anh, Vệ Từ cũng không chắc chắn anh có thể thuyết phục Trình Tĩnh làm việc cho chủ công.



Nói vậy có thể hơi khó tin, nhưng lần này Vệ Từ đến đây thật sự chỉ vì anh quan tâm đến sư huynh Trình Tĩnh thôi.



Có một điều mà từ kiếp trước đến kiếp này, Vệ Từ vẫn không hiểu được, vì sao Trình Tĩnh lại đi theo Hoàng Tung?



“Đạo” của anh ta không phải là thuận theo ý trời, phò tá dòng dõi chính thống sao?



Dù là tính theo xuất thân gia cảnh hay là sức hút cá nhân mà nói, Hoàng Tung cách xa mấy chữ “dòng dõi chính thống” cả vạn dặm.



Vệ Từ không hề đắn đo mà hỏi anh ta.



Trình Tĩnh nhấp một ngụm rượu mát, rượu này khác xa so với rượu mà anh ta hay uống ngày thường, mùi vị của nó đậm đà hơn nhiều, lúc chảy xuống họng còn mang đến cảm giác cay nóng, ngấm lâu mà nặng. Trình Tĩnh uống được vài chén thì mặt ửng đỏ lên, đôi mắt ươn ướt nước, còn chứa cả sự mệt mỏi nữa.



“Tử Hiếu có biết gốc gác tổ tiên của chủ công... của Bá Cao không?”



Vệ Từ ngây người: “Không phải anh ta có xuất thân từ Nguyên thị sao?”



Trình Tĩnh nói: “Bá Cao chính là con nối dõi duy nhất còn sót lại của hoàng thất Đại Hạ. Những năm cuối cùng của Đại Hạ, hoàng tộc gần như bị tiêu diệt hết, tổ tiên nhớ đến ân nghĩa Thái Tổ cất nhắc trọng dụng mình khi xưa, liều chết hộ tống con gái của vị hoàng đế cuối cùng rời đi, trốn ở nhà của chi thứ, chăm sóc bà ấy lớn lên thật cẩn thận. Nhưng không một ai nói cho bà ấy biết thân phận thật của mình, tổ tiên cũng đối xử với bà ấy như con ruột, đúng lúc đó, thiên hạ bị chia thành năm nước, nếu lúc đó mà công bố thân thế của bà ấy thì không chỉ hại bà ấy mà còn liên lụy đến cả Trình thị.”



Vệ Từ bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện.



“Nếu nói như vậy, công chúa của hoàng đế cuối cùng đó đã gả vào Nguyên thị sao?”



Trình Tĩnh gật đầu, khẳng định những gì Vệ Từ nói là đúng. Nguyên thị lúc đó có thể xem là nhà võ hiển hách, Trình thị gả công chúa cho nhà người ta cũng là vì muốn bảo vệ huyết mạch này tốt hơn. Ai ngờ tổ tiên Nguyên thị lại liên tiếp phạm sai lầm, chỉ mới hai đời đã xuống dốc đến vậy.



Ông nội của Hoàng Tung phạm tội, suýt nữa liên lụy đến tam tộc, nhờ có Trình thị đứng sau giúp đỡ sắp xếp ổn thỏa thì chuyện này mới lắng lại.



Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó miễn, ông nội Hoàng Tung bị đưa đi đày, được nửa đường thì bị ốm chết.



Để lại con thơ và vợ góa không có ai để nương tựa, người Nguyên thị lại không quan tâm đến bọn họ, bà nội của Hoàng Tung chỉ có thể dựa vào tay nghề khâu vá của mình để kiếm tiền lo cho gia đình.



Lúc bà phải thủ tiết, tuổi vẫn còn rất trẻ, có một lần, bà tình cờ được một tên nội thị thân cận bên cạnh hoàng đế Đông Khánh là Hoàng Đàm nhìn trúng, bèn đến nhà xin cưới.



Bà nội Hoàng Tung tái giá, cha của Hoàng Tung sửa họ rồi trở thành con riêng của Hoàng Đàm, đương nhiên Hoàng Tung cũng theo họ của cha mình.



Chuyện cũ đã qua nhiều năm, không có quá nhiều người biết đến, ngay cả bản thân Hoàng Tung cũng không biết.



Đương nhiên, Trình Tĩnh phò tá anh ta, huyết thống chỉ là một phần lý do, phần còn lại là vì Hoàng Tung có nhiều điều đáng quý.

Vietwriter.vn

Nếu anh ta có thể khôi phục lại vinh quang của tổ tiên thì không còn gì tốt hơn nữa.



“Sư huynh nói việc này cho Từ biết...”



Vệ Từ hơi khó hiểu, dựa theo cách nghĩ bình thường, nếu chủ công biết được Hoàng Tung còn có một mối liên hệ như vậy, chắc chắn mạng nhỏ của Hoàng Tung khó mà giữ được.



Trình Tĩnh nói: “Uy thế còn sót lại của Đại Hạ đã không còn từ lâu rồi, Bá Cao có huyết thống hoàng thất hay không, có thể gây ra ảnh hưởng lớn sao?”



Hơn nữa, người biết được chuyện này cũng chỉ có vài người vậy thôi, phần lớn bọn họ đều đang ở độ tuổi gần đất xa trời rồi.



Con cháu của hoạn quan trong mắt người ngoài lại là dòng dõi hoàng thất của triều đại trước, có ai tin chuyện này chứ?



“Sư huynh đã nói Đại Hạ không còn nữa, chẳng lẽ sư huynh còn kiên trì cho rằng bọn họ là dòng dõi chính thống sao?” Vệ Từ hỏi.



Trình Tĩnh cười nói: “Vậy thì phải xem Lan Đình Công mà cậu đang phò tá có thể trở thành ‘dòng dõi chính thống’ không.”



Người ngoài nghe anh ta nói như thế, phỏng chừng sẽ nghĩ rằng Trình Tĩnh có lòng quy phục, nhưng Vệ Từ lại biết rõ, anh ta đang quyết tâm không chịu quy phục.



Trừ phi...



Trừ phi chủ công thật sự có thể đăng cơ ngôi vị cửu ngũ!



Vệ Từ thở dài nói: “Sư huynh thật sự nỡ lòng bỏ phí năm tháng, trở thành một người thôn dân nhàn nhã sao?”



Trình Tĩnh nói: “Vấn đề không phải là ta có nỡ lòng hay không, mà là Lan Đình Công có chịu tác thành cho ta hay không.”



Quyền chủ động không ở trong tay anh ta.



Trình Tĩnh không phải là không muốn làm việc dưới trướng Khương Bồng Cơ, nhưng không phải là Khương Bồng Cơ của hiện tại.



Vệ Từ nói: “Sư huynh sẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?”



Như vậy sẽ phụ lòng khoảng thời gian tốt này mất.



Nếu như đến lúc thiên hạ thái bình, anh ta mới xuất sĩ, Trình Tĩnh sẽ khó mà được trọng dụng, sau này, anh ta thật sự sẽ không buồn phiền chuyện này chứ?



Trình Tĩnh nói: “Lan Đình Công có một Vệ Từ, một Dương Tư, một Hàn Úc, đâu thiếu gì Trình Tĩnh.”



Những người dưới trướng Hoàng Tung hầu hết đều là người Nguyên thị, tai vạ nhiều đến mức nào, anh ta đều thấy cả.



Nếu một mạch Lang Gia lớn mạnh, Khương Bồng Cơ thật sự không cảm thấy một cây chẳng làm nên non sao?



Chẳng thà lui xuống khi đang đứng trên đỉnh, mong một cuộc sống bình yên, chờ đến lúc thiên hạ thái bình rồi lại xuất sĩ cũng không muộn.



Trình Tĩnh nhắm mắt nói: “... Ta muốn yên tĩnh... Nếu Tử Hiếu không còn chuyện gì nữa, ta tạm thời không đón tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK