Không trách bọn Trình Tĩnh không ngờ tới, muốn trách thì chỉ có thể trách Khương Bồng Cơ ném ra quá nhiều hỏa mù, cam nguyện bỏ qua Thương Châu để che mắt kẻ địch, làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của họ. Thủ đoạn giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm quá tàn nhẫn, người bình thường nào ai có thể nghĩ tới?
Cô đúng là là một tên điên!
Hoàng Tung không phải Khương Bồng Cơ. Cô có nhà lớn nghiệp lớn, có thể vứt bỏ được một Thương Châu. Nhưng anh ta thì không thể không cần Kham Châu.
Hoặc là điều động binh mã chi viện Kham Châu, hoặc là để cho Nguyên Tín đang ở gần đó nhất dẫn binh bọc đánh đường lui của Khương Bồng Cơ.
Đứng trước ngã ba này, kẻ mù cũng biết nên chọn con đường nào.
Trình Tĩnh nói: “Nước xa không cứu được lửa gần, lúc này dù chủ công dẫn binh về, sợ là vẫn không kịp.”
Hoàng Tung hít sâu một hơi, nói: “Ta cũng biết. Cho nên chỉ có thể để cho Hiệu úy Nguyên Tín dẫn binh vây quét.”
May mà anh ta cho Nhiếp Tuân theo quân, bằng không thì sợ là một mình Nguyên Tín sẽ bị thiệt lớn trong tay Khương Bồng Cơ.
Nguyên Tín bên kia nhận được tin tức trước Hoàng Tung một bước, lập tức nổi giận lôi đình, chỉ hận không thể vọt tới trước mặt Khương Bồng Cơ để chém cô ra thành nghìn mảnh! Đương nhiên, hiện giờ Khương Bồng Cơ vẫn đang là “người bệnh”, bọn họ không biết người dẫn binh là cô.
Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến ý muốn lột da róc xương cô của Nguyên Tín.
“Tức chết lão phu rồi!”
Nguyên Tín nổi giận đập gãy cái bàn thành hai nửa. Dù là đại thắng trước đây cũng không khiến ông ta vui hơn là bao.
Hang ổ của mình bị kẻ địch đánh tới như chỗ không người, quả thực vô cùng nhục nhã.
Đập gãy một cái bàn, Nguyên Tín đùng đùng cầm vũ khí lên, còn chưa đi được hai bước thì đã bị Nhiếp Tuân ngăn cản.
“Tướng quân muốn làm gì vậy?”|
Nhiếp Tuân không thể để mặc cho Nguyên Tín làm ẩu. Nếu cứ xông vào như vậy, nhỡ rơi vào cạm bẫy của kẻ dịch thì phải làm sao?
Nguyên Tín nhíu mày trừng mắt hổ, cực kỳ nguy hiểm, khiến Nhiếp Tuân cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.
“Quân sư, ngươi nói lão phu muốn làm gì? Đương nhiên là kiểm kê binh mã giết trở về. Chẳng lẽ lại để cho tên giặc kia tiếp tục tàn sát bừa bãi ở Kham Châu sao?”
Hoàng Tung mới chỉ có Hạo Châu và Kham Châu, vẫn kém xa gia nghiệp lớn của Khương Bồng Cơ, không thể mất nơi đó được.
Bọn họ chủ quan, khiến Khương Bồng Cơ lấy được cơ hội, khiến phòng tuyến hậu phương thất thủ, may mà vẫn chưa muộn đến mức mất bò mới lo làm chuồng.
Trong lòng Nhiếp Tuân giật thót, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn khuyên nhủ: “Tướng quân, không thể được, việc này tuyệt đối không thể….”
Nguyên Tín không ngờ Nhiếp Tuân sẽ nói vậy, giận dữ muốn trừng to đến mức sắp rách khóe mắt, một tay đẩy Nhiếp Tuân ra. Nhiếp Tuân bất ngờ không kịp phòng nên bị ngã ra đằng sau, bầu không khí lạnh băng. Bàn tay của Nguyên Tín khựng lại giữa không trung, đáy mắt đầy hối hận. Sao mình có thể lỗ mãng như vậy? Ông ta biết văn nhân không dày da chắc chịt như người học võ, mà tính khí của văn nhân cực kỳ cao ngạo, hành vi vừa rồi được cho là vũ nhục cực lớn!
“Ừm… Nhiếp quân sư, mạt tướng không cố ý, thực sự chỉ vô tình thôi. Mong quân sư tha thứ, đại nhân đừng chấp tiểu nhân!”
Nguyên Tín tạm thời đè lửa giận xuống, vội vàng tìm cách bổ cứu, vươn tay đỡ Nhiếp Tuân dậy.
Lúc này, Nhiếp Tuân cũng đã nổi giận, mạnh mẽ hất tay Nguyên Tín ra, hốc mắt vằn lên đầy tơ máu, càng làm nổi bật nốt chu sa giữa lông mày.
Trong lòng Nguyên Tín cũng rất xấu hổ, ông ta không cố ý đẩy Nhiếp Tuân.
Tốt xấu gì thì cũng là một đại nam nhân, sao Nhiếp Tuân đứng cũng không vững thế? Đẩy một cái liền ngã thế?
Nhiếp Tuân cực kỳ lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi tướng quân một câu, ngài muốn mang binh về Kham Châu, phải chăng sẽ đi qua đường Hiệp Giang?”
Nguyên Tín đáp rất đương nhiên: “Đương nhiên phải vượt sông.”
“Vượt sông cần thời gian. Nếu đến giữa sông, kẻ địch giáp kích trước sau thì nên làm thế nào?”
Nguyên Tín nghe vậy liền kinh sợ nói: “Quân sư lo lắng quá rồi. Quân địch ở Thương Châu không đáng lo đâu, quân địch ở Kham Châu lúc này không đoái hoài gì tới chúng ta. Nếu quân địch thông minh thì mang binh chạy trốn cũng không kịp nữa là, sao có thể đứng chờ ở bờ Hiệp Giang chứ?”
Gã không ưa nhất là Nhiếp Tuân lúc nào cũng sợ người khác, tự diệt uy phong của mình, cứ như thể người khác giỏi lắm, còn mình yếu lắm vậy.
Sắc mặt Nhiếp Tuân vốn đã khó coi, giờ lại càng thêm không tốt!
Vốn hắn còn tưởng hành động tự hạ mình xin lỗi lúc nãy của Nguyên Tín là vì thực sự ăn năn, giờ xem ra, đúng là “chó không đổi được tật ăn phân”!
Nhiếp Tuân hiếm khi nhịn được không chửi bậy như lúc này, dù đồng đội có ngu đến mức nào, làm mưu sĩ, hắn vẫn phải làm hết chức trách và nhiệm vụ của mình.
Hắn không thể không bịt mũi, ép buộc mình giao lưu với tên gỗ mục Nguyên Tín này.
Ngoài việc lo lắng ông ta bị đánh chết ở Hiệp Giang, Nhiếp Tuân còn phải nhắc Nguyên Tín nhớ cái gì gọi là “quân lệnh”. Không có quân lệnh cụ thể của chủ công Hoàng Tung thì không thể hành động thiếu suy nghĩ. Kham Châu gặp nguy hiểm thì sao? Nhiệm vụ của Nguyên Tín là kiềm chế binh lực Thương Châu, gây sự chú ý của quân chủ lực của Khương Bồng Cơ.
Nếu tùy hứng làm bậy, điều binh linh tinh, một khi phá hỏng toàn bộ kế hoạch thế cục, một mình ông ta có gánh nổi trách nhiệm này không?
Kẻ làm tướng, không chỉ phải nghe lời chủ công mà còn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ làm vũ khí . Vietwriter.vn
Nguyên Tín vì nghĩa khí mà nóng vội, máu vọt lên não, muốn làm gì thì làm, rồi sẽ có ngày chết thế nào cũng không biết!
Nhiếp Tuân cố nén lửa giận, không thể không bóp nát đạo lý, lật đi lật lại, cưỡng ép kín đáo nói với Nguyên Tín rằng nếu lão vũ phu lỗ mãng này còn không chịu nghe lời thì mình cũng không có cách nào khác. Vì Nhiếp Tuân còn lôi cả Hoàng Tung ra, nên Nguyên Tín dù có đầy ngập lửa giận cũng không thể phát tiết.
Ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng, nín nhịn chấp nhận sự sắp xếp của Nhiếp Tuân.
Quan hệ của hai người vất vả lắm mới hòa hoãn được lại căng lên. Nhìn thì như không có gì, nhưng thực ra đã cuồn cuộn sóng ngầm, thủy hỏa bất dung!
Nhiếp Tuân dặn Nguyên Tín kiểm kê binh mã, vừa đánh vừa lui, chậm rãi thả đi quận huyện Thương Châu mà lúc trước đánh chiếm được, đồng thời phái binh quan sát tình huống ở Hiệp Giang, phòng ngừa cục diện xấu nhất là trước sau đều gặp địch. Sự thật chứng minh rằng Nhiếp Tuân cẩn thận như vậy không phải không có lý, phe Khương Bồng Cơ cũng định “gói sủi cảo”, lúc trước đã phái người trông chừng Hiệp Giang. Một câu thôi, Nguyên Tín dám đi, cô dám đánh, chắc chắn sẽ đánh cho binh lính dưới tay ông ta có đến mà không có về.
Bên Phong Cẩn cũng vô cùng tiếc nuối.
“Nguyên Tín hữu dũng vô mưu, tính cách bảo thủ cuồng vọng, lừa một tí đã không tìm được đường đâu rồi. Ngược lại là tên Nhiếp Tuân kia hơi khó giải quyết. Chủ công đã quá nhân từ rồi. Nếu năm xưa chỉnh chết Nhiếp Tuân, để Nhiếp Tuân hoàn toàn lục đục với Hoàng Tung…”
Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng là anh em. Điều này, cả Hoàn Châu đều biết.
Bọn họ còn biết Mạnh Hằng tuân theo chỉ lệnh của Khương Bồng Cơ đi bẫy em trai, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Theo như kế hoạch của bọn họ, Nguyên Tín biết tin Kham Châu có kẻ địch quấy rối, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng dẫn binh về nhà.
Đến lúc đó, chủ công mang binh chặn một bên bờ Hiệp Giang, chặn đường Nguyên Tín. Còn Phong Cẩn mang binh chặn đường lui của Nguyên Tín, vẽ nên một kế sách gói sủi cảo hoàn mỹ. Tiếc là Nhiếp Tuân bên cạnh Nguyên Tín không phải kẻ dễ bị gạt, gần như chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được âm mưu của Phong Cẩn và Khương Bồng Cơ.
Mạnh Hồn là lão nhân dưới trướng Khương Bồng Cơ, còn từng làm việc cho Mạnh thị nên hiểu rõ ân oán bên trong, ông tiếc nuối nói: “Dù thế nào thì Nhiếp Tuân cũng là thân đệ của Sĩ Cửu, lại còn là biểu huynh của chủ công nữa. Nếu hạ tử thủ thì chủ công không tiện ăn nói với lão phu nhân.”
Phong Cẩn cười nói: “Bọn Nguyên Tín phách lối đã lâu, lúc này nên cho chúng biết quân ta lợi hại thế nào.”