Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 848GIẾT NGƯƠI THÌ SAO? (15)

“Cha mẹ ta rất yêu thương nhau, làm sao cha ta có thể giết mẹ ta? Chuyện khích bác chia rẽ này, phiền ngươi tìm một lý do chính đáng.”



Sắc mặt ả đàn bà cứng đờ, vừa khóc vừa tố cáo: “Mẹ của ngươi xuyên không… Mà người xuyên không là đến từ thế giới khác… Liễu Xa cho rằng bà ta đã bị ác quỷ xâm chiếm cơ thể, làm sao mà không sợ cho được? Không tin thì ngươi nhìn Tạ Khiêm đi, không thấy Tạ Khiêm vừa phát hiện Vương Huệ Quân xuyên không thì đã có ý định giết bà ta sao? Chuyện ta nói đều là thật… Nếu như ta cố ý châm ngòi ly gián cha con ngươi thì ta sẽ chết không toàn thây!”



“Người xuyên không? Người đến từ thế giới khác?” Khương Bồng Cơ giả vờ không biết mà hỏi ả: “Những điều ngươi nói đều là thật sao?”



“Tất cả đều là thật! Thật ra Cổ Mẫn là người ngu ngốc, chuyện này thì người hầu bên cạnh Cổ Mẫn cũng biết, bà ta đến bốn tuổi vẫn không biết nói.” Ả đàn bà vừa kêu gọi hệ thống trong lòng, vừa run rẩy thêm mắm thêm muối vào câu chuyện mình biết: “Tóm lại thì người kết hôn với Liễu Xa cũng không phải là Cổ Mẫn, mà phải là em gái của bà ta - Cổ Trăn… Người đàn bà xuyên không không biết xấu hổ đó, ỷ vào việc mình biết trước lịch sử, cướp chồng của em gái mình, còn giao Cổ Trăn cho tên súc sinh Mạnh Trạm… Trong một lần vô tình, Liễu Xa biết được chân tướng sự việc nên mới lên kế hoạch giết chết Cổ Mẫn… Tuy là ta giết chết hai người anh trai của ngươi nhưng ta không giết mẹ của ngươi…”



Dường như Khương Bồng Cơ bị thuyết phục, mặc dù không buông ả đàn bà ra nhưng sức lực trên tay rõ ràng thoáng buông lỏng.



“Nói tiếp đi, nói ra hết những điều ngươi biết đi.”



Ả đàn bà tuyệt vọng phát hiện ra thật sự không liên lạc được với hệ thống nữa, vì mạng sống, ả chỉ có thể đánh cược một lần.



“Ta, ta cũng là vô tình nên biết được Cổ Mẫn xuyên không… Sau này ta lục soát linh hồn bà ta thì mới biết bà ta đến từ ba trăm năm sau… Bà ta biết rõ lịch sử, nên bà ta mới chiếm đoạt người chồng vốn là của em gái mình… Bà ta chính là người không biết xấu hổ! Liễu Xa là người cổ đại, đương nhiên ông ta sẽ tin vào quỷ thần, vì vậy đã tìm cách giết Cổ Mẫn… Chuyện ta nói đều là thật, cầu xin ngươi đừng…”



Khương Bồng Cơ nghe xong, trào phúng cười một tiếng.



Dường như ả đàn bà nghĩ đến điều gì, lại vội vàng nói: “Liễu Xa còn muốn giết chết ngươi… Trong trí nhớ của Cổ Mẫn, cuối cùng ngươi sẽ giết chết Liễu Xa, hiện tại ông ta cũng biết rõ chuyện đó nên sau này ngươi muốn giết ông ta cũng không dễ dàng đâu, ông ta sẽ giết ngươi sớm thôi…”



Bởi vì hoảng loạn nên ả nói năng lộn xộn.



Khương Bồng Cơ cười đáp: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ tin tưởng những lời của ngươi sao? Nếu như cha ta thật sự muốn giết ta thì ta đã chết từ lâu rồi.”



Ả đàn bà khóc lóc, nói: “Bởi vì ngươi là hoàng đế đã lập nên triều Khương, đời sau gọi là Thần Hoàng Đế, đương nhiên bây giờ Liễu Xa sẽ không giết chết ngươi.”



“Hoàng đế sáng lập triều Khương?”



Ả đàn bà gật đầu như bổ củi, ả nói: “Đúng! Thần Hoàng Đế sáng lập triều Khương! Ta đã lục soát hồn phách Cổ Mẫn, phát hiện bà ta là người của ba trăm năm sau. Hoàng đế sáng lập triều Khương là người nhà họ Liễu, tên tự là Lan Đình, nhưng mà Liễu Lan Đình năm mười hai tuổi gặp phải giặc cỏ nên bị mất trí nhớ, quên mất mình là Liễu Lan Đình, còn đổi tên sửa họ của mình, còn nói mình là Khương Bồng Cơ, người đó còn tự tay giết chết em trai mình… Mọi chuyện này đều là do ta thấy trong trí nhớ của Cổ Mẫn… Về sau người đó cầm quân đi giết Liễu Xa, tự tay giết chết cha…”



Thấy vẻ mặt Khương Bồng Cơ bất động, ả đàn bà lại tiếp tục nói: “Bây giờ Liễu Xa không giết ngươi thì về sau ông ta cũng sẽ giết ngươi thôi. Bởi vì ngươi là con gái của yêu quái nên làm sao ông ta có thể không sợ? Nhưng vì muốn làm hoàng đế nên bây giờ ông ta đương nhiên phải đối xử tốt với ngươi, ngươi tin ta đi!”



Khương Bồng Cơ buồn cười mà nói: “Nếu như có một ngày, ta thật sự trở thành hoàng đế, ngươi cho rằng cha ta có thể giết được ta? Hiện tại ông ấy không xuống tay với ta thì sau này càng không có khả năng động thủ. Ngươi châm ngòi ly gián, xúi giục ta đi giết cha mình, bụng dạ ngươi đúng là khó đoán, mưu đồ ác độc!”



Khuôn mặt ả đàn bà co rúm lại.



Tuyệt đối không nghĩ tới, ả tốn bao công sức như vậy nhưng vẫn không lay động được Khương Bồng Cơ.



Một lát sau, ả lại nói tiếp: “Trước kia ngươi từng hỏi ta… Ngươi hỏi ta, có phải ta đã suýt hại mẹ ngươi một xác hai mạng hay không…”



Khương Bồng Cơ thản nhiên nói: “Chuyện đó thì ta đã biết rõ đáp án, cho dù ngươi trả lời thì cũng chẳng có giá trị gì với ta.”



“Ngươi biết?” Ả đàn bà kinh ngạc trừng to mắt.



Khương Bồng Cơ gật đầu: “Ta biết rõ.”



Hai người mắt đối mắt, trong phút chốc, ả đàn bà liều lĩnh cười to, cười đến chảy nước mắt.



“Đúng đúng đúng! Ngươi biết! Người ngu xuẩn là ta!”



Khương Bồng Cơ lại nói: “Nói xong rồi sao? Nói xong rồi thì chuẩn bị lên đường đi.”



Tiếng cười ngông cuồng của ả đàn bà im bặt, hai tròng mắt trừng to như chuông đồng, đôi mắt trừng lớn làm người ta sợ hãi.



“Ngươi giết ta?” Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ nói sâu xa: “Từ đầu đến giờ ta vẫn chưa từng nói là không giết ngươi mà? Rõ ràng là ngươi tự mình suy diễn.”



Lời nói này của cô đã bóp nát tia hy vọng cuối cùng trong lòng ả đàn bà kia.



“Kiếp sau, nhớ làm người tốt.” Khương Bồng Cơ dùng giọng điệu như trò chuyện cùng bạn cũ mà nói: “Trên đời này, bất kể là tính mạng của ai cũng đều đáng trân quý. Cái gọi là nghèo hèn chỉ là tiền tài chứ không phải là tính mạng. Ngươi sở hữu ưu thế mà người bình thường không có, nhưng đây không phải là cái cớ để ngươi xem mạng người như cỏ rác. Ngươi cho rằng ngươi có may mắn trời cho, có được một ngón tay vàng lợi hại nhưng làm sao biết được đối phương không có chủ ý hại ngươi?”



Nói thật, Khương Bồng Cơ cũng có chút không nỡ giết ả.



Nói thế nào thì ả cũng là trò tiêu khiển hằng ngày của cô, thoáng một cái đã chết, về sau chắc sẽ hơi buồn chán.



“Bây giờ ngươi tha cho ta đi… Sau này ta sẽ không hại ngươi nữa, ta thật sự sẽ không hại ngươi nữa đâu… Ta cũng không làm nữ chính nữa …”



Ả đàn bà mơ hồ ý thức được mình không có cơ hội làm lại lần nữa, sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết áp đảo tất cả.



“Bây giờ mới nói những lời này đã quá muộn rồi. Lúc ngươi ở bên ngoài hãm hại người ta, sao không nghĩ là sẽ có ngày hôm nay?”



Đối mặt với sự uy hiếp là cái chết, ả đàn bà chợt mãnh liệt gồng lên, đánh cược lần cuối cùng, không biết Khương Bồng Cơ đã sớm nhận ra ý đồ của ả.



“A…”



Ả thè đầu lưỡi ra, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt khiến ý thức ả mơ hồ, tơ máu dày đặc nổi đầy trong mắt.



Bỗng dưng, âm thanh nứt xương giòn tan vang lên, màu máu đỏ tươi từ miệng, mũi, mắt, tai phun ra.



Thân thể giãy giụa kịch liệt đang từ từ mềm nhũn, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt giống như lệ quỷ, đâu còn phong thái của giai nhân?



Khương Bồng Cơ thì thào một câu: “Vốn còn muốn giữ lại ngươi để giải trí, nhưng mà… Ai bảo ngươi lại ra tay với Trình Tĩnh?”



Cho đến bây giờ, Khương Bồng Cơ cũng có tính sai nhưng may mà độ lệch không lớn, cô vẫn có thể khống chế mọi việc.



Cô cho rằng mình trúng “Bùa trung thành cấp chín” thì có thể dời được sự chú ý của ả đàn bà đó lên người mình, ả sẽ không ra tay với người bên cạnh cô, nhưng không ngờ đối phương lại có lòng tham không đáy. Ả ta cố gắng khống chế Trình Tĩnh thì làm sao biết được sau này ả có ra tay với đám Vệ Từ hay không?



Lòng dạ phụ nữ khó lường, Khương Bồng Cơ không dám đánh cược.



Cân nhắc đến nguy hiểm, cô quyết định giải quyết tai họa ngầm luôn một lần…



Mặc dù bây giờ không phải là thời cơ tốt để thu lưới.



Dùng tinh thần tách nguồn sóng tinh thần cuối cùng của ả đàn bà ra, tay phải Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng lướt dọc theo thân thể ả đàn bà.



Một lát sau, khu vực não lại xuất hiện một nguồn sóng tinh thần lạ lẫm, chính là hệ thống con trên người ả đàn bà.



Để phân chia hệ thống của Khương Bồng Cơ và ả đàn bà kia, tạm thời đánh dấu bọn nó là hệ thống số một và hệ thống số hai.



Khương Bồng Cơ nghịch ngợm nói: “Hệ thống à, tao dẫn anh em của mày tới này.”



Nếu hệ thống số một có mặt, e là nó sẽ giận đến xanh mét mặt mày, nó sẽ bùng nổ mà nói tục: “Anh em cái beep!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK