Khương Bồng Cơ nhịn cười nói: “Không, Văn Chứng, huynh hiểu lầm rồi, thật ra ta cảm thấy lời huynh nói rất có lý! Nên làm như vậy!”
Đối xử với kẻ địch, dù có độc ác nham hiểm cỡ nào cũng không quá đáng.
Nhóm cá muối đang xem livestream nhìn thấy hai người đứng kề vai nhau, nhìn nhau cười, trong đầu bọn họ bỗng hiện ra cùng một từ.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cấu kết với nhau làm việc xấu, thật sự không ai hợp hơn hai người đấy.
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Nhìn xem, cặp đôi gian xảo này hợp lại với nhau, trình độ độc ác nham hiểm thật sự khiến người ta phải tức giận.
[Người Mắc Chứng OCD]: Mỗi lần nhìn Văn Chứng và Streamer bày trò xấu cùng nhau, tui đều nghĩ... vì sao trước kia Streamer không nhìn trúng Văn Chứng chứ? Dù là Từ mỹ nhân rất tốt, nhưng tui vẫn thấy Từ mỹ nhân còn hiền lành lương thiện hơn Văn Chứng nhiều, không hợp với khí chất của Streamer.
[Stockholm]: Tui thấy hình như bác có hiểu lầm gì đó về Từ mỹ nhân thì phải, người ta trông thì hiền lành lương thiện, nhưng trái tim thì không trong sáng hơn Văn Chứng đâu hiểu không? Lòng dạ Từ mỹ nhân hiểm độc lắm, chỉ là bác chưa tận mắt nhìn thấy thôi, dù sao tui cũng đã nho nhã dâng đầu gối của cả năm lên rồi. Hơn nữa, lúc Văn Chứng và Streamer gặp nhau, đại boss Văn Chứng đã có hôn ước rồi, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi, căn bản không thể gặp tiếng sét với nhau được.
[Hắc Miêu Chi Dạ]: Fan CP tự về tưởng tượng là được rồi, hình như fan CP của Streamer và Văn Chứng cũng không ít, tự vui với nhau là được, đừng kéo lên nhân vật thật. Dù sao Streamer và đại boss Văn Chứng là bạn bè bình thường, nếu cố ép buộc thành quan hệ tình cảm thì thật ghê tởm.
Cho dù là cá muối, nhưng số cá muối chỉ thích tưởng tượng chuyện tình yêu cũng không nhiều, rất biết chừng mực.
Đương nhiên, đa phần fan thích tưởng tượng ghép cặp mù quáng đều còn nhỏ tuổi, tốc độ tay, tốc độ mạng sao có thể so được với khán giả độc thân lâu năm được?
Kênh livestream là nơi mà bọn họ có thể tưởng tượng cao xa được à?
[Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm]: Nói đi nói lại, nếu không phải Từ mỹ nhân hiến thân, Streamer cứ như vậy thật sự sẽ độc thân cả đời đấy.
Vốn các cá muối cũng không tin giữa nam và nữ có tình bạn thuần khiết, cho đến khi bọn họ gặp Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ là một người phụ nữ vô cùng tài giỏi, bên cạnh cô phần lớn là đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Vệ Từ nhìn trúng cô, những người khác nếu không phải theo chủ nghĩa độc thân thì cũng đã có vợ có con cả rồi. Các khán giả rảnh rỗi quá mức còn tỉ mỉ nghiên cứu về đề tài này, có dạo đề tài này rất hot.
Cuối cùng có một bình luận vô cùng đỉnh cao được mọi người like lên top đầu.
[Cơm Trứng Kèm Tương]: Đầu tiên, sẽ không có ai yêu một người cấp trên Chu Bái Bì* suốt ngày cưỡi đầu cưỡi cổ mình. Thứ hai, điều này chỉ có thể chứng minh bọn họ đều là trai thẳng. Bọn họ yêu đương với Streamer có khác nào đang come out đâu, các bạn thử sờ ngực tan90** của mình rồi nói xem, cô ấy có giống con gái không?
* Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
** Tan90 là số không tồn tại.
Khương Bồng Cơ nghe các cá muối nói chuyện, cô cũng cười tự giễu theo.
“Văn Chứng, huynh không cảm thấy hai chúng ta đang thông đồng làm chuyện xấu à?”
Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn cô, trong mắt anh ta viết rất rõ ràng.
Nào có ai tự nói mình như vậy chứ?
“Đây gọi là cùng chung chí hướng.” Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc phản bác.
Khương Bồng Cơ: “...”
“Tiểu công túa” nói gì cũng đúng, cùng chung chí hướng thì cùng chung chí hướng, cô không có ý kiến gì.
Trận chiến ban ngày đại thắng, Khương Bồng Cơ hào phóng khao tưởng ba quân, bọn họ ồn ào náo nhiệt chúc mừng cả một tối, lửa trại cháy hết đêm vẫn chưa tắt.
So với bọn họ, không khí ở Nhiếp doanh không được thoải mái như vậy, bầu không khí áp lực bao trùm khắp trên dưới doanh trại, khiến người ta hít thở không thông.
Tin xấu liên tục được truyền đến, lòng quân lung lay mạnh mẽ.
Trận chiến lúc trước đã khiến bọn họ mất đi ba vị tướng mạnh.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hàng trăm ám tiễn dừng lại trên không trung, Liễu Hi lại chẳng tổn hại chút nào.
Lòng quân sụp đổ, quân sĩ thương vong, tù binh bị quân địch bắt lên tới bốn mươi nghìn.
Nhiếp Lương bị sốc đến mức nôn ra máu, có lẽ hắn nôn ra máu cũng quen rồi nên lần này không bị ngất đi, nhưng hắn như vậy lại khiến người khác không khỏi lo lắng. Nói không may thì như thế này, lúc này chủ công Nhiếp Lương đã đầy tử khí rồi, trông không có chút gì thuộc về thế giới này cả.
“Đứng lên đi, chuyện này không thể trách con, chỉ có thể nói kẻ địch quá khó đối phó.”
Nhiếp Lương không hề trách cứ con trai Nhiếp Thanh, cho dù đổi lại hắn ra trận, đoán chừng kết quả vẫn như vậy.
Nhìn vào tình cảnh mà mọi người miêu tả, kẻ địch của bọn họ được thần linh chống lưng. Hàng trăm mũi tên có thể đâm người khác thành nhím, nhưng tất cả mũi tên đều dừng lại giữa không trung cách mặt Khương Bồng Cơ có hai mét một cách kỳ lạ, từng đợt từng đợt sóng màu vàng nhạt giống như một tấm khiên chắn dày, ngăn cản mọi nguy hiểm ở ngoài, không để mũi tên bắn tiếp, binh sĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ung dung cưỡi ngựa rời đi...
Một mưu sĩ thở dài: “Từ trước đến giờ đã từng có ai gặp phải cảnh tượng này chưa?”
Trong lịch sử, có bao giờ xuất hiện cảnh tượng này chưa?
Không…
Có thể là có.
Nhiếp Lương không khỏi nhớ lại Bắc Trần hàng trăm năm trước.
Bắc Trần là triều đại ngay trước loạn thế mười sáu nước, vương triều thống nhất Trung Nguyên này kéo dài đến ba trăm sáu mươi bảy năm.
Đối với nhiều người đọc sách mà nói, Bắc Trần được coi là chính thống, có thể nhìn ra manh mối của việc này từ Trình Tĩnh. Tổ tiên của Hoàng Tung là hậu duệ của đế cơ hoàng thất triều Đại Hạ, hoàng thất triều Đại Hạ lại là hậu duệ của hoàng thất triều Bắc Trần, nhìn vào thân phận như vậy, Hoàng Tung mới có thể khiến Trình Tĩnh phò tá mình.
Cho dù Hoàng Tung căn bản không hề biết mình có thân thế đỉnh cao như thế, nhưng Trình Tĩnh thì biết.
Nói đến Bắc Trần, bọn họ cũng là triều đại khá giàu có nổi tiếng.
Thái Tổ Bắc Trần xuất thân từ nhà làm nông nghèo, từ nhỏ đã có kim long giáng thế, đúng lúc gặp được thời thế loạn lạc, cả cha mẹ đều kiệt sức chết vì lao dịch dưới mỏ đá.
Thái Tổ Bắc Trần gặp đúng thời thế, dẫn binh khởi nghĩa, lúc ấy có một chư hầu giữ thế lực rất lớn, trông có vẻ sắp đoạt được thiên hạ rồi.
Người đời đều nghĩ rằng tên nhóc nhà nông không biết lượng sức mình này sẽ thất bại, ai biết được trước ngày hai quân quyết chiến, đột nhiên trời đổ mưa to, đê đập bị phá hỏng, nhấn chìm rất nhiều sinh mạng hai bên bờ sông, bởi vì chỗ quân chư hầu kia hạ trại có địa hình khá thấp, gặp phải chuyện này, lương thảo quân nhu đều bị ướt, mốc meo. Như vậy vẫn chưa phải quá thảm, đêm trước trận chiến, có hàng nghìn sao băng cả ngắn lẫn dài, cả to lẫn nhỏ rơi vào doanh trại một cách chuẩn xác, vô số người chết, bị thương.
Việc này giống như thần linh làm ra vậy.
Bởi vì chuyện này, hoàng thất Bắc Trần trở thành “hậu duệ thần linh”, trong suốt ba trăm sáu mươi bảy năm còn có rất nhiều sự tích thần kỳ khác xảy ra, mỗi lần hoàng thất Bắc Trần tìm đường chết đều được kéo dài sự sống. Đến những năm cuối thời Bắc Trần, hoàng thất lại tìm đường chết, khiến thiên hạ đại loạn, sinh linh lầm than.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, thế lực khắp nơi tạo phản, hoàng thất Bắc Trần bị diệt.
Có điều...
Thế lực chư hầu tiêu diệt hoàng thất Bắc Trần đều chết rất thảm, cả nhà, từ trẻ đến già, cả trai lẫn gái, tất cả không có một ai có kết cục tốt.
Dân gian đồn đại hoàng thất Bắc Trần quả đúng là “hậu duệ thần linh”, thiên hạ này nên thuộc về bọn họ mới đúng, chư hầu cướp đoạt thiên hạ của bọn họ, có ai có kết cục tốt đâu? Cuối cùng, mười sáu nước chiến loạn nhiều năm như vậy, không phải đến cuối vẫn là hoàng thất Bắc Trần bộc lộ tài năng à?
Hiện tại, màu sắc thần thoại của Khương Bồng Cơ có vẻ giống Bắc Trần, điều này khiến người khác không khỏi bồn chồn.
“Chẳng lẽ... Tổ tiên Liễu thị ở Hà Gian còn có huyết thống Bắc Trần à?”
Có người cũng nhớ lại sự tích này giống như Nhiếp Lương, chần chừ mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Vẻ mặt Vệ Ưng trở nên nghiêm khắc, quát lên: “Ăn nói vớ vẩn, ngươi đang muốn làm lung lay lòng quân à?”
Văn sĩ kia vội vàng cúi đều, ngoài miệng luôn nói xin tha, nhưng trong lòng hắn thì không nghĩ như vậy.