Tiền Tố thấy vậy bèn cảm khái chỉ có Nhan Lâm mới có thể trị được chủ công.
Dĩ nhiên, tương tự như vậy cũng chỉ có chủ công Dương Đào có thể dung túng cho Nhan Lâm thỉnh thoảng có thái độ cố chấp một chút.
Nếu đổi thành chư hầu bụng dạ hẹp hòi thì chắc chắn hành động hơi có vẻ ép bức mới vừa rồi của Nhan Lâm sẽ bị coi là mạo phạm, vượt quá bổn phận.
Một lát sau, Dương Đào nói: “Ta đã phái người hộ tống phu nhân và cả tiểu muội rời đi rồi, Thiếu Dương không cần lo lắng.”
Một người là em gái ruột, một người là vợ cả, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Nhan Lâm, dĩ nhiên không thể để họ xảy ra chuyện gì.
Nhan Lâm nói: “Chủ công suy nghĩ chu toàn, tội thần thay mặt thê tử tạ ơn trước.”
Dương Đào dở khóc dở cười, anh ta đâu cần Nhan Lâm cảm ơn, cho dù Nhan Lâm không nói gì thì Dương Đào cũng sẽ bảo vệ các cô ấy thôi.
Nhan Lâm lại nói: “Chỗ này không thích hợp ở lại lâu, không biết lúc nào quân địch sẽ đuổi tới cho nên khẩn cầu chủ công rời đi trước.”
Dương Đào dẫn đầu số binh mã còn sót lại rút khỏi trại, dựa vào địa hình quen thuộc để hất cẳng kẻ địch nhưng đây không phải là kế sách lâu dài.
Lúc này, sương mù trên mặt sông còn chưa tản đi, Nhan Lâm định để cho Dương Đào bắt kịp thời gian lên thuyền rời đi, mượn sương mù ẩn thân để thoát khỏi chỗ này.
Nếu như trì hoãn tới lúc trời sáng, sợ rằng sẽ bị quân địch đuổi kịp, nguy cơ quá lớn.
Dương Đào gật đầu đồng ý, nhưng mới vừa nhấc chân đi được hai bước, chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Thiếu Dương không đi sao?”
Nhan Lâm nói rất hiển nhiên: “Quân địch thế tới hung mãnh, tội thần dẫn người kéo dài thời gian trước, đợi chủ công an toàn rồi mới rời đi.”
“Làm thế không được!” Dương Đào quả quyết từ chối: “Nếu như huynh gặp chuyện không may thì huynh bảo ta làm sao ăn nói với phu nhân hả?”
Phu nhân của Dương Đào chính là em gái ruột của Nhan Lâm, Nhan Lâm lại còn nói là muốn ở lại chặn phía sau, trì hoãn quân địch cho anh ta?
Rốt cuộc Thiếu Dương có biết nếu ở lại thì sẽ có kết quả gì hay không?
Nhan Lâm bình tĩnh nói: “Chủ công rời đi trước thì tội thần mới có thể không băn khoăn lo lắng gì, nhưng nếu ngài ở lại thì...”
Nhan Lâm chỉ chưa nói ra nếu Dương Đào ở lại sẽ chuốc thêm thù hận, không những không giúp được gì ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của kẻ thù.
Ý chí chiến đấu gì cơ?
Chính là giết chết đầu não của địch, không nói đến việc sau này lưu danh sử sách, chỉ cần ban thưởng chiến công trước mắt thôi cũng đã đủ để hưởng phúc cả đời.
Dương Đào bị chen ngang nên cái gì cũng không nói được, nhưng mà hốc mắt hơi ửng đỏ, hiển nhiên là không đồng ý đề nghị của Nhan Lâm.
“Chủ công đừng lo lắng, tội thần sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cố gắng hết sức bắt kịp hành trình của chủ công.” Nói xong, Nhan Lâm quay sang nói với Tiền Tố: “Lát nữa phiền huynh chăm sóc cho chủ công, nếu trên đường có quân địch đuổi theo thì cần nhớ kĩ một điều, đó là không được ham chiến, có thể trốn thì trốn.”
Chỉ cần trốn vào trị địa của Dương Đào ở Nam Thịnh thì cơ bản coi như an toàn, không nên tham lam chiến công nhất thời mà quên chính sự.
Tiền Tố gật đầu bày tỏ mình đã nhớ kĩ rồi lập tức phi lên ngựa, Dương Đào dù không muốn đi nhưng cũng không thể làm gì.
Phần lớn thương binh được Nhan Lâm để lại còn binh lính tinh nhuệ và không bị thương thì để Dương Đào mang đi.
“Là do ta đã xem thường người khác nên mới thảm bại đến mức này.”
Nhan Lâm cảm khái một câu rồi phái một phần tàn binh đi làm mồi nhử dụ kẻ địch, làm rối loạn phán đoán của bọn họ.
Đám người Phù Vọng không hiểu rõ địa hình Chương Châu, nhất thời không đoán ra được đám người Dương Đào sẽ trốn thoát bằng đường bờ sông Hoàn Khẩu, mục đích của Nhan Lâm chính là cố gắng hết sức kéo dài thời gian. Nếu tự mình có thể rút lui được là tốt nhất, nếu như không thể thì ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cho chủ công.
Nghĩ đến đây, Nhan Lâm càng thấy nhức đầu.
Đại khái đã quen làm vú em hai mươi năm nay rồi, theo bản năng anh ta luôn lo lắng cho Dương Đào, lo sợ mình không có ở đó sẽ không có ai khuyên can Dương Đào.
“Ài, có lẽ như vậy đối với ngài ấy mới là tốt.”
Khi Dương Kiển còn sống, Dương Đào được bảo vệ quá tốt, sau khi Dương Kiển chết rồi, Nhan Lâm lại gánh vác chức trách làm cha.
Nhan Lâm vừa làm cha vừa làm mẹ, bận bịu tối tăm mặt mày, tuy nói bảo vệ được tâm tính của Dương Đào nhưng tính cách này quả thực không thích hợp trong thời loạn thế.
Tình cờ, tâm trạng của Nhan Lâm lúc này lại có vài phần tương tự với Nhiếp Lương trước khi lâm chung, hai người đều không yên tâm với thằng bé nhà mình.
Nhiếp Thanh quá mức thuần khiết, lương thiện, còn Dương Đào đích thực là quá nhiệt tình, sốt sắng.
Vừa nghĩ vẩn vơ cái nọ cái kia, Nhan Lâm vừa lấy ra một tấm vải lau khô máu trên thân kiếm, tiện tay cất tấm vải ấy vào ống tay áo.
“Báo! Phát hiện tung tích của quân địch!”
Nhan Lâm hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Binh lính trả lời: “Ước chừng hơn nghìn người ạ.”
Hơn nghìn người?
Thế thì vẫn đối phó được, hơn phân nửa là số người Phù Vọng phái ra ngoài tìm tàn binh.
“Toàn quân nghe lệnh, bày trận ngăn địch! Cho dù phải chết, chúng ta cũng không thể để cho quân thù chiến thắng sảng khoái được!”
Nhan Lâm thề, số người anh ta từng giết trong một nửa cuộc đời anh ta còn không nhiều bằng đêm nay, tính sơ sơ cũng có hơn trăm người.
Chuyện này đối với một mưu sĩ quanh năm làm quan văn mà nói cũng coi như chiến tích không tồi.
Dù có phải bước xuống Hoàng Tuyền, anh ta cũng phải kéo theo trăm người chịu tội cùng, nên cũng không quá thua thiệt.
Bởi vì có sự ngăn trở chu toàn của Nhan Lâm, Phù Vọng không chỉ không tìm được Dương Đào, trái lại còn bị anh ta lừa đi theo hướng ngược lại.
Đến khi binh lính biết được từ miệng tàn binh chuyện đám người Dương Đào đi theo hướng ngược lại là Hoàn Khẩu thì sắc mặt của gã y như bảng màu bị đánh nghiêng vậy.
Lúc này, sắc trời đã dần dần lộ ra màu xám trắng, sương mù dày đặc trên mặt sông cũng tản đi hơn nửa.
Đám người Dương Tư là nhóm đầu tiên đến, vốn định mở miệng chúc mừng Phù Vọng nhưng không ngờ mặt đối phương lại tràn ngập sự phẫn uất. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Phù tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc nổi giận, Phù Vọng rất dễ dàng bạo phát, giơ tay lên nới lỏng vạt áo một chút, miệng nói: “Bị người ta chơi một vố, Dương Đào chạy mất rồi!”
Con vịt sắp nấu chín lại bay mất, công trạng sắp đến tay cũng bay mất!
Dương Tư vừa nghe thấy vậy, không những không im lặng mà trái lại còn cười khổ nói: “Thật trùng hợp, ta cũng để Nhan Lâm chạy thoát rồi. Hai người này cầm tinh con thỏ à?”
Phù Vọng cả giận nói: “Thôi đi! Huynh đã từng gặp con thỏ nhà ai có thể đi nhanh như bay trên mặt nước hay chưa?”
Vào lúc này rồi mà vẫn còn có tâm trạng đùa bỡn sao?
Dương Tư chính là loại người trời sinh có tính cà khịa, lời nói có dễ nghe thế nào đi nữa nhưng nếu từ trong miệng gã phát ra thì đều có “mùi” giễu cợt.
Nếu không phải Phù Vọng biết rõ Dương Tư có tính tình này, nói không chừng đã nổi đóa lên rồi.
Dương Tư thấy Phù Vọng rất tức tối, không có can đảm dò xét giới hạn nổi bão của Phù Vọng, dứt khoát hỏi phó tướng của Phù Vọng kết quả.
Vị phó tướng này được Phù Vọng đưa tới lúc gã quy thuận, là một người thật thà chất phác, cực kỳ trung thành nên Dương Tư không lo đối phương nói dối.
Phó tướng cẩn thận nói rõ đầu đuôi, Dương Tư nghiêm túc lắng nghe.
Một lúc lâu sau, Dương Tư vỗ tay một cái, cười nói: “Vận may không tệ, vẫn còn cá lọt lưới!”
Cá lọt lưới?
“Cái gì mà cá lọt lưới?” Phù Vọng hỏi.
Dương Tư đáp: “Là Nhan Thiếu Dương đó, ta nghi ngờ người dẫn binh trêu đùa huynh, lừa huynh tới chỗ này chính là Nhan Lâm dưới trướng Dương Đào.”
Phù Vọng không hiểu cau mày: “Tại sao huynh chắc chắn là hắn? Có thể là người khác mà.”
“Có lẽ sẽ là người ngoài nhưng khả năng người đó là Nhan Lâm cao hơn.” Dương Tư phân tích: “Năm đó Dương Đào chống đối Ngụy Đế Xương Thọ Vương, một lần hành động đã có thể trở mình. Sau này lại vì tìm kiếm lối thoát để né tránh cuộc tranh đấu giữa các chư hầu ở Đông Khánh nên đã mang theo khoảng hai ba chục nghìn binh mã đi Nam Thịnh. Hiện tại gia sản của Dương Đào không nhỏ, hơn nửa đều để hết ở Nam Thịnh, nhiều tinh nhuệ dưới trướng cũng là nhân sĩ ở Nam Thịnh. Quen thuộc địa hình thủy vực ở Chương Châu, hiểu rõ binh pháp và lòng người, mỗi lần Phù tướng quân đuổi bắt mà người đó đều thoát được nguy hiểm, uy tín và danh vọng của người này trong quân nhất định không thấp, nếu không thì sao có thể chèo lái được một đám tàn binh làm được chuyện này chứ? Như vậy có thể thấy người này chắc chắn là Nhan Lâm!”