Trong lòng Phiền Thần tràn đầy lửa giận, bây giờ nhớ tới lời nói trong soái trướng của Tôn Văn mà vẫn còn tức giận, tên này không muốn sống nữa à?
Tôn Văn thật sự cho rằng tám chữ “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả” là có thể bảo vệ tính mạng của ông ta sao?
Dưới tình hình quan hệ giữa hai quân căng thẳng như vậy mà ông ta còn dám khiêu khích ranh giới cuối cùng của Nhiếp Lương và đám chúng thần dưới trướng, thật sự là không muốn sống nữa rồi. Không nói đến những thứ khác, giữa ban ngày ban mặt, Tôn Văn đã thể hiện thái độ được cho là “phách lối vô lễ” trước mặt Nhiếp Lương, nếu như Nhiếp Lương thật sự tức giận lên giết người, Tôn Văn coi như đã chết một cách vô ích rồi.
Tôn Văn có can đảm trách mắng người khác trong trận địa quân địch, không hề để ý đến sống chết, dũng khí cũng thật đáng khen.
Có viên tướng trẻ tuổi cười đùa: “Khó chơi thì đã đành, nhưng lại còn là một người hai mặt trơ tráo nữa, mạt tướng nhìn sắc mặt mấy vị tiên sinh đều không được dễ nhìn cho lắm. Tên Tôn Văn này không phải là một lão già, vai không thể gánh, tay không thể nâng sao, ông ta không sợ có người cho ông ta mấy nhát, đưa ông ta đi gặp Diêm Vương à?”
Vệ Ưng rũ mắt nói: “Sợ là trong lòng Tôn Văn biết rõ, nên đã không sợ hãi gì nữa rồi.”
Trách cứ người khác đến nỗi không hề khách sáo như vậy, đây vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy.
Phiền Thần nói: “Tại hạ vẫn tò mò, mục đích của Tôn Văn tới đây chỉ là vì thay Liễu Hi chất vấn một câu thôi sao?”
Vệ Ưng khẽ chau mày lại, nhàn nhạt nói: “Sợ là không đơn giản đến vậy.”
Mấy người bàn bạc thở dài, duy chỉ có Nhiếp Lương ngồi trên ghế chủ vị rũ mắt suy nghĩ sâu xa, chân mày mang theo mấy phần phong sương.
Cho dù Nhiếp Lương kiềm chế rất tốt nhưng hôm nay vẫn bị Tôn Văn chọc tức.
Thân thể của hắn vốn hư nhược gầy yếu, vì không muốn ảnh hưởng đến lòng quân nên mới cố gắng gượng, thời gian mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác luôn không dài, chỉ vì để che giấu tình hình thực tế của mình. Cơn giận hôm nay ảnh hưởng đến tim phổi, hắn chỉ có thể mở miệng trách mắng Tôn Văn, tùy tiện tìm cái cớ rồi đuổi người đi.
Chỉ cần Tôn Văn vẫn còn ở trong Nhiếp doanh thì hắn không thể tùy tiện để lộ bệnh tình của mình.
“Phái người để mắt đến Tôn Văn, nếu có hành động khác thường thì diệt trừ ngay!”
Đôi môi mỏng của Nhiếp Lương khẽ mở, giữa hai chân mày tràn đầy sát khí lạnh lẽo, khiến người khác tự dưng lạnh run.
“Vâng!”
Tôn Văn đi một vòng quanh soái trướng Nhiếp doanh rồi đi ra ngoài, ông xoay người lại nhìn cán cờ soái kia, hừ lạnh trong bụng, phất tay áo rời khỏi.
Ông chọn thời điểm quan trọng này đi sứ đến Nhiếp doanh, vốn không coi trọng tính mạng của mình lắm, lúc đầu cũng lấy quyết tâm có đi không có về.
Bây giờ thì ông không nghĩ như vậy nữa, ông chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mà còn phải sống sót rời khỏi Nhiếp doanh.
Mặc kệ bản thân mình khuấy lên bao nhiêu cơn sóng, Tôn Văn vẫn ngon giấc một đêm. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ông đã thức dậy múa kiếm rèn luyện thân thể, phong thái nhàn nhã, giống như coi Nhiếp doanh thành nhà của mình vậy. Nội ứng bí mật theo dõi ông rối rít chậc lưỡi hít hà… vị Tôn lão gia này thật đúng là “người tài cao gan cũng lớn”!
Nơi này là Nhiếp doanh không phải là nhà ông, thế mà ông vẫn có thể ngủ say sưa, còn nhàn nhã múa kiếm dưỡng sinh như vậy nữa cơ à?
Sự thật chứng minh, Tôn Văn không chỉ rảnh rỗi múa kiếm dưỡng sinh mà còn nhàn nhã bắt bẻ thức ăn trong quân doanh nữa.
Tận dụng triệt để ưu thế tuổi tác, cậy già lên mặt. Mặc dù chưa tính là khóc lóc om sòm nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chơi.
Đội ngũ Nhiếp doanh tự nhận mình đã chăm sóc Tôn Văn rất tốt rồi, ai ngờ lão già này vẫn có hai chỗ không hài lòng.
Không hài lòng chỗ này, không hài lòng chỗ đó.
Tôn Văn bắt bẻ thức ăn trong quân doanh, hai bữa liên tiếp đều không chịu động đũa đến chút thức ăn nào, Phiền Thần nghe thấy tin này liền tới thăm hỏi.
Ai bảo Tôn Văn là khách, chủ công Nhiếp Lương vẫn chưa có ý định giết ông ta, tất cả mọi người vẫn phải tiếp đãi thật tốt.
Vì sao Tôn Văn không chịu ăn?
Bởi vì ông không thích ăn cơm lúa mạch trong quân doanh.
Trung Chiếu cũng có diện tích trồng trọt lúa mì lớn, văn minh ẩm thực nơi này tương tự với Đông Khánh trước kia.
Lúa mì có thể được nghiền thành bột chế biến thành bánh ngọt, nhưng việc loại bỏ trấu cám lúa mì mất quá nhiều thời gian, điều này dẫn đến giá thành bột lúa mạch hảo hạng tăng vọt.
Điều kiện quân doanh gian khổ, quân lương binh lính đều là cơm lúa mạch đơn giản, chế biến dễ dàng, đều tương đối dễ mang và dễ bảo quản.
Việc này cũng dẫn đến trong đồ ăn sẽ trộn lẫn cát sỏi, hòn đá nhỏ, nếu không cẩn thận cắn phải, răng lợi sẽ bị tổn thương nặng nề, trải nghiệm ăn uống cực tệ.
Với tư cách là sứ giả, dĩ nhiên đãi ngộ dành cho Tôn Văn tốt hơn binh lính bình thường, nhưng cũng không tinh tế đến đâu.
Đối với chuyện này, Tôn Văn bày tỏ kháng nghị!
Răng lợi lão già vốn đã không tốt, nếu ăn uống không cẩn thận một chút, đến lúc ông già thật rồi thì lấy cái gì để ăn đây?
Phiền Thần nghe hết đầu đuôi câu chuyện: “...”
Đây chính là lý do Tôn Văn không chịu ăn uống sao?
Bất đắc dĩ, Phiền Thần chỉ có thể đặc biệt phái một đầu bếp cho Tôn Văn, ông muốn ăn cái gì thì làm cái đó.
Nói đến mới biết, nhà bếp của quân doanh không phải chỉ biết làm cơm tập thể, tay nghề đầu bếp cũng không được tốt lắm, nhưng điều kiện quân doanh gian khổ, Tôn Văn miễn cưỡng hài lòng. Vì ăn, Tôn Văn còn phái người đến hỏi mấy lần, có lúc còn sẽ gọi đầu bếp đến hỏi rõ.
Ăn cơm, Tôn Văn hỏi đầu bếp: “Nhà bếp quân doanh đều có tay nghề như vậy sao?”
Đầu bếp lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Tiểu nhân chỉ biết nấu thức ăn, không thể sánh được đầu bếp nổi tiếng ở quán rượu.”
Tôn Văn cười nhạo: “Lão già ta tốt xấu gì cũng coi là khách quý, thức ăn toàn hàng thứ phẩm như vậy, không phải càng oan ức cho Quang Thiện Công hơn sao?”
Đầu bếp vẫn chưa hiểu “Quang Thiện Công” là ai, Tôn Văn nhắc nhở một chút thì hắn mới biết được.
Sau khi biết rõ là ai, hắn chỉ còn biết cười gượng hoảng sợ.
Dĩ nhiên đồ ăn của chủ công không thể nào giao cho nhà bếp bình thường xử lý, nếu như gian tế trà trộn vào trong quân doanh và đầu độc phần thức ăn của chủ công, vậy chẳng phải là Game Over rồi ư? Vì đảm bảo an toàn, đồ ăn của Nhiếp Lương đều do người phụ trách chuyên môn chuẩn bị, nguyên liệu và nhà bếp dùng để nấu ăn đều tách riêng ra.
Không chỉ có Nhiếp Lương mà những chư hầu như Khương Bồng Cơ, Dương Đào cũng giống vậy.
Tôn Văn không có cách nào moi thông tin từ phía Phiền Thần, còn phải luôn đề phòng bị moi thông tin, nhưng đối phó với một đầu bếp thì dễ dàng hơn nhiều.
Ông không dò hỏi đến những vấn đề nhạy cảm, ví dụ như một ngày Nhiếp Lương ăn mấy bữa, một bữa ăn bao nhiêu, chỉ lấy giọng điệu tò mò hỏi thăm tay nghề thức ăn ngày thường của Nhiếp Lương ra sao. Ông thấy răng lợi Nhiếp Lương rất tốt, chắc là chưa ăn qua cơm lúa mạch trộn lẫn cát sỏi đá vụn, đoán chừng cũng không quen ăn.
Trước khi tới đây, đầu bếp đã được người khác nhắc nhở qua, hắn cũng không dám trả lời lung tung mà lựa chọn nói những gì đã chuẩn bị trước.
Tôn Văn nghe một lúc thì không có hứng thú nữa.
“Nhiếp Lương này thật sự không phải là nhân vật thận trọng bình thường.”
Vì sao Tôn Văn cảm thán như vậy?
Vừa rồi ông hỏi thăm đầu bếp, moi thông tin từ trong miệng đối phương, biết rõ lương thực của Nhiếp Lương đều được cất giữ độc lập.
Tôn Văn chỉ cần biết kích thước túi gạo, trọng lượng và thời gian cần thiết để ăn hết một túi lương thực kia là bao lâu, ông đã có thể tính ra có bao nhiêu lương thực trong mỗi một bữa ăn của Nhiếp Lương. Ông tính nhẩm trong lòng một phen, phát hiện Nhiếp Lương thật sự giống như tình báo nói, một bữa đều ăn hai bát cơm.
Nhưng mà…
Điều này cũng không thể chứng minh tình trạng sức khỏe của Nhiếp Lương rất tốt, cùng lắm chỉ chứng minh tâm tư Nhiếp Lương đủ cẩn thận, ngay đến chi tiết vụn vặt này cũng suy tính cẩn thận như vậy.
Nếu như thân thể Nhiếp Lương rất tốt, vì sao Tôn Văn đến Nhiếp doanh ba bốn ngày nay, Nhiếp Lương lại chỉ đồng ý gặp mặt ông một lần?
Một lần gặp gỡ duy nhất, ánh sáng chỗ vị trí Nhiếp Lương ngồi vẫn mờ mịt.
Cách khoảng hai trượng, Tôn Văn không nhìn thấy rõ lắm.
Trừ lần đó ra, Tôn Văn chọc giận, cư xử vô lễ trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng Nhiếp Lương rất tức giận nhưng lại không bác bỏ trách mắng, ngược lại tìm cớ đuổi Tôn Văn đi. Từ những dấu hiệu này, phản ứng của Nhiếp Lương và kết luận mỗi bữa ăn hai bát cơm hoàn toàn đối lập với nhau. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhiếp Lương càng che giấu kiêng kỵ, càng có thể chứng minh trong người mình tồn tại vấn đề.