Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình của Nhiếp thị cũng gần giống với Hứa thị.



Huynh đệ Hứa Bùi và Hứa Phỉ chiến đấu tới mức một sống một còn, tới chết mới dừng, chẳng phải là do ông nội thiên vị cháu nhỏ, khiến cho mâu thuẫn giữa đích trưởng tôn với đích thứ tôn càng ngày càng nghiêm trọng hay sao? Tình hình của Nhiếp thị lại càng phức tạp hơn, sức khỏe của Nhiếp lão thái gia khỏe mạnh, sinh ra được mấy đứa con trai cũng chẳng khác gì mình.



Không chỉ như vậy, bọn họ còn rất thích việc tạo người, cống hiến lực lượng quý giá cho nhân số của Nhiếp thị.



Phụ thân của Nhiếp Lương chỉ là con trai thứ năm của lão thái gia, ban đầu ông không có khả năng kế thừa được gia nghiệp, ai bảo lão thái gia nắm giữ quyền điều khiển Nhiếp thị nhiều năm như vậy, nhiều tuổi rồi vẫn không chịu về hưu, một mặt gây áp lực cho mấy đứa con, một mặt lại cật lực bồi dưỡng mấy đứa cháu giỏi.



Nhiếp lão thái gia vẫn không chấp nhận cho con trưởng thừa kế, bây giờ lại thể hiện thái độ thế này, những đứa con khác cũng rục rịch.



Lòng người thay đổi, bắt đầu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đến.



Ban đầu vẫn còn là đánh nháo những trận nhỏ, sau đó thì đánh mạnh hơn, cuối cùng lại biến thành mưu hại con cháu.



Nhiếp Lương là đích trưởng tử của ngũ phòng, đồng thời cũng là đứa cháu ra gì nhất, giỏi giang nhất trong đám con cháu của Nhiếp thị, được người ngoài chú ý tới.



Mấy chú bác thấy Nhiếp lão thái gia lúc nào cũng khen ngợi Nhiếp Lương, rất có chiều hướng giao gia nghiệp cho ngũ phòng, bọn họ nhanh chóng không yên nổi.



Nhiếp Lương bị trúng độc!



Độc tính không mạnh, nhưng tiếp xúc quanh năm suốt tháng, thân thể sẽ càng ngày càng gầy yếu.



Nếu không nhờ có chuyến đi tới Thương Châu Đông Khánh để liên hệ với Khương Bồng Cơ, Vệ Ưng tinh ý mời em trai ruột là Vệ Từ tới bắt mạch... E là tới lúc chết, Nhiếp Lương mới biết là có người đầu độc hắn. Người đứng sau màn làm được bí mật tới vậy, còn cắt đứt sạch sẽ tất cả những manh mối, cho dù là Nhiếp Lương cũng không tìm thấy hung thủ đầu độc thực sự. Nhưng hắn có thể xác định, chắc chắn hung thủ không thoát được có liên quan tới mấy người chú bác!



Về đến Trung Chiếu, Nhiếp Lương vừa làm một cuộc thanh tẩy lớn với những người bên cạnh mình, vừa nghĩ cách đoạt quyền, lại vừa vượt mặt tổ phụ quản lý cả Nhiếp thị.



Tất nhiên là quá trình vừa khó khăn lại vừa mạo hiểm, nhưng Nhiếp Lương rất rõ ràng, nếu hắn không làm như vậy thì sớm muộn gì Nhiếp thị cũng sẽ bị mấy chú bác nội đấu tới chết!



Bởi vì độc tố lắng đọng trong cơ thể quá nhiều, Nhiếp Lương lại không chịu ngoan ngoãn tĩnh tâm tu dưỡng, sức khỏe càng lúc lại càng yếu đi.



Để đề phòng lỡ dở, hắn định bụng để cho trưởng tử thừa kế Nhiếp thị, chỉ cần có một danh phận thật sự, mấy chú bác kia sẽ không dám lộ liễu làm bừa.



Có điều Nhiếp lão thái gia vẫn còn để bụng những việc Nhiếp Lương từng làm, nên không chịu chấp nhận người thừa kế do Nhiếp Lương lập nên.



Nếu đã như vậy...



Một khi Nhiếp Lương qua đời, đối mặt với một đám chú bác như sói như hổ, một đứa trẻ non nớt làm sao chống đỡ được?



Còn không phải sẽ bị một đám chú bác và cả tổ phụ người già nhưng chí không già ăn tươi nuốt sống?



Nếu như nói lúc này Nhiếp Lương có điều gì không buông xuôi được, đại khái đó là con cái và gia tộc Nhiếp thị.



“Có điều...” Dường như Vệ Ưng còn muốn nói gì đó.



Nhiếp Lương cười khổ, nói: “Vì Nhiếp thị, nói gì cũng không thể khiến cho Liễu Hi thôn tính Nam Thịnh.”



Hắn tự biết mạng mình không còn dài nữa, nếu hắn chết, trên dưới Nhiếp thị sẽ tự giết lẫn nhau vì tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng vẫn có lợi cho Khương Bồng Cơ.



Nếu như Khương Bồng Cơ là một người nhân ái, ngược lại Nhiếp Lương cũng không lo, nếu Nhiếp thị rời khỏi cuộc tranh bá thì vẫn có thể dựa vào nền tảng của thế gia mà đứng vững không ngã. Điều khiến hắn thất vọng là Khương Bồng Cơ không chỉ không nhân ái, mà cô còn là người không chấp nhận được hạt sạn nào trong mắt. Nhiếp thị dưới tay cô, sớm muộn gì cũng bị vần chết. Xuất phát từ đủ mối lo lắng, Nhiếp Lương chỉ có thể kiên trì tiếp tục tính toán, cố hết sức lót đường cho gia tộc.



Chỉ khi diệt trừ tai họa ngầm, Nhiếp thị mới không bị đánh tan trong cơn sóng loạn thế tiếp theo.



“Nếu như chủ công đã có ý như vậy, Ưng cũng không có gì để phản đối. Có điều... nếu phải xuất binh đánh Liễu Hi, e là sẽ có người phản đối...”



Tình hình của Nhiếp Lương và Khương Bồng Cơ khác nhau.



Hai người cùng có xuất thân sĩ tộc, nền tảng của gia tộc dày, nhưng Khương Bồng Cơ đã thoát khỏi gông xiềng của Liễu thị, ngược lại còn phân tông độc lập ra ngoài, không ai có thể nhúng tay vào quyết định của cô. Nhiếp Lương nắm giữ Nhiếp thị trong tay, bản thân phải mượn sức mạnh trong tộc, ít nhiều cũng sẽ bị người khác kiểm soát.



Cho dù Nhiếp Lương lôi kéo được không ít mưu sĩ võ tướng trung thành và tận tâm, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của gia tộc.



Nhiếp Lương nói: “Ta sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này. Nếu thật sự có người cố chấp phản đối, cực lực cản đường...”



Hắn dừng một chút, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người khác lạnh sống lưng.



“Nếu như cây muốn có một hình dáng đẹp, không thể thiếu người đi chặt bớt vài cành cây thừa.”



Nếu như mấy chú bác ở Nhiếp thị vẫn cứ vô lý như vậy, Nhiếp Lương cũng không ngại trả lại những nỗi khổ mà mình từng chịu đựng cho bọn họ.



Vẫn muốn đấu?



Tất cả đều phải theo hắn xuống trước điện Diêm La rồi từ từ đấu!



Nếu như kẻ sống đều là tai họa, chẳng thà chết đi cho thanh tịnh, có lẽ Nhiếp thị có thể yên bình trở lại.



Nếu không phải bất đắc dĩ, Nhiếp Lương cũng không muốn làm như vậy.



Vệ Ưng ở bên cạnh không biết bạn tốt vừa đưa ra một quyết định nghe rợn cả người, trong lòng vẫn còn đang buồn bã.



Lúc này, bên ngoài hồi bẩm nói rằng đại lang quân tới đây thỉnh an, sắc mặt của Nhiếp Lương thả lỏng hơn.



Trưởng tử của Nhiếp Lương đã sắp nhược quán rồi, tướng mạo có được ưu điểm của phụ thân và mẫu thân, trông ngọc thụ lâm phong, cao to tuấn tú, rất có phong thái như Nhiếp Lương thời còn trẻ. Đằng sau trưởng tử còn có một thiếu niên tướng mạo hiền lành đi theo, nhìn chẳng khác nào cái đuôi nhỏ của trưởng tử.



Cái đuôi nhỏ này cũng không phải người ngoài, cậu ta là con trai đường huynh của Nhiếp Lương, bình thường thì không có gì nổi trội, tính tình cũng yếu đuối.



Nhiếp Lương không mong muốn con mình cô đơn, có một người bạn cùng trang lứa chơi cùng, nó cũng sẽ vui vẻ.



“Sao sắc mặt của phụ thân lại nhợt nhạt như vậy?”



Trưởng tử thỉnh an phụ thân, sau đó quay sang chắp tay hành lễ với nhạc phụ Vệ Ưng.



Nhiếp Lương nói: “Đêm qua bận rộn tới muộn, sáng nay lại phải dậy sớm, sắc mặt nhợt nhạt cũng là chuyện bình thường thôi, con đừng lo lắng.”



Trưởng tử lại quan tâm hỏi han vài câu, thấy Nhiếp Lương khẽ nhíu mày, rất biết ý mà đứng dậy cáo từ.



Từ đầu tới cuối, đứa cháu tướng mạo hiền lành kia không chen vào nói câu nào, cậu ta cũng không tức giận.



Không ngờ là, sau khi hai người rời khỏi, có một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cậu ta.



[Cơ hội sống của Nhiếp Lương không còn bao nhiêu nữa rồi, chỉ còn được hơn nửa năm nữa thôi.] Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



[Nửa năm? Nhưng hình như hắn còn muốn nâng đỡ cho con mình thượng vị... Nếu như hắn thành công, không phải công sức trước giờ của ta đều uổng phí sao?]



[Hệ thống phò tá đế vương, người quyết định thiên mệnh. Nếu ngươi không có khả năng thành công, ta còn chọn ngươi sao? Đừng lo.]



...



“A Dương, sao đệ lại ngây người ra như vậy?”



Trưởng tử của Nhiếp Lương thấy đường đệ đứng yên không nhúc nhích, bèn đứng lại chờ cậu ta.



“Không có gì... tiểu đệ chỉ hơi lo lắng cho thúc thúc, sắc mặt không chỉ kém hơn trước mà người cũng gầy đi không ít.”



Trưởng tử của Nhiếp Lương nói: “Thật ra đệ còn thân thiện với phụ thân đấy, những huynh đệ khác thì đừng nói đến chuyện quan tâm đến phụ thân, không ăn ba nói bốn sau lưng phụ thân đã là không tệ rồi.”



Cũng bởi vì Nhiếp Dương tốt như vậy, cho nên cậu mới thích dẫn theo vị đường đệ này.



“Một thời gian nữa là đến lễ trưởng thành của chúng ta rồi, không biết phụ thân định lấy tên tự là gì...”



Đối với đàn ông thời cổ đại mà nói, lễ trưởng thành vô cùng quan trọng, đặt tên tự cũng là một mắt xích trong lễ trưởng thành, sau lễ trưởng thành tức là bọn họ đã lớn.



Bởi vì tư chất bình thường nên Nhiếp Dương không được cha mẹ coi trọng, ngay cả lễ trưởng thành quan trọng tới vậy mà bọn họ vẫn chưa chọn ngày.



Nếu không phải Nhiếp Lương còn nhớ rõ, e là Nhiếp Dương phải bẽ mặt rồi.



Nhiếp Dương cười nói: “Lấy tên tự nào cũng được. Thúc thúc văn hay chữ tốt, không thua gì đại nho, huynh còn lo tên tự không hay sao?”



“Đệ nói cũng phải.”



Hai người đang tới tộc học ôn tập, trưởng tử của Nhiếp Lương đi phía trước, Nhiếp Dương vẫn luôn đi theo phía sau.



Không ai biết, một Nhiếp Dương ôn hòa thậm chí còn hơi nhát gan trong mắt mọi người, đáy mắt cậu ta lại phủ kín vẻ âm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK