Vừa qua năm mới, không khí vốn có thể coi là thoải mái lập tức tiêu tan, thay vào đó là không khí chém giết và căng thẳng.
Từ sau khi xảy ra vụ án Nam thị Phần Châu hành thích, Khương Bồng Cơ có chuyển biến lớn, gần như biến thành một người khác.
Lúc đầu mọi người còn hơi không thích ứng nhưng sau một thời gian cũng đã quen, đúng như trước đây Vệ Từ nói, chủ công nhà bọn họ đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. Vì Khương Bồng Cơ kịp thời thay đổi, đánh bậy đánh bạ lại dập tắt tai họa ngầm vừa mới nổi mầm nên cũng tránh đi được một nguy cơ tiềm ẩn.
Chỉ khi trên dưới một lòng, đừng nói xé một An Thôi, cho dù xé cả thiên hạ, bọn họ cũng có lòng tin.
Vừa qua năm mới được vài ngày, Khương Bồng Cơ đã tổ chức một cuộc họp.
Chủ đề của cuộc họp dĩ nhiên là tiêu diệt An Thôi như thế nào, ừm, Khương Bồng Cơ rất thẳng thắn, cô nói thẳng với mọi người rằng năm ngoái đã chịu thiệt trong tay An Thôi, năm nay nếu không đòi lại, cô sẽ không thể nuốt trôi cục tức này, cô không hề biết uyển chuyển là gì...
Có thể nghĩ, nếu như những lời này được ghi rõ vào sử sách thì thanh danh chủ công nhà mình sẽ như thế nào.
Mọi người thì chỉ có Vệ Từ lo lắng ba giây, còn đám Dương Tư thì đã từ bỏ trị liệu, thích thế nào cứ làm thế ấy đi!
Quay đầu nhìn lại, không chỉ Khương Bồng Cơ mà những người khác cũng đã xoa tay, chuẩn bị làm một vố lớn.
“Nếu không có ý kiến gì thì cứ tạm thời quyết định như vậy nhé?” Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng thu hết biểu cảm của từng người vào đáy mắt, lẳng lặng chờ một chút, cô lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tạm thời quyết định xuất binh chinh phạt An Thôi trước vụ xuân, chư quân cảm thấy như thế nào?”
Cho dù Khương Bồng Cơ hay những người khác thì phần lớn đều tán đồng khai chiến trước vụ xuân, chỉ có một vài người muốn đợi kết thúc vụ xuân mới khai chiến.
Ai cũng có lý do, Khương Bồng Cơ chăm chú lắng nghe ý kiến hai bên, phân tích ưu khuyết điểm của các ý kiến, cuối cùng vẫn quyết định thời gian xuất binh là trước vụ xuân. Quyết định của cô không khiến chúng thần dưới trướng phản đối nhưng lại làm đám cá muối thấy khó hiểu.
Bọn họ xem livestream đã nhiều năm không hề uổng phí, dĩ nhiên biết trồng trọt thời cổ đại quan trọng nhường nào.
Nếu không phải thân bất do kỷ, hai bên khai chiến đều sẽ chờ kết thúc vụ xuân mới động thủ. Vụ xuân đối với người chỉ dựa vào thời tiết để có ăn như người xưa quá quan trọng, lãng phí vụ xuân một năm tương đương với lương thực của một năm này sẽ đổ xuống sông xuống biển, tỷ lệ xảy ra nạn đói năm sau sẽ tăng lên rất nhiều.
Bọn họ hiểu rõ điều đó nên không thể nào hiểu được lựa chọn của Khương Bồng Cơ.
[Quả Chanh Chua Nhiều Hạt]: Không phải là vụ xuân rất quan trọng à? Nếu tui nhớ không nhầm thì năm ngoái Streamer còn đang căng thẳng, với tình hình này, không phải nên coi trọng vụ xuân năm nay hơn sao? Khai chiến trước vụ xuân như vậy, không những kẻ địch bị ảnh hưởng mà phe mình cũng sẽ bị ảnh hưởng mà?
Trong mắt rất nhiều cá muối thì lựa chọn này không khác gì tập kích kiểu tự sát.
Đây chỉ là hành động không ai có lợi, lưỡng bại câu thương mà thôi.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Lần này tui cũng hoang mang rồi đấy, không hiểu lắm nguyên nhân mạo hiểm của Streamer. An Thôi nhìn thì có vẻ nắm ưu thế nhưng nếu phân tích kĩ thì tui thấy phần thắng của Streamer vẫn lớn hơn. Cứ đánh chậm mà chắc không phải vẫn hơn dùng cách này à?
Đám cá muối ngoài miệng thì nghi ngờ nhưng trong lòng lại hiểu Khương Bồng Cơ lựa chọn như vậy chắc chắn là có lý do, chẳng qua họ không biết nguyên nhân thôi.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Hình như tui có thể đoán ra rồi, Streamer ơi, có phải liên quan đến vụ “vườn không nhà trống” của An Thôi năm ngoái không?
Năm ngoái An Thôi muốn gài bẫy Khương Bồng Cơ nên cố ý để mất hai châu của Nam Thịnh vào tay Khương Bồng Cơ.
Bề ngoài thì Khương Bồng Cơ được lợi, cô không hề tốn quá nhiều công sức đã đánh hạ được hai châu, nhưng không biết bảy, tám phần lúa gạo và thanh niên trai tráng của hai châu này đều đã bị An Thôi cưỡng ép chiêu mộ, tập trung lại. An Thôi được lợi, chỉ để lại cho Khương Bồng Cơ hai châu với cục diện rối rắm!
Lúa gạo và đồ chống lạnh cho gần triệu dân chúng qua mùa đông đều do cô bỏ ra, cô còn phải đề phòng sĩ tộc bản thổ hai châu thừa cơ làm loạn, không chỉ phí tiền còn hao tâm tổn trí nữa. Ngược lại An Thôi thì sao? Người ta trải qua một mùa đông cực kỳ vui vẻ, không những thế mà còn được “làm cha” nữa!
Cá muối [Thiên Tài Quách Phụng Hiếu] nhắc đến chuyện này làm không ít người hồi tưởng lại.
Có điều, kế “vườn không nhà trống” của An Thôi với việc Khương Bồng Cơ từ bỏ vụ xuân có liên quan gì với nhau chứ?
Dĩ nhiên là có liên quan.
Khương Bồng Cơ từ bỏ vụ xuân tiến đánh An Thôi, cô chỉ từ bỏ vụ xuân của hai châu Nam Thịnh, còn nông nghiệp của hai vùng Đông Khánh, Bắc Châu (Bắc Cương) không bị ảnh hưởng gì, ngược lại An Thôi thì khác. Năm ngoái hắn đã vơ vét được không ít lương thực của hai châu nhưng những thanh niên bị đưa đi theo cũng cần phải ăn.
Nếu không cày được vụ xuân này, tới mùa thu hoạch không có lương thực bổ sung, tất nhiên sẽ dẫn đến thiếu lương thực.
Lúc hành quân đánh trận mà thiếu lương gần như đồng nghĩa thua mất một nửa.
Nếu tiến hành thuận lợi, An Thôi sẽ không sống qua mùa thu năm nay.
Khương Bồng Cơ dự tính tốc chiến tốc thắng, nhân lúc hắn đang bệnh mà đòi mạng hắn, giải quyết An Thôi rồi mới quay sang chỉnh đốn Trung Chiếu, gia tăng bước chân nhất thống thiên hạ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhân lúc mọi người đang bàn bạc chi tiết, Khương Bồng Cơ giải thích đơn giản với đám cá muối dụng ý của cô.
Có vài cá muối cố chấp với ý kiến của mình, họ cảm thấy Khương Bồng Cơ không cần phải vội vã như vậy, làm gì chắc đó mới là vương đạo, có vài cá muối lại ủng hộ lựa chọn của Khương Bồng Cơ vô điều kiện. Đương nhiên, có một vài cá muối lại cảm thấy có gì đó không bình thường nhưng không thể giải thích được.
Đợi khi mọi người bàn bạc xem nên chia binh như thế nào, bọn họ liền ngạc nhiên phát hiện Khương Bồng Cơ không có trong đội hình đầu tiên!
Khương Bồng Cơ luôn ở tiền tuyến hàng đầu, giờ lại tọa trấn trong quân?
[Giơ Cao Lá Cờ Ăn Vạ]: Đợi đã… Streamer, sao cô lại không ra tiền tuyến?
Thật sự thấy không quen!
Họ theo dõi livestream mấy năm rồi, tiết mục họ thích nhất đó là nhìn Khương Bồng Cơ cố chấp đòi ra tiền tuyến, đám văn võ bên dưới liều mạng ngăn cản cô, một mặt là sợ chuyện bất trắc, mặt khác không thể chấp nhận được sự tùy hứng của cô. Tiết mục thú vị như vậy, hôm nay không có sao?
Không chỉ đám cá muối kinh ngạc mà đám Dương Tư, Phong Chân cũng thấy không bình thường.
Bọn họ nhìn Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ nhìn họ với vẻ mặt thành thật.
Hai bên cùng nhìn nhau mười mấy giây, không khí trở nên vừa ngượng ngùng lại trầm mặc kỳ lạ.
“Các huynh... còn có ý kiến khác?”
Khương Bồng Cơ thoáng nhìn toàn cục, hẳn là không có kẽ hở nào, sao ai nấy đều ngây ra vậy?
Nhận quân lệnh xong, không phải là đi ngay để chuẩn bị chiến đấu à, sao còn đứng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô làm gì?
“Chủ công… có còn bỏ sót điều gì không?” Lý Uân cẩn trọng hỏi.
“Bỏ sót gì? Ta đâu thấy thiếu gì nhỉ, đã bỏ sót chỗ nào à?”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ khó hiểu, Phù Vọng đột nhiên cứng nhắc ho khan, ôm quyền cáo từ.
Trốn, trốn!
Phù Vọng rời đi, những người khác mới như vừa tỉnh mộng, tốp năm tốp ba đứng dậy.
Lý Uân rời khỏi chủ trướng mà mặt vẫn ngẩn ra.
“Chủ công thật sự hoàn lương rồi à?”
“Phì, sao lại gọi là chủ công hoàn lương? Như thế này không phải khá tốt ư? Cái gì nên làm thì cứ làm đi.” Dương Tư đưa tay vỗ vai Lý Uân, cắt lời anh, tránh để tên này nói ra những câu ngu ngốc hơn: “Tai mắt chủ công thính lắm đấy.”
Lý Uân liên tục gật đầu, mau chóng rời đi, cứ như phía sau có quái thú nào đang đuổi anh vậy.
Khương Bồng Cơ: “…”
Cô nghe thấy hết rồi đấy!