Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Extra Của Bạn]: Tiếp khách? Phụt... Thật sự nên để cho các tiểu công xem xem, chủ công nhà bọn họ đã nghẹn đến mức độ nào rồi.



[Kỷ Nguyên Khói Lửa]: Không chỉ có mình bác Streamer nhịn muốn chết luôn rồi đâu, gần đây bé cưng cũng sắp nghẹn hỏng tới nơi rồi, quả nhiên nội dung livestream đao quang kiếm ảnh vẫn hừng hực nhiệt huyết hơn. Đương nhiên, tui không hề giật dây bác Streamer buông thả giống như trước đây, nhưng thỉnh thoảng trải nghiệm thì cũng tốt mà, đừng có nhịn hỏng người luôn chứ.



[Thanh Thần]: Nghe thấy bác Streamer nói “tiếp khách”, trong đầu tui không khỏi hiện lên hình ảnh tú bà vẫy khăn tay vô cùng quyến rũ, déjà vu* mạnh mẽ quá đi.




* Déjà vu hay còn gọi là ký ức ảo giác, là ảo giác, cảm thấy quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Gửi lầu trên, tui cảm thấy hai người họ cũng có vẻ trông khác mà giống đó, bởi vì bác Streamer hay tú bà thì cũng đều đòi mạng người hết.



Cho dù là những cá muối trong kênh livestream đều đã bị soi sáng thành những lão cá muối trên đường đua núi Haruna, nhưng đại lão vẫn là đại lão, tốc độ lái xe ở cái tầm người thường phải hít khói.



Chỉ trong nháy mắt đã có một chiếc xe phóng qua rồi.



Khương Bồng Cơ tắt nội dung bình luận đi, cẩn thận chờ đợi cá lọt lưới nhào vào đây.



Cùng lúc đó, tình cảnh của An Thôi có vẻ chật vật hơn rất nhiều, trước sau đều có quân địch mai phục.



Đây còn chưa tính là chuyện tồi tệ nhất, chuyện tồi tệ nhất chính là sĩ khí của ba quân chỉ trông cậy vào một lần cuối cùng này, tất cả mọi người đều tin rằng lần hành động này có thể thuận lợi, giải được mối lo lương thảo nên mới quyết một trận sống mái. Hiện tại bọn họ lại đụng phải quân địch mai phục, lòng tin của bọn họ lập tức bị bóp méo, sĩ khí cũng suy sụp tới mức không còn nguyên vẹn. Có điều, đụng phải mối nguy, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì cùng nhau tạo ra một con đường sống mới có khả năng sống sót được.



Chiến hỏa tràn lan, chém giết rung trời.



Sĩ khí bên phe Khương Bồng Cơ cao vút như cầu vồng, bên phía An Thôi lại chỉ có thể đỡ trái đỡ phải, cố gắng giãy giụa.



Mắt thấy sắp mất đại thế, chiến tranh đã sắp lan đến chỗ An Thôi, lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng lại bất lực, chỉ có thể càng thêm hận Khương Bồng Cơ cùng với “cẩm nang diệu kế” mà Lữ Trưng dâng lên. Bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là Lữ Trưng viện cớ rời đi, đầu quân cho Khương Bồng Cơ, còn dùng “cẩm nang diệu kế” để lừa mình giẫm phải bẫy rập. Suy đoán này không có căn cứ, nhưng ngoài nó ra, An Thôi không nghĩ ra được khả năng nào khác.



Hắc vừa yêu vừa hận Lữ Trưng, trong lòng tràn ngập lửa giận bùng lên. An Thôi tự thấy mình đối xử với Lữ Trưng không tệ, mặc dù mấy năm nay có bỏ quên anh ta, nhưng vẫn bảo đảm cho anh ta vinh hoa phú quý, không làm ra chuyện qua cầu rút ván, không ngờ rằng Lữ Trưng lại phản bội hắn, có quan hệ mập mờ với Khương Bồng Cơ.



An Thôi luôn miệng nói rằng hắn tin tưởng Lữ Trưng, đối xử với Lữ Trưng không tệ, trên thực tế thì lại thiên vị tới sắp nghiêng tới tâm Trái đất rồi.



“Cẩm nang diệu kế” mà Lữ Trưng trình lên chưa chắc đã thật sự xuất phát từ tay Lữ Trưng, có thể Lữ Trưng đã sớm gặp chuyện không may rồi...



Tiếc là, An Thôi đã không có cơ hội để nghĩ những chuyện này nữa.



Hắn lớn tiếng hô: “Lui, mang binh phá vây thoát ra ngoài!”



Nếu như hắn bị người khác bắt được thì trận này còn đánh cái lông gì, địa bàn còn lại của Nam Thịnh thật sự phải rơi vào tay Khương Bồng Cơ rồi.



Mọi người cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ có thể cố gắng tổ chức phản kích cùng phá vòng vây, mong là có thể hộ tống An Thôi mở ra đường máu.



Cho dù binh sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ có tố chất rất cao, nhưng lại không thể đánh được chiến thuật biển người của quân địch.



Binh sĩ dưới trướng An Thôi tập trung phá vây tại một địa điểm, thật sự có thể xé mở được một đường máu, nhưng không bao lâu lại có quân địch xông lên.



Chẳng bao lâu sau, động tĩnh ở đây kinh động đến Phù Vọng.



“Báo...”



“Chuyện gì?”



Phù Vọng phun ra một ngụm bọt máu, vung đao lên chém những kẻ địch đang cản đường gã thành hai khúc.



Binh lính báo cáo lại việc bên phía An Thôi đang tập hợp binh lực phá vòng vây lại cho Phù Vọng, để cho Phù Vọng quyết định xem rốt cuộc có tiếp tục chặn đường không hay thả bọn chúng đi.



Chiến trường lớn như vậy, không thể quan tâm, chu toàn được hết tất cả các chỗ, buộc phải có một vài địa phương tập trung binh lực, có một vài chỗ khác lại thả lỏng ra, để giảm bớt áp lực chỉnh thể, dùng binh lực hữu hạn để tạo thành đả kích có độ lớn nhất định với quân địch. Nếu như phái binh sống chết tụ vào một chỗ thì binh lực của những nơi khác sẽ bị phân mỏng đi. Cho dù tổng thể binh mã của An Thôi sĩ khí yếu, chiến lực không đủ, nhưng không có nghĩa là người ta sẽ ngồi yên chịu trói.



Ví dụ như, áp lực của những binh sĩ nơi An Thôi định phá vây kia rất lớn, không ít binh sĩ đã hy sinh khi cản đường bọn chúng.



Phù Vọng dùng bàn tay đã nhiễm máu vuốt vuốt cằm, gã trầm ngâm một lúc.



Trên tay, trên mặt, áo giáp và cả chiến mã Truy Điện dưới thân gã đều đã nhuốm máu không biết của ai, nhìn cứ như là vừa đi ra từ trong núi thây biển máu vậy, khiến cho người khác cực kỳ sợ hãi. Trong khi gã còn đang trầm ngâm suy tư, khí thế áp bức người khác ở bên kia lại càng dày đặc hơn.



“Ha ha, xem ra là một con cá lớn đây!” Phù Vọng quơ lấy vũ khí, thúc ngựa chạy lên: “Còn thất thần gì nữa, mau đuổi theo chọn chúng!”



Phù Vọng là một người trong thô thiển có tinh tế, nhìn chung sĩ khí của binh mã An Thôi đã thấp tới như vậy, dường như chẳng chịu nổi một kích, nhưng chiến lực khi tập trung phá vòng vây lại suýt nữa phá được phòng tuyến của đại quân phe ta. Chuyện này tức là sao? Nó có nghĩa là người bọn họ bảo vệ có địa vị không tầm thường, binh lính không thể không quyết tâm chiến đấu, khi đó mới có thể tạo thành áp lực với người của Phù Vọng. Suy luận được một chuyện như vậy, Phù Vọng có thể dễ dàng bỏ qua sao?



Bên phía An Thôi lập tức phát hiện ra chuyện không bình thường.



Quân địch đang nhắm vào bọn họ!

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Nhận ra được điểm này, An Thôi đứng ngồi không yên, hắn cưỡi trên chiến mã, sống chết nắm chặt lấy dây cương, vẻ mặt trầm tới mức có thể vắt ra nước.



“Chủ công, quân địch đuổi tới đây rồi.”



Đám Phù Vọng có tốc độ rất nhanh, nhưng bởi vì trời đã tối, chi viện không đến được nhanh như vậy, An Thôi vẫn tạm thời thoát hiểm dưới sự bảo vệ của tướng sĩ. Bọn họ còn chưa kịp vui vẻ liền phát hiện quân địch đã đuổi tới nơi rồi, chỉ có thể chia ra một ít binh lực kéo chân quân địch một lúc.



Có điều, biện pháp này cũng không phải là kế lâu dài.



Trên đường chạy thoát thân, có một tướng sĩ trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một biện pháp.



Gã đề nghị An Thôi cởi hoa phục trên người ra, thay thành xiêm y rách bình thường của binh lính, bôi đen hai má, vò rối mái tóc, giả trang thành dáng vẻ của một binh lính bình thường. Cho dù quân địch có đuổi theo, An Thôi lẫn vào trong loạn quân, chỉ cần hắn không mở miệng thừa nhận thân phận của mình thì sẽ không có ai biết được hắn là chư hầu An Thôi. Còn tướng sĩ này giả thành An Thôi, xáo trộn tai mắt của quân địch, dẫn dắt bọn họ rời đi, còn có thể kéo dài thêm một lúc nữa.



Mặc dù biện pháp này rất tệ, nhưng cũng là một biện pháp có thể dùng được.



An Thôi suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, không thể không đồng ý.



Chờ khi hắn thay đồ xong, hắn mới phát hiện dường như có chỗ nào đó không ổn...



Chỉ là thời gian cấp bách, hắn cũng không còn dư sức để suy nghĩ thêm.



“Thiệt cho chủ công rồi.”



Tướng sĩ khoác xiêm y An Thôi mới cởi ra vào, dùng ngón tay cào loạn mái tóc lên, cưỡi ngựa quay lại, mang binh kéo chân quân địch.



Binh lính chia thành hai đường, một nhóm hộ tống An Thôi rời đi, một nhóm lại lấy thân làm mồi nhử, thu hút nhân mã của quân địch.



Phù Vọng cũng không phải người bất tài, một lát đã tóm được đám nhân mã đi kéo chân và chém giết chúng.



“Phù tướng quân, tên này chính là cá lớn.”



Binh lính bắt được trong đám tù binh một người ăn mặc tốt nhất, dáng người cao lớn nhất, áo giáp đầy đủ nhất... Bắt đâu trúng đó.



Nhìn quanh một lượt, cuối cùng bắt được tướng lĩnh mặc xiêm y của An Thôi.



Đây hẳn chính là cá lớn mà quân địch bảo vệ cẩn thận.



Phù Vọng xoay người xuống ngựa, đoạt lấy một cây đuốc tiến lên, dùng ánh lửa để nhìn rõ.



“Tên này là ai thế?”



Phù Vọng tùy ý giơ cây đuốc về phía trước, suýt nữa đã đốt trọi lông mi của đối phương.



Tướng lĩnh dưới trướng An Thôi nói: “Ta là An Thôi, ngươi đừng làm càn!”



Phù Vọng giơ cây đuốc cũng phải giật mình.



Gã suýt nữa thất thanh nói: “Hôm nay là An Thôi thân chinh cầm binh sao?”



Tướng lĩnh: “...”



Cứ như không đánh đã khai vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK