Lần này Khương Bồng Cơ đến kiểm tra bất ngờ quá mức đột ngột, khiến mọi người không kịp trở tay.
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều toát ra ba câu hỏi liên tiếp...
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì?
Không nghi ngờ gì nữa, kiểu người đi muộn về sớm như Phong Chân càng cuống cuồng khổ sở hơn, hận không thể tậu một bộ Phong Hỏa Luân của Na Tra gắn xuống dưới chân mình, rồi gắn thêm đôi cánh của Lôi Chấn Tử lên trên lưng, trèo lên Cân Đẩu Vân của Đại Thánh, chạy vèo đến trước mặt Khương Bồng Cơ, tiện thể xóa bỏ chứng cứ anh ta thường xuyên đi muộn về sớm. Nhưng buồn là bọn họ không có năng lực đấy và chủ công nhà bọn họ lại thuộc phái hành động, đây đúng là bi kịch.
Lúc Phong Chân đến nơi, đụng phải ánh mắt cười mà như không cười của chủ công nhà mình, khiến Phong lãng tử có cảm giác hơi là lạ, không biết trốn đi đâu. Anh ta cố gắng nở nụ cười ngại ngùng nhưng vẫn không mất lịch sự, mặt dày hành lễ với Khương Bồng Cơ, sau đó ngồi xuống một cách cứng ngắc.
Ngoài mặt Phong Chân không có biểu cảm gì, nhưng thật ra trong lòng anh ta đã hoảng sợ xoắn hết cả lên, không ngừng thầm nghĩ, cầu mong chủ công không chú ý đến anh ta.
Đúng lúc anh ta căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, Từ Kha lên tiếng hỏi thăm, tạm thời giải vây cho anh ta, giúp anh ta có cảm giác vừa tìm được đường sống trong cõi chết vậy.
“Chủ công trở về là chuyện quan trọng như thế, sao lại không có ai lên tiếng báo trước vậy?”
Quản gia Từ Kha tỏ vẻ không đồng ý, chủ công nhà mình đã lớn đến vậy rồi mà vẫn còn làm việc tùy hứng lắm.
Tuy rằng tình hình bên trong Đông Khánh hòa bình hơn những nơi khác rất nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng an toàn, luôn có điêu dân ở một số nơi không chịu quy thuận, gây loạn cho dân chúng một phương. Nếu những người đó đụng phải chủ công nhà bọn họ, gây rắc rối cho cô, thì đó là lỗi của những thần tử như bọn họ.
Không chỉ có vậy, điều kiện đi đường gian khổ, không ai có thể biết được điều ngoài ý muốn và ngày mai, cái nào sẽ đến trước.
Nếu như chủ công gặp chuyện ngoài ý muốn vì bọn họ không quan tâm chu đáo thì đám Từ Kha bọn họ có chết ngàn lần cũng không đền được tội.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Nếu ta thông báo trở về thì sẽ dẫn đến dân chúng ra đường chào đón, tuy không đến mức quá phô trương, nhưng cũng sẽ quấy rầy đến dân chúng. Nếu như không điều tiết được, dân chúng sẽ chen lấn lẫn nhau, ta sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định dẫn theo người âm thầm trở về, cho nên mới không báo trước cho các huynh...”
Cho dù là ở thời đại kia của cô, mỗi khi bên ngoài có hoạt động gì lớn, mọi người tụ tập lại nhiều sẽ có khả năng cao dẫn đến chuyện không may, ví dụ như đạp vào người nhau, càng khỏi nói đến dân chúng ở thời đại này. Khương Bồng Cơ cũng không phải kiểu người sẽ vì lòng tham hư vinh mà giày vò dân chúng bình thường. Sau khi trải qua chiến loạn, dân chúng có thể trở lại với cuộc sống bình thường đã không dễ dàng gì, Khương Bồng Cơ cũng không muốn vì phô trương mà ảnh hưởng đến dân chúng, quấy rầy cuộc sống bình thường của họ.
Lý do của cô có đủ lý lẽ và dẫn chứng, đám Từ Kha cũng không thể nói vậy là không tốt được, dù sao chủ công nhà mình làm vậy là vì lo lắng cho dân chúng.
Không chỉ không thể phản đối, mà còn phải nhắm mắt khen ngợi cô.
Từ xưa đến nay, có mấy người có thể yêu dân như con, làm gì cũng quan tâm từng tí một như chủ công nhà mình?
Nếu là người khác, đi đâu ra ngoài cũng hận không thể gióng trống khua chiêng, đốt dây pháo cho náo nhiệt, tốt nhất là có thể bắt tất cả mọi người trong thiên hạ đến đây quỳ bái.
Khương Bồng Cơ dùng thực lực của mình kiếm được một đống fan, lọc kính fan trong mắt mọi người khi nhìn cô dày thêm mười phần trăm nữa.
“Lần này ta trở về để xử lý một chuyện.”
Lúc Khương Bồng Cơ nói như vậy, Phong Chân ngồi ở dưới sợ tới mức cả người cứng đờ lại, lưng thẳng tắp lên.
Từ Kha hỏi: “Chuyện gì mà lại khiến chủ công phải đích thân chạy về xử lý vậy?”
Thời đại này vẫn chưa có những phương tiện giao thông như xe bốn bánh, máy bay, du thuyền, đi từ Nam Thịnh đến Đông Khánh phải tốn mất hơn một tháng.
Tính toán thời gian di chuyển của chủ công nhà mình, có khi giao thừa vẫn đang trên đường đến đây.
Nếu như không phải chuyện gì quan trọng gấp rút lắm thì sao cô lại phải vất vả mệt nhọc như vậy?
Khương Bồng Cơ nói: “Chủ yếu là về kỳ thi tốt nghiệp của học sinh lớp cao nhất trong thư viện Kim Lân bây giờ, những người này là những người được thư viện dạy dỗ nhiều năm liền, toàn là nhân tài phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức mới dạy ra được. Không chỉ có những vị đại nho trong thư viện mong chờ ở bọn họ, ngay cả ta cũng vậy.”
Từ Kha không khỏi ngạc nhiên.
Sao những học sinh này có thể gánh nổi nỗi khổ tâm vất vả của chủ công nhà mình?
Cố ý bôn ba chạy từ tiền tuyến vừa mới ổn định về đến đây, chịu khổ trên đường suốt hơn một tháng trời chỉ vì bọn họ.
Nếu như trong số học sinh đó có ai thi trượt tốt nghiệp, thật sự đáng dùng cái chết để tạ tội, lãng phí nhiều năm dạy dỗ của thư viện như thế.
Lời này của Khương Bồng Cơ khiến người nghe cảm thấy cảm động không biết nói gì hơn, trừ những người biết rõ chuyện và năm triệu cá muối đang xem livestream thì lại muốn trợn mắt khinh thường.
Rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì muốn gì, chẳng lẽ tự cô không biết rõ sao?
Đúng là cô quay về vì cuộc thi tốt nghiệp của học sinh, nhưng mục đích chính lại là mượn chuyện này để xây dựng nền tảng ban đầu cho khoa cử, làm khó sĩ tộc một phen.
Mắng thì mắng thế thôi, nhưng ngoại trừ Vệ Từ và cá muối, không ai có thể nghĩ trước được uy lực của khoa cử lớn đến mức nào.
Nó giống như một cú đấm thật mạnh, hoàn toàn đánh vỡ thế độc quyền của sĩ tộc và tư tưởng thừa kế theo huyết thống thành thói của mọi người, rất có ý nghĩa sáng tạo.
Nhờ vào khoa cử, lý tưởng to lớn “triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường*” mà hàn môn hay nói tới mới có cơ hội trở thành hiện thực.
* Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường: Đừng coi thường người nhà nghèo, nông dân, có thể sau này bọn họ sẽ trở thành quan lớn.
Nếu tính sai ý nghĩa ẩn đằng sau kỳ thi tốt nghiệp lần này, chắc chắn sẽ bị Khương Bồng Cơ quay cho trở tay không kịp.
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, tất cả mọi chuyện đều không thể xảy ra sai lầm, các huynh đã chuẩn bị những điều lệ gì rồi?” Liên lạc khoảng cách xa sẽ không được thuận tiện như lúc nói chuyện đối mặt, mệnh lệnh Khương Bồng Cơ giao xuống cho bọn họ chỉ toàn dùng những lời đơn giản nhất, có rất nhiều chỗ không nói rõ được.
Bây giờ cô trở về rồi, muốn nói chuyện kiểu gì cũng được.
Đám Từ Kha đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc trước khi qua năm mới rồi, bây giờ có thể bàn giao kết quả đúng lúc.
Khương Bồng Cơ lật qua lật lại xem, nói: “Điều lệ này không có vấn đề gì lớn, có thể trực tiếp sử dụng luôn cũng được.”
Những người làm việc này âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều...” Khương Bồng Cơ bổ sung thêm một câu, trái tim của mọi người vừa mới hạ xuống đã lại treo lên, cô nói: “Những thứ liên quan đến hình thức gì đó thì không ngại nhiều, để học sinh càng hiểu thêm về thư viện Kim Lân, cũng để sau này những học sinh thi tốt nghiệp có thể nghiêm túc với kỳ thi này hơn.”
Mọi người không hiểu ý cô lắm.
Khương Bồng Cơ nói: “Xếp thành tích kỳ thi tốt nghiệp thành một bảng xếp hạng, nhóm năm mươi học sinh đứng đầu sẽ có thưởng.”
Phần thưởng?
Đại quản gia quản lý tài vụ nhướng mày, dò hỏi cô: “Chủ công định khen thưởng bằng gì?”
Dù tính cả quốc khố hay là tư khố của chủ công vào lúc này cũng chẳng phải giàu có gì, trao phần thưởng cho nhiều người là điều không thể nào đâu.
Hơn nữa, thư viện cũng không phải chỉ có một nhóm đệ tử này, không thể nào mỗi năm đều phải thưởng cho nhiều người như vậy chứ?
Học sinh ở chủ viện mỗi lần chỉ có hai ba trăm người, nhưng còn có hơn hai mươi tòa phân viện khác nữa, chủ công định xử lý như thế nào?
Từ Kha hy vọng chủ công nhà mình có thể tỉnh táo hơn một tí, đừng phá của như thế, sắp phá sản không gượng dậy nổi rồi kìa.
Khương Bồng Cơ trầm ngâm nói: “Sau khi đệ tử nhập học ở thư viện, mỗi người đều nhận được một tấm thẻ chứng minh đã nhập học ở thư viện Kim Lân, bên trên sẽ ghi lại tin tức cơ bản nhất của học sinh đó. Nếu làm như vậy, ở lần thi tốt nghiệp năm nay, những đệ tử có thành tích vượt trội hơn sẽ được phát cho một tấm ‘thẻ tốt nghiệp’ đặc biệt. Ba người đứng đầu sẽ đúc bằng bạc, từ hạng tư đến hạng năm mươi sẽ đúc bằng đồng, những người sau vị trí năm mươi sẽ nhận được thẻ bài bằng gỗ.”
Thẻ tốt nghiệp này chính là giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng minh học sinh này đã kết thúc chương trình học ở thư viện Kim Lân. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tuy rằng thứ này không có tác dụng gì, lại còn không đáng tiền, nhưng là một vinh dự.
Ở thời đại rất coi trọng danh dự và tinh thần này, một tấm thẻ bài như thế không biết có thể tăng lòng trung thành lên đến mức nào.
Từ Kha nghe xong thì tính toán qua chi phí, âm thầm thở phào, chi phí không cao lắm, đắt nhất cũng chỉ có ba tấm thẻ bằng bạc, độ lớn của thẻ có thể bàn bạc sau.
Có điều, Từ Kha đã vui vẻ quá sớm rồi.
Khương Bồng Cơ lại nhân cơ hội này đưa ra một khái niệm mới là đồng phục tốt nghiệp...
Ừm...
Nói thật, chi phí của đống quần áo này có thể còn đắt hơn cả đống thẻ bài kia nữa!
Mỗi học sinh của thư viện Kim Lân một năm bốn mùa đều được nhận đồng phục mới, lúc tốt nghiệp còn tặng một bộ, chủ công nhà mình đúng là không làm việc nhà nên không biết củi gạo đắt đỏ mà!