Bách Ninh cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của chủ công nhà mình không thích hợp lắm, ông không dám lớn giọng, sợ sẽ châm nổ quả pháo này.
Khương Bồng Cơ siết chặt chuôi đao, để lộ nụ cười lạnh giống như tức giận nhưng không phải giận: “Truyền lệnh cho binh lính dàn hàng đón địch, tối nay… đừng hòng kẻ nào đi được!”
Cả người Bách Ninh run lên, giọng nói như sấm rền vang lên: “Vâng!”
Binh lính bình thường không cảm nhận được, nhưng Tần Cung và Bách Ninh ở gần Khương Bồng Cơ lại âm thầm kinh hãi.
Phần lớn những võ tướng tập võ đạt được chút thành tựu đều có thể cảm giác được “khí”, ví dụ như sát khí của quân địch, cả sát khí được ẩn đi, ý thức phối hợp với việc tập võ lâu ngày luyện ra được năng lực phản ứng, giúp cho bọn họ tránh được không ít những lần sát khí trí mạng. Võ nghệ càng mạnh, cảm giác lại càng rõ ràng.
Không thể nghi ngờ, Tần Cung tuổi trẻ đã thành danh cùng với Bách Ninh kinh nghiệm đầy mình đều thuộc loại người này.
Bọn họ rõ ràng phát hiện sát ý nồng đậm phát ra xung quanh thân thể của chủ công nhà mình, không chỉ bọn họ cảm thấy không dễ chịu, chiến mã ở xung quanh cũng phải chịu ảnh hưởng.
Bách Ninh không kịp quan tâm tới vết thương trên người mình, ông líu lưỡi nói: “Má ơi, rốt cuộc chủ công đã giết bao nhiêu người rồi?”
Luyện ra được sát khí như vậy, e là có giết cả nghìn người cũng không đủ, hẳn là phải tới vạn người mới đủ.
Cho dù là bao nhiêu lần, Bách Ninh cũng không thể liên kết được chủ công thường ngày vui thì cười giận thì chửi lại lắm miệng với chủ công quả quyết sát phạt trên chiến trường lại với nhau được. Chuyện này cũng giống như việc ông không thể nhìn nổi Lý Hán Mỹ cầm thương giết người trên chiến trường, rồi về nhà lại cầm áo len lên đan vậy.
Dĩ nhiên, Khương Bồng Cơ không thể nghe thấy Bách Ninh chê bai cô, cô liên tiếp hạ xuống mấy quân lệnh.
Quân địch đuổi theo nhìn thấy trận thế này cũng phải kinh ngạc một hồi, cũng có võ tướng không nhịn được mà cười nhạo.
“Binh mã dưới trướng Liễu Hi không phải là đang suy nghĩ hão huyền đó chứ?”
“Chả thế à? Bây giờ đã là chó nhà có tang, một đám tàn binh bại tướng còn muốn chuyển mình thế nào đây?”
Có người cười nhạo thì tất nhiên cũng có người âm thầm kinh hãi, những người sâu sắc hơn còn xuất hiện ý nghĩ sợ chiến trong đầu.
Viện quân tới trễ không nhìn thấy được, nhưng đám lính đầu tiên vây giết binh sĩ của Bách Ninh lại nhìn thấy - thần tích đã tới, mưa tên đầy trời đều bị một làn sóng nước màu vàng kỳ lạ cản lại hết, thần linh cũng đã đích thân tham chiến rồi, bọn họ chỉ là một đám phàm phu tục tử, chẳng lẽ có thể đánh thắng cả thần linh hay sao?
Bởi vậy, cả một đám binh lính sĩ khí hừng hực, một đám binh lính khác lại chẳng có chiến ý, so hai bên với nhau, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Cho dù võ tướng đó quát lớn tới thế nào, đám binh lính kia cũng không dám tiến lên phía trước nữa, còn có người thì thào trong miệng những câu đại loại như “thần tới đây rồi”, “thần linh sẽ giết chết chúng ta”... hai bên chiến đấu, hai tay lại vô lực, cả một đám đều sợ tới mức xô đẩy về phía sau. Tướng lĩnh thấy thế, hắn chỉ có thể phẫn nộ ra tay.
Hắn vung tay chém đầu ba, bốn binh lính đào ngũ xuống, lập tức khiến cho đám binh lính này sợ hãi.
“Kẻ nào dám sợ hãi lùi bước, thì đây chính là kết cục!”
Binh lính ở phía trước còn đang vật lộn với quân địch, đám người nhát gan này lại còn muốn đào ngũ, chẳng thà chết hết đi cho sạch, miễn để chúng ảnh hưởng lòng quân.
Binh lính khóc lóc kể lể, nói: “Không phải bọn ta muốn chạy trốn đâu, rõ ràng là thần linh đã tới rồi… thần, thần linh tới rồi, mũi tên không thể khiến bọn chúng bị thương được!”
Tướng lĩnh cười nhạo: “Không thể làm chúng bị thương? Nói năng lung tung, làm loạn lòng quân, tội này phải tru!”
Dứt lời, tướng lĩnh chém từ trên đỉnh đầu của binh lính đó xuống, bởi vì hắn dùng quá nhiều sức, nên còn vót luôn cả nửa thân trên của binh lính.
Liên tục giết chết hơn mười người nữa, cuối cùng cũng áp chế được đám hỗn loạn này, những binh sĩ sợ chiến đấu chỉ có thể xung phong liều chết lên phía trước một lần nữa.
Tướng lĩnh để lộ nụ cười nhạt khinh thường, hắn ném thanh đao dính đầy máu xuống.
Thần linh cái gì?
Không thể làm chúng bị thương là thế nào?
Nếu như bọn chúng có năng lực này, vậy thì những binh lính của quân địch bị bọn họ đánh lén tới mức chết không chỗ chôn này là thế nào?
Hai quân ác chiến, phe nào cũng có thương vong, không nhìn thấy không chỉ có thi thể của binh lính bên ta, mà còn có cả thi thể của binh lính bên địch à?
Thần linh cái gì? Cũng chỉ là giả thần giả quỷ, là thủ đoạn bỉ ổi để dao động lòng quân mà thôi!
“Trên chiến trường đã có chuyện gì xảy ra?”
Phiền Thần tới muộn, không được nhìn thấy “thần tích”, hắn chỉ thấy một bộ phận binh lính sợ chiến, làm loạn quân trận, nên hắn mới phái người ra ngoài trấn áp.
Tướng lĩnh ôm quyền hồi bẩm, nói: “Cũng chỉ là quân địch cố ý lừa bịp, làm ra ‘thần tích’ gì đó để dọa người thôi.”
Phiền Thần nhướng mày: “Thần tích? Thần tích cái gì?”
Tướng lĩnh đơn giản nói qua quá trình, Phiền Thần nghe xong bèn nhíu mày.
“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ có chỗ nào không ổn sao?” Tướng lĩnh dò hỏi.
Phiền Thần bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt mang theo vài phần kích động mơ hồ, bàn tay đang nắm lấy dây cương của hắn khẽ run rẩy.
Hô hấp của hắn dồn dập lại hưng phấn, gần như thất thanh, nói: “Có thể Liễu Hi cũng đang ở đây!”
Tướng lĩnh vừa nghe vậy bèn trợn tròn mắt, dường như không nghe rõ Phiền Thần vừa nói cái gì, “Liễu Hi cũng đang ở đây” là thế nào?
Phiền Thần nói: “Tên Liễu Hi này tự phụ mình chiến lực vô song, dựa theo điều tra, trong ba năm cô ta cầu học ở quận Lang Gia, thường xuyên chiến đấu ác liệt với người khác. Bây giờ trở thành chư hầu, cô ta cũng không chịu sửa thói xấu, cuối cùng lại đấu tướng với người khác trước trận chiến, thậm chí... hai quân hỗn chiến mà cũng muốn chen một chân vào.”
Tướng lĩnh cũng không phải lần đầu nghe chuyện này, nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy không thể tin được.
Vì sao dân gian vẫn luôn nói “trai tốt không làm lính, nữ tốt không gả trai đinh”?
Không chỉ bởi vì người tham gia quân ngũ thấp kém, khó có thể thoát được, tỷ lệ sống sót thấp cũng là một nguyên nhân lớn. Ai cũng không muốn đứa con mà mình vất vả nuôi lớn hoặc là trượng phu mình vừa mới cưới lại rơi đầu ở trên chiến trường. Từ đây cũng có thể nhìn ra được những người sống sót sau chiến tranh cảm động thế nào, hai quân giao chiến nguy hiểm tới đâu. Đường đường là chư hầu mà lại giống những tên lính tầm thường lao vào hỗn chiến, đấu tướng, một khi bị người ta ngộ sát ở trên chiến trường, vậy thì phải làm sao?
Đừng nói tới chư hầu, võ tướng cầm binh bình thường cũng sẽ không tự mình lao ra tham dự hỗn chiến, cho dù tham chiến giết địch, bên người bọn họ cũng sẽ mang theo hai ba mươi hộ vệ thân binh. Binh lính thì dễ tìm, nhưng võ tướng biết đánh giặc lại không dễ tìm, mỗi một người đều coi như đáng giá nghìn vàng, không thể để mất được.
Võ tướng đã như thế, huống chi là chư hầu?
“Liễu Hi ra khỏi ải Trạm Giang rồi?”
Phiền Thần cười lạnh nói: “Cái gọi là ‘thần tích’ kia, chỉ từng xuất hiện hai lần.”
Dựa theo suy nghĩ của người xưa, không phải ai cũng có thể được thần linh giúp đỡ, bây giờ bọn họ cũng chỉ biết tới một mình Khương Bồng Cơ.
Thần tích giống như vậy thì có phải là có thể khẳng định Khương Bồng Cơ đang ở chiến trường không?
Nếu là như vậy, Phiền Thần càng không thể dễ dàng thả người.
Đến bây giờ, Khương Bồng Cơ vẫn chưa có người thừa kế, nếu như cô chết ở đây, tất nhiên thế lực mà cô để lại sẽ sụp đổ!
Phiền Thần đang âm thầm tính kế, đương sự Khương Bồng Cơ lại đang làm việc cứ như cắn thuốc vậy, tốc độ giết người khiến cho người của mình cũng phải sợ hãi.
Quân địch ở trước mặt cô không giống như người sống nữa, càng giống như rơm rạ trong ruộng hơn, cô không cần phải cầm liêm để cắt rơm rạ, rõ ràng là đang điều khiển máy cắt lúa thu hoạch từng loạt từng loạt đầu người. Đây không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là cô giết nhiều người như vậy, mà ánh mắt cô vẫn bình tĩnh thư thái.
Điều này chứng minh chuyện gì?
Chỉ có thể chứng minh trong mắt cô, quân địch không tính là con người, có thể còn không bằng cả gà vịt, người bình thường giết gà giết vịt nhiều còn cảm thấy không được thoải mái mà.
May mà cô là chủ công của bọn họ chứ không phải là kẻ địch.
Bởi vì trời khá là tối, phạm vi tầm nhìn có hạn, đám người Phiền Thần vẫn chưa chú ý tới bên này.
Hắn hạ lệnh cho người đánh lén đằng sau, nhưng vừa mới điều động binh mã xong, Khương Bồng Cơ đã biết được kế hoạch của hắn.
“Phụng Kính, huynh ra đằng sau chỉ huy, quân địch sắp tới.”
Cô giết một trận xong lùi về, vừa mới tới gần, Tần Cung đã có thể ngửi được mùi máu tươi khiến người ta không thể thở nổi.
“Vâng!” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ nhìn cung tiễn thủ của quân địch vẫn chưa “đạn tận lương tuyệt”, cô không khỏi líu lưỡi - của cải của Nhiếp thị đúng là dày thật.