Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ đã là sau nửa đêm, Thu phủ bị bao trùm bởi sự yên lặng, chỉ còn lại duy nhất tiếng gia đinh tuần tra theo giờ vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài canh gác.



Lúc này, âm thanh loảng xoảng cực lớn vang lên, cửa bị người ta đạp mở, gác cổng ban đêm mới giật mình tỉnh lại.



“Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi tự tiện vào nhà riêng của người khác? Người đâu, ở đây có kẻ gian...”



Người gác cổng là một người đàn ông trung niên xấu xí, quầng mắt xanh tím, hốc mắt lõm sâu, bọng mắt sưng lên, trông không có chút sức sống nào hết.



Lúc bách phu trưởng dẫn đầu phái người xông vào trong Thu phủ, gã mở miệng hùm gan sứa ngăn lại, không ngờ sau đó lại bị Bách phu trưởng giơ chân đá văng ra.



Bách phu trưởng nói: “Nhớ cho kĩ! Toàn bộ người trong Thu phủ không được chạy trốn, nếu có bất cứ ai thoát được, các ngươi phải tự gánh vác hậu quả đấy!”



Đây là mệnh lệnh mà cấp trên truyền xuống, bọn họ không thể không coi trọng, tất cả mặc kệ người gác cổng đang la lối cứu mạng, lập tức xông vào trong phủ.



Lời kêu cứu của người gác cổng vẫn có tác dụng, gia đinh tuần tra ban đêm vừa nghe được tiếng kêu liền chạy tới xem xét tình hình, kết quả bị người của Bách phu trưởng tóm lại.



Binh sĩ hành động rất bạo lực, tạo ra những tiếng động cực lớn, dù là người có ngủ sâu đến mấy, vừa nghe thấy tiếng ồn đều tỉnh lại.



Tuy rằng tuổi tác của Thu lão gia rất lớn, nhưng vẫn không thay được tính ham mê mỹ sắc, bên cạnh ông ta luôn có một vài nương tử làm ấm giường, trông cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cô ta nghe thấy tiếng động ồn áo nhao nhao bên ngoài, lập tức lay lão già bên cạnh tỉnh lại, nhưng lại bị ông ta mắng cho một trận.



“Đêm hôm khuya khoắt không để người ta ngủ, ngươi muốn gì hả?”



Thu lão gia thức dậy nên rất tức giận, ai dám khiến ông ta cảm thấy khó chịu, có khi ông ta còn cầm roi đánh chết, bởi vậy mới không có người dám quấy rầy ông ta.



Vị nương tử mới vào cửa này vẫn chưa hiểu quy củ lắm, bị ông ta dọa đơ ra, đồng thời không khỏi sợ hãi, trong lòng thấp thỏm không thôi.



“Hồi... hồi bẩm lão gia, bên ngoài có kẻ xấu xông vào phủ...”



Thu lão gia bừng bừng lửa giận, đứng dậy, vội vàng khoác áo ngoài lên đầu vai, lúc đứng dậy, ông ta còn đá vào lồng ngực của cô gái trẻ một phát.



Đừng nhìn tuổi tác của Thu lão gia đã lớn, già rồi nhưng lực dưới chân của ông ta vẫn chẳng hề nhỏ, suýt nữa khiến cô gái kia đau đến mức hôn mê tại chỗ.



“Đồ vô dụng!”



Ông ta vừa mới bước ra khỏi cửa, vài binh sĩ ăn mặc mũ giáp chỉnh tề đã xông lên ngăn ông ta ngay ở cửa, có vẻ muốn bắt ông ta.



Xưa nay Thu lão gia có bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy đâu, ông ta nhất thời sợ tới mức chân tay lạnh như băng, cùng lúc đó, ngọn lửa giận vô danh cũng hừng hực cháy.



“Các ngươi là ai? Đây là nơi nằm dưới sự cai quản của Lan Đình Công, đám cướp bóc các ngươi dám gây chuyện ở đây, không muốn sống nữa hả?”



Binh lính nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, không nhịn được trào phúng lại ông ta: “Nói cái khỉ gì thế! Tóm lão ta lại, không được để lão ta chạy thoát.”



Trong phòng không chỉ có một mình lão già họ Thu này mà còn có một vị nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc.



Bọn họ nhìn thấy trang phục của lão già và vẻ bề ngoài của vị nương tử nhỏ tuổi kia thì lập tức hiểu ra, không khỏi xì một tiếng đầy khinh bỉ.



Sắp xuống hố rồi mà vẫn háo sắc như vậy, còn làm hại cô gái chỉ bằng tầm tuổi cháu gái của ông ta nữa, đúng là không cần mặt mũi nữa rồi.



Hai tay của Thu lão gia bị người khác bẻ ra sau lưng, cơn đau khiến gân xanh trên trán ông ta đều nổi hết cả lên, miệng không ngừng la hét, cũng chỉ có mấy câu cảnh cáo uy hiếp, cáo mượn oai hùm lôi danh nghĩa của Khương Bồng Cơ ra thôi. Binh lính nghe đến nỗi lỗ tai cũng thấy đau, có một người lanh lợi nhìn xung quanh, thấy một chiếc quần lót màu xanh rơi bên cạnh giường của Thu lão gia liền cầm lên, vo thành một cục rồi nhét vào miệng của Thu lão gia.



“Cuối cùng cũng câm miệng lại rồi, nếu phải chịu thêm một chút nữa thì có khi lỗ tai của ta cũng điếc luôn.”



Nương tử bị bắt thấy tình hình như vậy, không sợ hãi khóc lóc, ngược lại còn có vẻ không nói nên lời.



Lúc Thu lão gia còn trẻ tuổi không biết kiềm chế, mắc phải một số bệnh vặt khó nói thành lời, khiến lúc về già không khống chế được việc đi vệ sinh trong lúc ngủ.



Chiếc quần lót màu xanh kia là quần để thay nếu ông ta làm ướt quần đang mặc. Cô ta bị người ta mua về hầu hạ Thu lão gia, không chỉ để làm ấm giường cho ông ta, để ông ta sàm sỡ, mà cô ta còn một nhiệm vụ khác là thay quần lót bị bẩn cho ông ta, tránh để hôm sau Thu lão gia tỉnh dậy lại tức giận.



Bây giờ, chiếc quần kia lại bị binh sĩ nhét vào miệng ông ta, thật đúng là...



Chậc chậc!



Ngoại trừ Thu lão gia đang bị bắt ra, con trai của ông ta là Thu Mông cũng chẳng khá hơn chút nào.



Nhà dột từ nóc dột xuống, Thu lão gia ham mê mỹ sắc, tên Thu Mông này cũng không ngoại lệ, hắn không thể sống một ngày mà không có phụ nữ.



Thu Mông nghĩ rằng hắn lập công lớn giúp Dương Đào, sau này quyền cao chức trọng, sống nhẹ nhàng sảng khoái, trong lòng kích động, hứng thú dâng cao, lôi kéo thê thiếp nháo nhào đến nửa đêm. Lúc binh sĩ xông vào, hắn vừa mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hắn ngủ rất nông, không bao lâu đã bị đánh thức.



“Bên ngoài đang ầm ĩ chuyện gì thế?”



Hắn lay lay tì thiếp bên cạnh, bảo cô ta đứng dậy ra ngoài xem sao, còn mình thì tiếp tục ngủ.



Tì thiếp nghe lời ra xem, bất ngờ bị một binh sĩ xông vào dọa sợ nhảy dựng lên, cô ta sợ hãi hét lên một tiếng cao vút chói tai.



Thu Mông bị cô ta làm ồn, lập tức hết buồn ngủ, tiện tay cầm một vật nào đó ném mạnh xuống mặt đất: “Nửa đêm nửa hôm, có phải muốn chết không hả!”



Ngay lập tức, Thu Mông nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến gần về phía hắn.



“Các ngươi là ai?”



Thu Mông không phải là người không bao giờ bước chân ra ngoài, chỉ lo hưởng thụ vinh quang như Thu lão gia, hắn lập tức nhận ra thân phận của binh lính.



“Ta đến bắt người, đừng phản kháng, bằng không sẽ bị giết chết tại chỗ, mong ngài phối hợp, đừng để bọn ta phải khó xử.”



Lời nói của binh sĩ rất khách sáo, nhưng hành động thì lại không khách sáo một chút nào.



Thu Mông vẫn còn đang đơ ra thì đã bị bọn họ trói lại, lôi ra ngoài.



“Vì sao các ngươi lại bắt ta?”



Binh lính nói: “Bọn ta cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi.”



“Theo lệnh?”



Mặt Thu Mông lập tức tái lại, hắn nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó, hai chân mềm nhũn như cọng bún.



Trừ phi...



Thu Mông căng thẳng nuốt nước miếng, hay là chuyện hắn âm thầm làm việc cho Dương Đào đã bị phát hiện rồi?



Nếu như vậy, chẳng phải tính mạng hắn sẽ khó giữ được hay sao?



Thu Mông nghĩ tới cả gia tộc Triệu thị bị giết sạch, hai chân lại càng mềm nhũn, nếu không phải binh sĩ đang giữ hắn, e là hắn đã ngã khuỵu xuống rồi. Quả nhiên đám binh sĩ này rất nghiêm túc, bách phu trưởng nói không được để bất cứ người sống nào thoát được, nên bọn họ còn buộc cánh hai con gà mái đang nuôi trong phòng bếp ra nữa.



Bách phu trưởng thấy vậy thì không khỏi đỡ trán.



Binh lính dưới trướng của hắn đều bị thiểu năng có đúng không?



“Nhốt tất cả bọn họ vào đại lao, chờ tướng quân và quân sư về sẽ thẩm vấn.”



Thu Mông không chịu tin, hắn hét to: “Các ngươi không có nhân chứng vật chứng, vì sao lại bắt oan người khác?”



Tay trái bách phu trưởng cầm lấy chuôi đao, hai mắt sắc bén lộ đầy sát khí, Thu Mông thấy vậy thì không khỏi run rẩy.



Không ngờ bách phu trưởng cũng là người có văn hóa, hắn điềm đạm nói: “Muốn người khác không biết thì đừng làm, tự ngài suy nghĩ lại đi.”



Thu Mông sợ tới mức mặt trắng bệch, Thu lão gia cũng đoán ra được, ông ta sợ đến mức mất khống chế, nước tiểu thấm ướt quần.



Binh lính thấy vậy thì cười lạnh: “Đúng là hai cha con có tiền đồ.” w●ebtruy●enonlin●e●com



Tất cả mọi người trong Thu phủ bị nhốt vào đại lao, đại lao vốn trống rỗng lập tức đầy người, đi đến đâu là ồn ào đến đấy.



Thu Mông và Thu lão gia bị nhốt cùng nhau.



“Chẳng lẽ có chỗ nào bị lộ ra ư?”



Thu Mông cố gắng ổn định nhịp tim điên loạn của mình, không biết hắn đang an ủi cha mình hay an ủi mình nữa.



“Phụ thân đừng sợ, một khi Dương Đào thắng, bọn họ sẽ chẳng làm được gì hai chúng ta đâu!”



Sắc mặt Thu lão gia tiều tụy chật vật, nhưng lúc này lão chỉ có thể tin tưởng con trai của mình thôi.



“Chỉ mong là như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK