Dũng cảm nhận sai, chết không hối cải.
Tám chữ này đại khái chính là nói Khương Bồng Cơ.
Mấy ngày trước còn đồng ý các kiểu rồi, qua mấy ngày liền không giữ lời hứa, mỗi lần tìm cô đều phải chạy “gãy” cả chân.
Mấy người Từ Kha đều nhịn không được có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, vết thương của chủ công không nên bình phục nhanh như thế mới tốt. _
Thật đó, sau khi bình phục, chủ công vui sướng như con khỉ ấy, nhảy lên nhảy xuống chẳng thấy bóng người đâu, rất nhiều chuyện trừ Khương Bồng Cơ ra, không ai có thể xử lý được, chuyện này có liên quan tới việc đăng cơ, Khương Bồng Cơ không thích cũng không chịu được mấy thứ nghi thức xã giao này.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng hết cách, đành phải giao trách nhiệm nặng nề ấy cho Vệ Từ.
Không cần biết Vệ Từ chặn chủ công ở chỗ nào, chỉ cần bảo cô ấy giải quyết chuyện này, tránh cho trì hoãn lễ đăng cơ.
Vệ Từ: “...”
Khương Bồng Cơ nhịn không được vỗ bàn cười như điên: “Mấy người Văn Chứng cũng học thói xấu rồi, lái xe với tốc độ tên lửa luôn.”
Sống chung đã nhiều năm, bây giờ Vệ Từ đã có thể hiểu được một số lời nói kỳ quái của Khương Bồng Cơ rồi, anh không nhịn được đỏ mặt.
“Lời này của chủ công là ý gì?”
Khương Bồng Cơ ôm cổ anh, nhẹ thổi hơi bên tai anh, mập mờ nói: “Nếu như Tử Hiếu chặn người lại ở trên giường thì sao?”
Vệ Từ: “...”
Hồ nháo, mấy người Văn Chứng đều là người đứng đắn, làm sao có thể giống chủ công, động một chút là nói bậy bạ, nói những lời thô tục làm người ta xấu hổ chết đi được như vậy chứ?
“Nhưng nếu Tử Hiếu đã chủ động đưa tới cửa, ta cũng không khách sáo mà nhận lấy vậy.” Cánh tay Khương Bồng Cơ giống như con rắn linh hoạt luồn vào vạt áo Vệ Từ, cơ bắp dưới tay vừa rắn chắc vừa ấm áp, còn có thể cảm giác được nhịp tim của anh nữa: “Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng đấy nhé.”
Vệ Từ giơ tay lên bắt lấy cái tay đang “đốt lửa” của Khương Bồng Cơ, bề ngoài như Liễu Hạ Huệ, sừng sững bất động.
“Không cần biết, bây giờ chủ công hãy chọn lựa trước đi, những chuyện khác thì chờ làm xong chính sự rồi nói sau.”
Dù gì cũng là trách nhiệm nặng nề mà đoàn người Kỳ Quan Nhượng giao cho anh, Vệ Từ không thể để Khương Bồng Cơ lừa bịp mình được.
Khương Bồng Cơ: “...”
Cũng đã lâu không ăn thịt rồi, cứ vào những lúc như thế này mà Vệ Từ lại nói mấy lời sát phong cảnh, cô cũng phục anh luôn.
“Nhan sắc của ta còn không bằng mấy bản vẽ này à?”
Khương Bồng Cơ dùng ngón tay vân vê mấy bức tranh kia, trong tranh là thiết kế long bào dành cho phái nữ.
Nếu như Khương Bồng Cơ là đàn ông, có thể dựa vào kiểu của người đi trước rồi sửa lại là được, nhưng cô là phụ nữ, không thể tiếp tục dùng kiểu cũ.
Dù sao cô cũng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, bất kỳ chi tiết nào cũng phải độc nhất vô nhị.
Vì những thứ này mà mấy người học thức uyên bác như Uyên Kính tiên sinh cùng tụ họp lại một chỗ, tra cứu tài liệu lịch sử, tìm tài liệu thực tế, định thay đổi long bào thành kiểu thích hợp nhất với Khương Bồng Cơ. Hao phí không biết bao nhiêu công sức, lúc này mới có thể đưa lên tám bản vẽ, gần như bản vẽ nào cũng có thể dùng được, nhưng vẫn muốn xem Khương Bồng Cơ thích bản nào. Sau khi cô chọn xong thì kiểu long bào đó sẽ là long bào đăng cơ của đế vương, ý nghĩa rất quan trọng.
Nhưng Khương Bồng Cơ là người có gu thẩm mỹ dị thường.
Nếu như chẳng qua chỉ là tùy tiện chọn một bản thì không sao, mấu chốt là có người bên cạnh nói cho cô biết, mỗi một bản vẻ, từng chi tiết nhỏ trên long bào đều có ý nghĩa riêng, hỏi cô như thế này có được hay không, có muốn đổi thành cái khác hay không, cuối cùng Khương Bồng Cơ nghe mà hai mắt sắp tỏa ra khói nhang muỗi rồi.
Tránh né mấy ngày, cuối cùng cũng không nhịn được sự “cám dỗ” của Vệ Từ, Khương Bồng Cơ tự chui đầu vào rọ, bị người ta bắt lại.
Tử Hiếu cũng học thói xấu rồi. QAQ
Vệ Từ nói: “Nhan sắc của chủ công dĩ nhiên là thế gian có một không hai, nhưng mà thần cho rằng dáng vẻ mặc long bào của người chắc chắn có thể khiến trời đất ảm đạm.”
Khương Bồng Cơ im lặng một lúc, không nhịn được đưa chân dài khoác lên vai Vệ Từ, cười nói: “Không ngờ nha, không ngờ nha, Tử Hiếu mắt to mày rậm, bây giờ cũng có sở thích không muốn người khác biết, huynh cũng thích chơi trò nhập vai, bảo ta mặc long bào mây mưa với huynh à?”
Vệ Từ: “...”
Người ta càng lớn tuổi thì càng biết xấu hổ mà tém tém lại, còn chủ công nhà mình tuổi càng lớn càng không biết hai chữ “xấu hổ” là cái gì.
Cô ăn nói tùy tiện như vậy khiến anh phát hiện khuôn mặt già nua của mình quá mỏng.
“Sao ta có thể từ chối thỉnh cầu của Tử Hiếu được.”
Những bản vẽ long bào được đệ trình lên không hề màu mè, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất trầm ổn.
Tổng thể đều là cổn phục mười hai hoa văn, mũ miện mười hai tua, chẳng qua là kiểu dáng không giống với cái mà mọi người từng biết, thiên về phái nữ hơn.
Trong đó, mũ miện mười hai tua có chất liệu là đồng, vải thì dùng lụa mây, ngoài đen trong đỏ, rộng 40 cm, dài 80 cm, phía trước và phía sau đều có mười hai chuỗi ngọc châu ngũ sắc gồm đỏ, trắng, xanh, vàng và đen. Những nội dung này đều dựa trên tài liệu lịch sử.
Còn cổn phục mười hai hoa văn, trên cổn phục màu đen vẽ tám hoa văn là mặt trời, mặt trăng và rồng trên vai, các ngôi sao, sông núi ở sau lưng, lửa, chim trĩ, chén rượu trên tay áo; trên váy vẽ bốn hoa văn là rong, hạt gạo, rìu, phất (hoa văn chữ Á “亞”). Ở trong chỉ dùng vải sa mỏng tạo thành, mảnh vải buộc thả trên váy cùng màu với phần váy.
Ngoại trừ kiểu dáng tổng thể ra, còn có phụ kiện bằng ngọc làm Khương Bồng Cơ hoa hết cả mắt, chỉ nhìn thôi đã thấy mờ mịt khó hiểu.
Cô thật không biết những nhà nho kia làm sao mà có nhiều thời gian rảnh rỗi đến thế, còn làm ra mấy phiên bản liền.
Nói là mấy phiên bản, thật ra chính là vị trí của hoa văn trên cổn phục không giống nhau.
Không biết là do duyên số run rủi hay là ảnh hưởng của khiếu thẩm mỹ, kiểu “long bào” mà Khương Bồng Cơ chọn ra độc nhất vô nhị với kiếp trước.
Khương Bồng Cơ: “...”
Đúng vậy, chẳng phải Vệ Từ biết kiểu dáng của long bào ở kiếp trước à, tại sao không để huynh ấy quyết định đi, còn giày vò cô thêm lần nữa để làm gì?
“Vệ Tử Hiếu à, bụng dạ huynh xấu thật đấy!”
Vệ Từ nói: “Tóm lại là ý nghĩa không giống nhau, Từ hy vọng đời này ngài có thể viên mãn, không lưu lại tì vết, tiếc nuối nào.”
Chọn long bào cũng là một thú vui có đúng không?
Khương Bồng Cơ hung dữ cắn một cái trên bả vai anh, để lại một dấu vết mập mờ.
Một đêm điên loan đảo phượng đến khi trời sáng.
Thấy bao cao su bị Khương Bồng Cơ ném vào chậu lửa thiêu hủy mới biết được “tình hình trận chiến” đêm qua như thế nào.
Trước khi đăng cơ, Khương Bồng Cơ đã chiêu cáo thiên hạ lấy quốc hiệu mới là “Khương”, sửa lại niên hiệu, đồng nghĩa với việc lên ngôi vua.
Mới là đế vương trên thực tế thôi, còn trên danh nghĩa thì vẫn chưa có con dấu.
Xét thấy còn chưa chính thức nên cô chưa tính là thực sự đăng cơ, chúng thần vẫn dùng cách xưng hô cũ đối với cô.
Hoàng cung được tu sửa xong trước thời hạn hai năm, khi Khương Bồng Cơ tới Bình Phong Đô, cũng chính là đế đô sau này, cô liền dọn luôn vào nửa hoàng cung mới vừa tu sửa xong, bắt đầu từ từ biến mọi thứ trở thành chính thức. Ví dụ như phế bỏ những chức quan từ thời loạn thế và năm nước đã từng sử dụng, sau đó xác định rõ trách nhiệm của các chức quan và chức vụ dưới quyền các quan, đồng thời phong tước cho chúng thần, nên ban thưởng ai thì ban thưởng, nên cất nhắc ai thì cất nhắc, nên cắt giảm ai thì cắt giảm...
Toàn thể chế độ thiên về ba tỉnh sáu bộ* mà đám cá muối quen thuộc.
* Cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành sáu bộ: lại, hộ, lễ, binh, hình, công.
Nhưng mà, chế độ ba tỉnh sáu bộ này vẫn khác biệt rất nhiều so với chế độ ba tỉnh sáu bộ mà bọn họ biết.
Rõ rệt nhất chính là quyền lợi tập trung trong tay Khương Bồng Cơ, chỗ trống dành cho sĩ tộc sẽ ít đi.
Thiên hạ mới lập, binh quyền đều nằm trong tay Khương Bồng Cơ, dù cho có người dùng gương người đi trước để sỉ vả cô thì cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Cái gì mà “coi trọng tin tưởng đạo nghĩa minh bạch, coi trọng người có đạo đức, báo đáp công lao, không làm gì cũng trị được thiên hạ”, đó chỉ là thế giới trong tưởng tượng của mọi người mà thôi, trình độ văn hóa và khoa học hiện tại căn bản không thể đạt đến mức độ đó. Người chỉ cần có tư lợi cá nhân sẽ nghĩ ra được đủ các loại phương pháp cướp đoạt lợi ích, cướp đoạt các điều kiện có lợi cho bản thân, vị quan thực sự chí công vô tư trị thiên hạ không phải là không có nhưng đó là “đồ quý hiếm”, không thể nào có chuyện quan văn, quan võ cả triều đều như vậy.
Bảo Khương Bồng Cơ chia đều quyền lực trong thiên hạ, làm cái gì mà “không làm gì để cai trị”, không quá mấy tháng, cô sẽ bị người ta ám sát ngay.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới chớp mắt đã tới mùa thu, đồng thời, ngày hoàng đạo để đăng cơ cũng sắp đến gần.
Khương Bồng Cơ không những phải xử lý chính vụ, phê chữa tấu chương từ các nơi gửi đến, quan tâm đời sống nhân dân mọi nơi mà còn phải học thuộc lễ nghi của ngày đăng cơ.
“Ta không phải hoàng đế hay sao, làm tốt lễ nghi cho ai xem chứ?”
Vệ Từ làm thầy dạy Khương Bồng Cơ âm thầm thiên vị cô, thấy dáng vẻ như cá bị vớt khỏi nước của cô, anh không nhịn được đau lòng nhưng cũng đành chịu.
Việc duy nhất anh có thể làm là tha thiết mong chờ nhìn chủ công, nhìn đến nỗi cô cũng mềm lòng.
Khương Bồng Cơ: “...”
Tuổi tác Vệ Từ càng lớn thì càng biết lợi dụng ưu thế của mình.
Anh cũng biết Khương Bồng Cơ cô không thể cứng rắn với anh mà.
“Thật sự sợ huynh rồi đấy, hôn ta đi thì ta học tiếp.”
Vệ Từ nói: “Bệ hạ nên tự xưng là ‘trẫm’!”
Khương Bồng Cơ nói: “Nhưng huynh là ông xã của trẫm, trước mặt ông xã mình thì không cần câu nệ, tự xưng là ‘ta’ thì thế nào?”
Hơn nữa, không phải hoàng đế nào cũng cả ngày “treo” từ “trẫm” bên mép.
Vệ Từ than thở nhưng cũng bất đắc dĩ.
Hai vị tiểu điện hạ thì cả ngày xưng “cô” tới “cô” đi, còn bệ hạ nhà mình thì ngược lại, chẳng quan tâm tới cái danh xưng “trẫm” này.
Khương Bồng Cơ nhịn không được trợn trắng mắt.
“Liễn Nhi học thói hư của Diễm Nhi đấy, mới bao lớn mà đã tự xưng là ‘cô’ hả, con bé là ‘cô’ thì ta là cái gì?”
Cha mẹ còn chưa có chết đâu, “cô” cái gì mà “cô”.
Vệ Từ nói: “Nhưng mà Từ muốn nghe bệ hạ xưng ‘trẫm’.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô phát hiện Vệ Từ không những thích chơi trò nhập vai mà anh còn có chút thích bị ngược nữa, kiểu gì cũng phải bị chèn ép, ức hiếp mới thấy thoải mái.
Nhưng mà, còn cách nào đâu?
“Tiểu công túa” nhà mình thì mình phải cưng chiều thôi.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Trẫm hối tiếc nhất là không có cách nào cho huynh một thân phận danh chính ngôn thuận.”
Khương Bồng Cơ cố ra vẻ nghiêm túc, nắm lấy tay Vệ Từ.
Đây không chỉ là tiếc nuối của cô mà đoán chừng cũng là tiếc nuối của bệ hạ ở kiếp trước.
Thế nhưng Vệ Từ thoải mái đáp: “Được cùng bệ hạ nhìn ngắm núi sông đổi thay là tam sinh hữu hạnh*, Từ không thấy tiếc nuối chút nào.”
* Tạm hiểu là ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kỳ khó gặp được.
Kiếp trước cố chấp chuyện thân phận, bây giờ thì không còn giá trị gì nữa, anh đã thông suốt rồi.
Chỉ cần anh còn có thể đứng bên cạnh người này, cùng cô từng bước trải qua xuân hạ thu đông, đó chính là điều hạnh phúc nhất.
Không biết là trùng hợp hay gì, đúng vào ngày Khương Bồng Cơ đăng cơ thì có một kỳ “Mộng Hồi Nghìn Năm” mới.
[Chúc mừng khán giả “Độc Giả Cá Muối” là người trúng thưởng kỳ “Mộng Hồi Nghìn Năm” thứ XXX.]
Lúc Âu hoàng mới lên đường, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên không rõ ràng, từ trong nhà biến thành một căn phòng rộng rãi.
Anh ta không chú ý đến một loạt bình luận bùng bổ trên kênh livestream.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Oh Shit!!!!
Nhắc tới liền thấy tội nghiệp, là một đại thần thời kỳ đầu của kênh livestream, “Kẻ Đột Nhập Đen Đủi” còn chưa được xuyên không bao giờ. _
[Nho Khô Kim Hoàng Hậu]: QAQ hâm mộ chết đi được.
Không đợi anh ta kịp phản ứng, bên tai truyền tới tiếng nhạc quen thuộc.
Đây là khúc nhạc mà anh ta ghi âm lại lúc ngồi xổm trong kênh livestream, nghe nói là khúc nhạc mà Streamer sẽ dùng trong ngày đăng cơ.
Anh ta cảm thấy mình sẽ không có cơ hội đích thân tới xem, nhưng nếu có thể nghe được chút cũng tốt rồi.
Kết quả...
Anh ta cùng trăm quan đứng đợi, tầm mắt di chuyển theo bóng dáng cổn phục đỏ đen kia.
Ngày hôm ấy thời tiết cực tốt, trời trong, bầu không khí dễ chịu, từng trận gió thu thổi qua áo bào.
Chuỗi ngọc trên mũ miện lắc lư qua lại theo chuyển động của Khương Bồng Cơ, các chuỗi hạt châu va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Bên hông cô treo đao Trảm Thần, trên người mặc cổn phục mười hai hoa văn, trên đầu đội mũ miện mười hai tua, bước từng bước lên bậc thềm.
Âu hoàng hoảng hốt, giống như đang nằm mơ vậy.
[Lúc sinh thời, rốt cuộc có thể nhìn thấy ngài quân lâm thiên hạ]
Từ khi mới quen biết cho tới bây giờ, cuối cùng thì đoạn đường này cũng được viết lên một dấu chấm viên mãn rồi.
Không thấy, khi bóng dáng cô ngược với ánh mặt trời, bao nhiêu người hai mắt rưng rưng, lần đầu tiên chính thức hành lễ quân thần.
“Ngô hoàng vạn tuế!”
Tiếng hô vang khắp chân trời, tựa như muốn bay lên tận mây cao vậy, lưu lại một cảnh tượng mãi mãi không lu mờ.