Vệ Từ không biết có phải đối phương gọi mình hay không, nhưng chỉ hai chữ “mỹ nhân” cũng đủ khiến anh tức giận rồi.
Cho dù anh kiềm chế tốt hơn nữa cũng không nhịn được tức giận mắng một câu: “Đồ lưu manh!”
Lưu... Lưu manh?
Cá muối Âu hoàng không nhịn được xúc động: “Mắng người mà cũng êm tai như vậy.”
Trong lòng Khương Bồng Cơ hiểu rất rõ, đừng thấy cô nói võ nghệ của Vệ Từ là tiêu chuẩn của đoàn múa trong nhà hát, khi đối phó với một cá muối hai tay trống không lại còn u mê sắc đẹp thì không thành vấn đề. Nếu để mặc cho cá muối làm bừa, có khi Vệ Từ không nhịn được đâm chết người mất.
“Tử Hiếu, có chuyện gì vậy?”
Khương Bồng Cơ vỗ vỗ chân vào bụng ngựa thong thả tiến đến, ngựa trắng ngoan ngoãn nghe lệnh của cô, từ từ tiến lên.
Nghe thấy câu nói này, cá muối Âu hoàng nhịn không được nhìn về phía người đó. Do bị cận thị nên mới đầu cô ta còn không nhìn rõ lắm, chỉ thấy có một bóng người màu đỏ cưỡi ngựa đến gần mình. Đến khi đối phương đến trước mặt, trong đầu cô ta đúng lúc nhảy ra bốn chữ lớn rất hợp để hình dung tình cảnh lúc này.
Hào hoa phong nhã.
Trên lưng ngựa là một cô gái mặc đồ màu đỏ, gương mặt tràn đầy khí phách anh hùng lại ẩn chứa nụ cười đang cưỡi trên lưng bạch mã trắng như tuyết, không nhìn ra chút tì vết nào. Cá muối Âu hoàng đứng ngây ra tại trận, đột nhiên đại não bị lag.
Ai ngờ lúc này kênh livestream đã bùng nổ, vô số cá muối đen đủi đang thâm tình diễn giải cái gọi là “hâm mộ ghen tị”!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đây quả thật là một cảnh tượng lịch sử, không thể nào ngờ cá muối lại gặp được Streamer.
[Dạ Vũ Diễm Linh]: Hâm mộ ghê á! Tại sao lúc tui xuyên không lại cách Streamer xa như thế chứ? Còn cô ta xuyên không lại có cơ hội gặp được vợ chồng Streamer!! Cái người “Ăn Cơm Bằng Chân” trước đó đã khiến lòng người tan nát rồi, không nghĩ tới đây mới là đả kích trí mạng!!!
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Mọi người có phát hiện mấy Âu hoàng sau này người sau may mắn hơn người trước hay không? Điều này có phải chứng tỏ lần sau tui xuyên không sẽ có cơ hội hoành thành tất cả nhiệm vụ, lấy được chữ ký của tất cả các thành viên lưu giữ làm đồ cổ, tiến đến đỉnh cao của đời người hay không?
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Đi tắm một cái rồi đi ngủ đi, nằm mơ giữa ban ngày cái gì cũng có.
Thời điểm đám cá muối đang không ngừng ầm ĩ, nhân vật mà bọn họ hâm mộ ghen tị đang tham gia “khảo nghiệm sinh tử”.
Vệ Từ giữ kiếm rất chắc, cá muối Âu hoàng không dám động đậy chút nào, rất sợ đối phương trượt tay cho cô ta một kiếm.
“Đại... Đại huynh đệ... Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đừng động một chút là dùng đao đả thương người, việc này không phù hợp với giá trị nòng cốt của xã hội chủ nghĩa.”
Cá muối Âu hoàng coi như tự biết lượng sức, biết mới nãy mình gọi tên như vậy đã xúc phạm Vệ Từ, đành phải ngậm ngùi sửa lại cách xưng hô.
Vệ Từ không nghe cô ta giải thích, trả lời câu hỏi của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công, cử chỉ người này càn rỡ, ăn nói tùy tiện, bộ dạng cũng có điểm khả nghi, hay là dẫn đi tra hỏi xem sao?”
Cá muối Âu hoàng nhịn không được tuôn hai hàng lệ.
Cục cưng hâm mộ anh nhiều năm như thế, anh là idol mà lại đối xử với fan như vậy ư? Đau khổ-ing QAQ!
Khương Bồng Cơ xuống ngựa, kiềm chế không nhếch khóe môi.
“Được rồi, trông hắn cũng chỉ là một thợ săn sống khó khăn thôi. Trước tiên huynh thu kiếm về đi đã, xem hắn sợ sắp khóc rồi kìa.”
Vệ Từ nghe lời làm theo, thuần thục thu trường kiếm trắng như tuyết vào vỏ.
Cá muối Âu hoàng nhìn mà âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cô ta quyết định xóa bỏ suy nghĩ “năng lực chiến đấu của Vệ Từ có hạn”.
“Ngươi là ai?” Khương Bồng Cơ ôn hòa hỏi.
Hai mắt cá muối Âu hoàng đảo quanh, nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu nhân là thợ săn ở núi gần đây, xin ra mắt quý nhân.”
Cô ta vừa nói vừa dập đầu bịch bịch, tư thế hai tay ôm quyền cũng cực kỳ gượng gạo, ngược lại diễn thành công hình tượng thợ săn chưa trải sự đời.
Ánh mắt Vệ Từ liếc về phía hành lý và hòm sách của đối phương, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói dối.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Người này có dung mạo rất hợp với hình tượng thợ săn, chẳng qua là những thứ đồ hắn mang không phải những gì một người thợ săn nên có.
Cá muối Âu hoàng rất tủi thân nhìn về phía Vệ Từ, cô ta đang trả lời dựa theo nhắc nhở của hệ thống mà, chẳng lẽ hệ thống lừa cô ta ư?
Vệ Từ hỏi: “Ngươi nói ngươi là thợ săn, vậy những đồ ngươi mang theo là của ai?”
Cá muối Âu hoàng thấy Vệ Từ hỏi mình, nhất thời có loại ảo giác tim đập rộn lên bảy mươi nhịp, nếu không phải Khương Bồng Cơ đang đứng bên cạnh thì cô ta thật sự muốn nhào thẳng qua ôm chặt Vệ Từ. Cho dù bị anh giận dữ đâm cho mấy nhát thì cũng đáng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
“Những... Những thứ này... Ta... Ta...”
Ánh mắt của cá muối Âu hoàng nhịn không được nhìn nhắc nhở của hệ thống, sau khi thấy rõ suýt chút nữa mắng to thành tiếng, đồng thời còn hận mình đã làm chuyện không nên làm.
Tại sao chứ?
Bởi vì đống hành lý này không phải của chủ nhân thân thể này.
“Những... Những thứ này của tiểu nhân đều... đều là nhặt được ạ.” Cá muối Âu hoàng ấp úng nói, khuôn mặt tủi thân đáng thương, giống như chỉ một giây sau sẽ khóc ầm lên: “Thật sự là nhặt được, tiểu nhân thấy bọc hành lý trên đất không ai lấy nên tiểu nhân mới nhặt ạ.”
Vệ Từ hỏi lại: “Nhặt? Gần ải Trạm Giang vốn dĩ không có nhiều hộ dân, sau khi khai chiến đã nhanh chóng sơ tán người dân. Hiện tại là nơi hoang vu hẻo lánh, ngươi đi đâu mà nhặt được những thứ như thế này? Chẳng lẽ ngươi là trộm cướp ở gần đây, thấy tài sản nảy sinh lòng tham, giết người cướp của đúng không?”
Cá muối Âu hoàng nhìn thấy tay phải của Vệ Từ đặt lên chuôi kiếm, hai chân mềm nhũn ra.
Vì sao Từ mỹ nhân lại đoán chính xác như thế?
Đúng vậy, thật ra chủ nhân thân thể này là cường đạo dựa vào chặn đường cướp của để kiếm sống, hắn còn có sáu tên đồng bọn nữa.
Từ khi khai chiến ở ải Trạm Giang, sáu tên đồng bọn cũng sợ hãi uy thế của Khương Bồng Cơ nên lén lén lút lút rời khỏi trận địa, duy chỉ có thân thể này phải chăm sóc mẹ già tuổi cao nên không đi được. Bởi vì đường đi không còn người qua lại, cuộc sống của hắn khá chật vật, mấy ngày rồi không gặp được ai.
Hôm qua gặp được một lưu dân lôi thôi lếch thếch, hắn cầm theo dao chẻ củi đi theo sau, đúng lúc gặp mưa lớn, đánh nhau với lưu dân đó.
Vốn hắn tưởng rằng đánh hai ba cái là có thể giết được người kia, không ngờ đối phương cực kỳ ngoan cố, dù có chết cũng không chịu buông tay.
Bất đắc dĩ, tên cướp đành dùng dao chẻ củi chém bừa mấy cái, mưa to khiến cái đầu đang bốc hỏa của hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn ý thức được mình rất có khả năng đã giết người, sợ đến mềm nhũn hai chân, xoay người bỏ chạy.
Đường núi gập ghềnh lại còn gặp mưa to, tên cướp hụt chân lăn xuống núi.
Chờ ngày thứ hai tỉnh lại thì người đã biến thành cá muối Âu hoàng.
Hệ thống vừa gửi thông tin giới thiệu về tên cướp kia, nhưng cá muối Âu hoàng chỉ thấy thân thể này là cướp, giết người. Vệ Từ lại dùng kiếm hù dọa cô ta, cô ta run một cái thừa nhận toàn bộ tội lỗi. Sắc mặt Vệ Từ xanh mét, Khương Bồng Cơ đứng cách anh hai bước âm thầm đỡ trán. Cô tin chắc cá muối Âu hoàng này là một đứa bé rất ngoan, Vệ Từ lừa cô ta cái gì cô ta liền khai ra cái đó, nếu ở trong hoàn cảnh phức tạp một chút căn bản sống không qua hai tập.
Mất công Khương Bồng Cơ bao che cho cô ta, còn nói cô ta là “thợ săn ở gần đây”.
“Nói như vậy, ngươi thật sự giết người cướp của?” Ngón cái của tay trái Vệ Từ đặt lên đầu thanh kiếm, lưỡi kiếm trắng như tuyết lộ ra khỏi vỏ.
Cá muối Âu hoàng thấy thế nhất thời oan ức khóc ầm lên.