[Tinh Nguyệt Thiên Vận]: Đây không phải là vấn đề. Vấn đề bây giờ là trong đầu óc tui chỉ có dòng chữ “Gia Cát Lượng hạ chiến thư, hẹn chúng ta ngày mai quyết chiến, chúng ta sẽ đối đầu thế nào đây?” Tại tui đã nghĩ nhiều hay chỉ tại tui chiến với đám quỷ súc* trên trang web Bilibili nhiều quá? Chờ mong bác Streamer với Hoàng Tung mắng nhau trước trận đấu quá!
* Quỷ súc: chỉ những người tàn khốc, tàn nhẫn, vô tình.
Mùa này ngày ngắn đêm dài, còn chưa muộn mà trời đã tối.
Ngày mai sẽ bắt đầu đánh mà Khương Bồng Cơ vẫn thản nhiên huơ ngón tay chọc chọc ngọn nến, không biết cô đang nghĩ gì.
Người ngoài không biết còn tưởng Khương bồng Cơ đang thất thần, nhưng thực ra cô đang điều tra tình hình xung quanh.
Trận chiến với Hoàng Tung cực kỳ quan trọng nên Khương Bồng Cơ không dám lơ là.
Cô không cho Hoàng Tung cơ hội đánh lén, gần như ngày nào cũng tản ra tinh thần lực trong một thời gian ngắn để điều tra tình hình địch trong vòng trăm dặm xung quanh.
Trước đây thì không có tiến triển gì, nhưng hôm nay lại có phát hiện khác.
Cô nhíu mày suy tư, thu tinh thần lực lại, suy đoán về lai lịch của đội binh mã kia.
Ngày mai là trận quyết chiến rồi. Cô không muốn đánh trận được một nửa, sau lưng lại bị kẻ thù vô danh chặn đường lui đâu.
Khương Bồng Cơ cao giọng nói: “Gọi mấy vị tướng quân vào đây. Ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Cô đột nhiên gọi mọi người tới. Bọn Tần Cung không kịp cởi cả áo giáp đã chạy vội vào.
“Ngày mai quyết chiến.”
Khương Bồng Cơ nhìn một vòng, chỉ vào hai viên võ tướng mới nhậm chức. Cái nghề võ tướng này là dùng quân công chém giết mà có được, không phải do may mắn mà ra, nên cần có được sân khấu để biểu diễn. Trong phương diện này, Khương Bồng Cơ khá rộng rãi, đây cũng là một cách để đoàn kết nội bộ. Cô nói với Tạ Tắc: “Nguyên Quy, ngày mai huynh dẫn binh toạ trấn hậu phương.”
Tạ Tắc còn tưởng mình có trọng trách gì, nhưng vừa nghe vậy thì hai mắt trợn tròn.
Vì sao?
Vì sao mình phải toạ trấn hậu phương?
Tạ Tắc là tướng quân tiên phong, theo lý thì hắn phải xung phong mới đúng, nhưng đến khi lâm trận, lại bị chủ công điều đến hậu phương, dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Hắn bèn to gan hỏi một câu. Khương Bồng Cơ cũng trả lời nguyên nhân.
Cô nghiêm túc nói: “Vừa rồi, ta có nhận được mật báo, chiến trường ngày mai có biến. Để huynh trấn thủ hậu phương là đã cân nhắc mọi mặt rồi.”
Tạ Tắc gật đầu, bước ra khỏi hàng lĩnh mệnh, lấy lại khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ như ban đầu, dường như có thể cầm thương đi đánh địch ngay vậy.
Tần Cung nhỏ tuổi hơn Tạ Tắc, nhưng kinh nghiệm chiến trường và lịch duyệt chắc chắn nhiều hơn Tạ Tắc, đương nhiên cũng nhạy cảm hơn một chút.
“Chiến trường ngày mai có biến sao? Chẳng lẽ bên Hoàng Tung có quỷ kế gì?”
“Cũng chưa xác định được, phải chờ mai mới biết.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nguyên Quy nhất định phải bảo vệ tốt hậu phương, không thể lơ là.”
Dù cực kỳ ít võ tướng dưới trướng tự cho là mình thông minh, nhưng người thành danh trẻ tuổi vẫn luôn tương đối xốc nổi. Bọn họ khao khát muốn lập công, khó tránh khỏi sẽ như xe bị tuột xích… Thi thoảng, Khương Bồng Cơ phải dạy dỗ một vố, tránh nguy cơ bọn họ bị máu nóng xông lên não.
Võ tướng đều là nghề nghiệp buộc đầu bên lưng quần, nếu đầu óc không thông minh một chút thì có thể sống được bao lâu chứ?
Bàn bạc một hồi, Khương Bồng Cơ bèn đóng cửa kênh livestream, rửa mặt đi ngủ, phải khoẻ mạnh tỉnh táo mới được, ngày mai còn một trận đại chiến phải đánh đấy.
Cùng lúc đó, Phong Giác dẫn binh mã nghỉ ngơi cách đó hơn mười dặm, trinh sát được phái đi đã thăm dò rất rõ ràng. Biết trận quyết chiến của chủ công và Khương Bồng Cơ còn chưa bắt đầu, anh ta thở phào một hơi. Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.
Một vị tướng quân nào đó chần chừ hỏi Phong Giác: “Quân sư, chúng ta tới hội hợp với chủ công đêm nay hay là…”
Phong Giác lắc đầu, trầm tư nói: “Quân đội đi đêm phần lớn sẽ mệt mỏi, chẳng còn mấy chiến lực, ngày mai làm sao giúp được chủ công? Chẳng bằng để đại quân chỉnh đốn một lát, ngày mai hai quân đối chọi, lợi dụng lúc Liễu Hi không để ý, ngươi ta dẫn binh đánh lén hậu phương của địch. Tấn công bất ngờ, không cho cô ta có cơ hội trở tay, nhất định có thể khiến Liễu Hi tự loạn bước chân… Như vậy thì áp lực bên chủ công sẽ nhỏ hơn…”
Phong Giác từ tiền tuyến lui binh, để lừa Kỳ Quan Nhượng, anh ta còn đặc biệt dẫn binh đi vòng một đoạn, khiến Kỳ Quan Nhượng tưởng rằng mình không chạy tới tiền tuyến mà quay về Hạo Châu. Nói cách khác, bên Khương Bồng Cơ không hề biết binh mã Phong Giác đã đến.
Nhờ vậy, chắc hẳn đối phương sẽ không phòng bị hôm sau hậu phương sẽ bị Phong Giác đánh lén.
Nhưng làm sao bọn họ biết được Khương Bồng Cơ không giống với họ, cô đã phát hiện ra hành động của Phong Giác rồi.
Ngày thứ hai, trời tảng sáng, nắng sớm nhẹ nhàng.
Binh mã hai quân giằng co trong gió lạnh, tinh kỳ phấp phới, chiến trường tràn ngập sát khí. Từng lá cờ lớn viết chữ “Liễu” hoặc chữ “Hoàng” đón gió tung bay phần phật. Một cán thương chớp loé, phản chiếu khuôn mặt cương nghị của chủ nhân. Khí thế của các tướng sĩ như hồng, sát khí đầy trời ướp lạnh cả không khí. Trong bầu không khí như vậy, đám cá muối cũng không dám nói cười.
Khương Bồng Cơ mặc áo đỏ giáp bạc, mũ giáp tua đỏ che hơn nửa khuôn mặt nhưng vẫn không che được đáy mắt đang phun trào ý chí.
Sau lưng cô, các tướng sĩ giáp trụ rực rỡ, tinh thần phấn chấn, sĩ khí đã đạt đến đỉnh núi.
Đối mặt với trận thế như vậy, nếu nói bên Hoàng Tung không có áp lực thì không thể.
Nhưng…
Anh ta không còn đường lui nữa!
Hoàng Tung nhắm mắt lại, rồi mở ra, đáy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Nếu là trước kia thì đánh trận còn phải theo quy trình, nhưng bây giờ càng ngày càng tuỳ ý, đánh trận là đánh trận, nói đánh là đánh. Hoàng Tung cũng không ngốc đến mức đưa ra ý kiến muốn đấu tướng. Anh ta biết võ lực của một mình Khương Bồng Cơ đủ để đơn đấu tất cả mọi người, dù là một đối một, xa luân chiến hay quần ẩu.
Trong tình huống đó, dường như chỉ có một cách là binh mã hai bên khai chiến.
Cũng đâu thể để hai trăm nghìn người vây xem chủ công nhà mình tán gẫu ôn chuyện trước trận đấu chứ?
“Nổi trống!”
Sau một tiếng lệnh, lính đánh trống đẩy ra mấy trăm chiếc chiến xa chở trống trận bọc da trâu.
Thùng…
Thùng thùng…
Trống trận vang rền, sĩ khí toàn quân cao ngút. Khương Bồng Cơ cũng vung tay lên, ra hiệu trống trận có thể bắt đầu.
Quân trận kéo dài liên miên vài dặm, hai quân tổng cộng có tới hơn hai trăm nghìn binh mã, muốn truyền tin chỉ có cách này thôi.
Nổi trống không chỉ để phấn chấn sĩ khí, cũng là để thông báo cho các tướng sĩ.
Tất cả đều giữ vững tinh thần. Ai đang thất thần đều phải hoàn hồn lại, ai đang mệt mỏi thì tỉnh táo lại, trận chiến sắp bắt đầu rồi.
Trận này, Khương Bồng Cơ làm thống soái, mặc dù La Việt cũng có thể nhưng hắn ngồi ở hậu phương xử lý trị an và biên phòng lâu rồi, kinh nghiệm thống lĩnh binh lính không còn nhiều, nên La Việt không hề phản đối tiếng nào. Chủ công thống lĩnh quân đội có nghĩa là cô sẽ không nhảy xuống “lãng”!
Bọn Tần Cung xoa xoa tay, ý chí chiến đấu dần dần bùng cháy.
Không chờ Khương Bồng Cơ hạ lệnh, quân địch đã không kiềm chế nổi, tiếng hô giết vang vọng chân trời, chấn nhức tai người nghe.
Binh sĩ khiêng cờ lập tức phất cờ xí như từng mảng mây đen tung bay giữa trời. Lực sĩ nổi trống càng thêm ra sức gõ trống, hai bắp tay căng cứng to bằng hai cái đùi người bình thường, mồ hôi trơn bóng nhuộm da thịt sáng loáng.
Nguồn : Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ cười khẽ, rút đao hạ lệnh.
“Đội kỵ binh nghe lệnh…”