Anh ta đối xử tốt với thứ tử thứ nữ nhưng lại đối xử không công bằng với Nhuận Nhi của cô ta.
Sao con thứ lại có được phần may mắn này?
Hàn phu nhân không nhịn được nói ra những lời này, trên mặt không che giấu chút căm ghét và đố kị nào.
Hàn Úc nói: “Trong lòng nàng đã khó chịu việc này thì năm đó cần gì phải mua dây buộc mình?”
Sau khi thành thân anh ta giao hai nữ tỳ đã từng hầu hạ mình vào tay cô ta, nói rõ thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, đưa cho một số bạc an thân hậu hĩnh, để bọn họ tái giá. Rõ ràng đối phương từ chối đề nghị của anh ta, sau khi trưởng tử Hàn Nhuận chào đời cô ta quyết định nâng đỡ hai người lên làm thiếp thất.
Nếu không phải Hàn phu nhân chủ động để cho hai người kia ngừng dùng canh tránh thai, vậy thì đôi thứ tử thứ nữ kia cũng sẽ không sinh ra đời.
“Từ xưa đến nay đàn ông đa số bạc tình, ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo, rõ ràng lang quân muốn giữ lại, thiếp thân nào dám không nghe theo?” Hàn phu nhân nói: “Thiếp thân cũng biết lang quân không say mê nữ sắc, thả hai cô gái xinh đẹp biết điều lại dịu dàng nghe lời ở sân sau vẫn tốt hơn lang quân học theo những kẻ phóng đãng phong lưu kia, ngày ngày trêu hoa ghẹo liễu không đúng sao? Nhưng nếu Lan Đình Công là thiếp thân, lang quân cũng sẽ bạc tình như thế sao?”
Hàn Úc tức giận nói: “Càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, chuyện này liên quan gì đến chủ công?”
Ghen tuông cũng phải dựa theo tiêu chuẩn cơ bản chứ!
Hàn phu nhân thấy Hàn Úc phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, dáng vẻ bình tĩnh ban đầu sắp không giữ được nữa.
“Hàn Văn Bân, chàng là đồ khốn!”
Một đêm này đối với Hàn phủ nhất định là đêm không ngủ.
Hàn Nhuận chuẩn bị bài học ngày mai, ôn lại nội dung chính ban ngày. Lúc cậu đang chuẩn bị đi ngủ, lỗ tai nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng.
“Đại lang quân, xảy ra chuyện lớn rồi, lão gia và phu nhân đang đánh nhau!”
Hàn Nhuận đang mệt mỏi ngáp dài, vừa nghe lời này suýt nữa bị ngộp thở, con sâu ngủ bỏ chạy hết sạch.
“Cái gì!” Hàn Nhuận sợ hãi nói: “Ai đánh nhau với ai?”
Quản gia nói: “Lão gia và phu nhân đánh nhau.”
Hàn Nhuận ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Cậu thật sự không có cách nào liên hệ nổi người cha dịu dàng như ngọc, người mẹ đoan trang động lòng và “đánh nhau” ở cùng một chỗ.
Có chuyện gì không thể cãi nhau sao, cần gì phải ra tay đánh đấm?
Thật lâu sau Hàn Nhuận mới khôi phục lại tinh thần, đi thẳng đến chính viện, còn chưa đến gần cửa chính đã nghe thấy những âm thanh choang choang leng keng sét đánh.
Còn có thể nghe thấy lờ mờ tiếng cãi vã xa lạ mà sắc bén của mẹ mình.
Trong lòng Hàn Nhuận rất sốt ruột, nhưng lại không dám đẩy cửa lớn chính viện ra.
Mẹ là người rất kiêu ngạo háo thắng, thà chết cũng không chịu để cho người ngoài chê cười mình, cho dù là con trai của mình cũng như vậy.
Đang lúc cậu lo lắng sốt ruột, cửa lớn chợt mở ra, Hàn Nhuận nhìn thấy cha mình quần áo xốc xếch, tóc mai lộn xộn, gò má lưu lại mấy vết cào rướm máu, hốc mắt cũng bầm đen, trông có thể gọi là chật vật. Hàn Nhuận vừa muốn mở miệng, giọng nói lại như xương mắc ở cổ họng, không cách nào phun ra được.
Hàn Úc cúi đầu nhìn con trai, nói: “Đi vào trong khuyên nhủ mẫu thân của con, vi phụ đi đến nhà Vệ bá phụ con ở tạm hai ngày.”
Hàn Nhuận yên lặng gật đầu, mắt nhìn theo bóng lưng cha dần dần biến mất.
Cậu nghe thấy tiếng khóc của mẹ trong phòng đột ngột cao hơn một chút.
Hàn Nhuận từng nhìn thấy mẹ khóc, nhưng cho dù đau lòng đến thế nào, mẹ cũng mang theo sự đoan chính khắc sâu vào trong xương, chưa từng là người thất lễ trước.
Bây giờ lại…
Hàn Nhuận cho rằng cha mất khống chế ra tay với mẹ, nhưng lúc bước vào phòng nhìn qua một chút mới phát hiện quần áo tóc tai của mẹ chỉ hơi rối loạn, không có vết thương ngoài da.
Đó là chuyện đương nhiên, bởi vì Hàn Úc căn bản không nghĩ tới chuyện đánh trả, từ đầu đến cuối đều bị đuổi đánh.
Giọng nói Hàn phu nhân khàn khàn: “Nhuận Nhi…”
Hàn Nhuận đáp lời: “Mẫu thân, nhi tử ở đây.”
Hàn phu nhân ôm lấy con trai, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Ở một nơi khác, Hàn Úc thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, dặn dò quản gia nhắc nhở hạ nhân, lúc này mới tới cửa tìm Vệ Từ.
Vệ Từ không nghĩ tới Hàn Úc sẽ viếng thăm vào đêm khuya như vậy, cơn buồn ngủ bị khuôn mặt như đóng tuồng hát của anh ta dọa sợ.
“Huynh đây là…”
Hàn Úc nói: “Sư tẩu đệ cào.”
Vệ Từ ồ một tiếng, cười nói: “Đổ giàn nho*.”
* Đổ giàn nho: trong truyện tiếu lâm Trung Quốc kể rằng có một vị quan sợ vợ như hổ, một ngày nọ hắn và vợ đánh nhau, bị cô ta cào bị thương mặt. Khi đi bái kiến thái thú bị thái thú nhìn thấy và hỏi thì vị quan kia mới nói: “Buổi tối ngồi hóng gió, giàn nho trong viện đột nhiên đổ, bởi vậy bị thương.” Thái thú không tin, nói: “Đây chắc chắn là thê tử của ngươi cào thương, cần phải giáo huấn thật nặng.” Không ngờ vợ của thái thú ở ngoài nghe được, giận dữ vọt vào trong phòng. Thái thú rất khủng hoảng, vội nói: “Ngươi lui xuống trước đi, giàn nho nhà bản quan cũng đổ!”
Hàn Úc chẳng muốn so đo tính tình ranh mãnh này của Vệ Từ, không lòng vòng quanh co mà hỏi thẳng anh.
“Rất lâu trước đây, Tử Hiếu nhắc nhở Úc coi chừng thê tộc, sợ gặp phải tiểu nhân... Không biết có thể nói rõ thêm một chút được không?”
Hàn Úc và Vệ Từ không chỉ là sư huynh đệ, còn là bạn học cùng trường mười mấy năm, dĩ nhiên hai người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Nếu không phải vô cùng chắc chắn, Vệ Từ sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chắc chắn ở đây có nội tình gì đó!
“Văn Bân cũng biết Từ học được một chút thuật ở bên ngoài, dưới sự trùng hợp của nhân duyên có thể nhìn thấy được thiên cơ.” Vệ Từ thở dài một tiếng, nói: “Lúc trước không dám nói rõ, chỉ sợ mạo phạm đến thiên cơ, nhưng bây giờ đã không còn trở ngại gì nữa rồi. Chắc chắn tương lai chủ công sẽ lên ngôi vua, nhưng thê tộc của Văn Bân lại là mối họa.”
Hàn Úc không hiểu: “Mặc dù tính tình nhạc phụ cực đoan, nhưng cũng không phải là người không thức thời.”
Anh ta thật sự không hiểu, vì sao đối phương phải cản trở.
“Thức thời, không có nghĩa là không tham lam.” Vệ Từ nói: “Nếu như thê tộc của Văn Bân và các thế lực sĩ tộc khác có ý đồ lật đổ vương triều, thay đổi triều đại thì sao? Nâng đỡ tân đế bù nhìn lên ngôi vua, chẳng những sư tẩu liên lụy vào trong đó, kể cả trưởng tử Hàn Nhuận của Văn Bân cũng sẽ bị hủy ở chỗ này!”
Đối với bách quan mà nói, một đế vương tài đức sáng suốt lại có chủ trương cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hàn Úc nghe xong, vẻ mặt trắng xanh, rất nhanh nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
“Chủ công lên ngôi, cần phải điều chỉnh lại từng ngành nghề, quan trọng nhất chính là ngành muối và ngành sắt. Văn Bân còn nhớ thê tộc nhà sư tẩu dựa vào công việc gì để phát tài, chiếm được chỗ đứng không?” Vệ Từ lại nhắc nhở anh ta: “Chủ công muốn lấy lại việc kinh doanh muối, không phải sẽ động đến nền móng gia tộc kia sao?”
Kẻ cướp giật tiền tài giống như kẻ giết cha giết mẹ.
Vietwriter.vn
Hành động này của bệ hạ sẽ chọc đến bao nhiêu sĩ tộc kịch liệt phản đối đây?
Sĩ tộc hưởng thụ qua ngon ngọt của ngành nghề này không chỉ có một mình thê tộc nhà Hàn Úc, ai bằng lòng buông tay dễ dàng đây?
Đúng như bệ hạ nói…
Thời buổi loạn lạc nuôi lớn dã tâm của những người này, làm cho bọn họ từng bước từng bước quên mất dự tính ban đầu.
Muối và sắt vốn là những thứ do quan phủ kinh doanh độc quyền, nếu do thế lực dân gian luyện đúc nấu muối, trong phút chốc sẽ tích lũy ngàn vạn gia tài, đào tạo ra thế lực ngang ngược một phương nhưng thuế má quốc gia lại thiếu một lỗ hổng rất lớn. Lúc lâm vào khủng hoảng, quốc gia lấy gì để chống đỡ mối nguy và khủng hoảng?
Chỉ vỏn vẹn mấy câu, Hàn Úc nghe xong đã toát mồ hôi hột.
“Khuyên bảo sư tẩu thật tốt, nếu như không khuyên nổi thì hòa ly cũng được. Nếu tẩu ấy không rũ sạch quan hệ với nhà mẹ đẻ, huynh khó thoát khỏi cái chết!”
Thà hủy đi mười toà miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Vệ Từ cũng không muốn khuyên bảo Hàn Úc hòa ly Hàn phu nhân.
Trong lòng Hàn Úc giãy giụa dữ dội, hỏi Vệ Từ.
“Nhưng lời nói này của đệ... Từng câu từng chữ đều là sự thật sao?”
Vệ Từ gật đầu, Hàn Úc giống như bị rút hết sinh khí, cả người trông suy sụp đi không ít.
“Khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, không chỉ là vì huynh mà cũng là vì già trẻ trong phủ.”
Kiếp trước, vợ và trưởng tử của Hàn Úc đều bị cuốn vào vòng xoáy mưu đồ soán ngôi đoạt vị, tự nhiên Hàn Úc cũng không thể trốn thoát.
Nếu như bệ hạ muốn giữ lại Hàn Úc, cô sẽ không có cách nào phạt nặng những người khác, chỉ có thể cầm nhẹ đặt nhẹ.
Hàn Úc vì không muốn để cho bệ hạ khó xử, dứt khoát nuốt vàng tự sát, tuyên bố ra bên ngoài là vì sợ tội nên tự sát, Hàn phủ to lớn như vậy liền sụp đổ.
Nếu có thể, Vệ Từ hy vọng rằng cuộc đời này Hàn Úc có thể cầu gì được nấy, tránh được kết cục kinh khủng như vậy.