Nhiếp Thanh hỏi: “Vì sao?”
Cậu còn muốn chính miệng hỏi xem tại sao Nhiếp Dương lại đối xử với cậu như vậy.
Trong lòng tự hỏi, Nhiếp Thanh có lỗi lầm gì với Nhiếp Dương không?
Tình huynh đệ nhiều năm nay hoàn toàn là giả dối sao?
Vệ Ưng nói: “Dựa theo những gì vị quỷ núi kia vừa mới nói, bên cạnh Nhiếp Dương có yêu quái tà ma tương trợ, nếu như thiếu chủ ra mặt, yêu quái tà ma há có thể không đoán ra mục đích của chúng ta? Sợ là sẽ đánh rắn động cỏ! Chờ lão thần bắt được Nhiếp Dương rồi, thiếu chủ có gì muốn hỏi muốn nói vẫn còn kịp.”
Nhiếp Thanh xấu hổ nói: “Chỉ tại tiểu tế không phải, không ngờ tới những chuyện này.”
Vệ Ưng nói: “Trải qua chuyện này, thiếu chủ cũng nên hiểu rõ đạo lý lòng người khó đoán. Nhiếp Dương... Tạm thời cứ coi đây là một bài học kinh nghiệm đi...”
Nhiếp Thanh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, nói: “Độc mà phụ thân ta trúng phải... Đúng là cậu ta làm ư?”
Vệ Ưng nói: “Trước khi lâm chung, tiên chủ đã phái người tìm được một chai thuốc độc ở trong thư phòng của Nhiếp Dương, độc này giống hệt loại độc mà tiên chủ từng trúng. Chẳng qua, chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn không thể kết tội Nhiếp Dương được. Sau này, Nhiếp Dương dùng kế thay mận đổi đào mưu hại thiếu chủ, cũng xem như là bằng chứng xác thực rồi.”
Đôi mắt Nhiếp Thanh đỏ hồng tựa như mắt thỏ, nước mắt lăn dài: “Nói như vậy... Đúng là ta hại chết phụ thân rồi...”
Vệ Ưng nói: “Tiên chủ và lão thần đều bị Nhiếp Dương lừa gạt, huống chi là người không có nhiều kinh nghiệm sống như thiếu chủ?”
Chuyện này thật sự không trách Nhiếp Thanh được, muốn trách thì chỉ có thể trách Nhiếp Dương lòng dạ độc ác.
Bởi vì phải đưa tang nên đoàn người Nhiếp Dương không đi nhanh, đội ngũ mà Vệ Ưng phái ra ngoài lúc trời tối nhanh chóng đuổi kịp.
Nhiếp Dương giả vờ ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người truyền tin hoảng hốt nói: “Hồi bẩm chủ công, doanh trại xảy ra chuyện lớn, vào lúc giữa trưa, Vệ quân sư và Phiền chủ bộ liên tiếp tuẫn táng theo chủ.”
Cho dù Nhiếp Dương đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn kinh sợ đến mức nói không ra lời trước tin tức này.
Có điều, người chết là “cha vợ” và “trọng thần của phụ thân”, bây giờ Nhiếp Dương đang giả trang thành Nhiếp Thanh, nên không thể thờ ơ không cảm động được.
Cậu ta lập tức khóc lóc rơi lệ, miệng nói: “Nhạc phụ bọn họ hà cớ gì phải làm vậy... Phụ thân đi rồi, bọn họ cũng không muốn sống nữa sao...”
Rõ ràng kỹ năng diễn xuất của Nhiếp Dương thuộc cấp bậc ảnh đế, nói khóc là khóc được ngay, thể hiện rất tình cảm, chân thành ý thiết, hiển nhiên rất giống Nhiếp Thanh.
Vệ Ưng và Phiền Thần “tuẫn táng theo chủ” là chuyện lớn, Nhiếp Dương chủ động đi gặp sứ giả báo tin, hỏi chi tiết chuyện hai người tuẫn táng theo chủ, bên cạnh không dẫn theo nhiều người.
Sứ giả là tử sĩ tâm phúc do Vệ Ưng nuôi dưỡng, ngoài một ít người biết ra thì không ai biết hắn là tâm phúc của Vệ Ưng. Vì không muốn để Nhiếp Dương và yêu quái tà vật nghi ngờ, sứ giả cũng không biết hai người Vệ Ưng và Phiền Thần còn sống, còn tưởng rằng hai người bọn họ thật sự đã tuẫn táng theo chủ. Lúc Nhiếp Dương nhìn thấy sứ giả, hai mắt hắn vẫn còn đỏ bừng.
“Ngươi hãy kể rõ từng chi tiết, nhạc phụ và Phiền khanh làm sao có thể... Bọn họ làm sao có thể...”
Nói đến đây, Nhiếp Dương đã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Sứ giả khó xử nói: “Chi tiết thì... Kính xin chủ công cho lui người không có phận sự xuống dưới...”
Mặc dù tâm kế Nhiếp Dương thâm sâu nhưng Vệ Ưng cũng là cáo già, hai người giao đấu với nhau, cuối cùng vẫn là Nhiếp Dương kém một nước cờ.
“Ngươi làm…”
Nhiếp Dương để cho tùy tùng đi theo bên mình lui xuống, tiến lên hỏi thăm. Ai ngờ tâm phúc của Vệ Ưng đột ngột vọt đến bịt miệng cậu ta lại, khống chế cậu ta xuống đất.
Lúc này, một thế thân có thân hình rất giống với Nhiếp Thanh đã mặc sẵn một bộ đồ tang, đội mũ rộng vành hoán đổi thân phận với Nhiếp Dương.
“Trói hắn lại, bịt kín miệng.”
Nhiếp Dương đang muốn giãy giụa thì có mấy người nhào lên trói hai tay cậu ta ra sau lưng, trùm một cái bao tải cao cỡ một người lên cậu ta rồi khiêng đi.
Thế thân thì thay thế Nhiếp Dương tiếp tục đưa tang, chạy về Biện Châu.
Nhiếp Dương giãy giụa một hồi, thấy rằng mọi thứ đều vô ích nên dứt khoát thả lỏng nghỉ ngơi.
[Hệ thống... Xảy ra chuyện gì vậy?]
Hệ thống yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng: [Có hai loại khả năng. Hoặc là Nhiếp Thanh chết rồi, Vệ Ưng không tuẫn táng theo chủ, ngược lại chịu đựng đau thương báo thù cho con rể. Hoặc là Nhiếp Thanh và Vệ Ưng đều chưa chết, kế hoạch của ngươi đã bị bọn chúng vạch trần rồi, bây giờ muốn bắt ngươi về hỏi tội.]
Trong miệng Nhiếp Dương bị nhét mảnh vải, cả người co quắp trong bao tải.
[Ngươi nói xem... Nhiếp Thanh và bọn Vệ Ưng đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta rồi ư?]
Hệ thống nói: [Đúng vậy, có vẻ như... Ta vẫn đánh giá thấp những tên phàm phu tục tử này rồi.]
Nhiếp Dương thở gấp, trong bao tải vừa nóng vừa khó chịu, cậu ta bị người ta đặt lên lưng ngựa xóc nảy phi nhanh, lục phủ ngũ tạng sắp bị lệch vị trí rồi.
“Không phải ngươi rất lợi hại à? Không có biện pháp nào sao?”
Hệ thống cũng rất tức giận, vốn bố trí sát cục nhằm vào Nhiếp Thanh, không ngờ lại làm liên lụy đến ký chủ nhà mình.
Đừng thấy Nhiếp Dương có chút khôn vặt làm người ta chán ghét, còn dám âm thầm tính toán chống lại nó, nhưng hệ thống vẫn khá hài lòng với Nhiếp Dương.
[Bây giờ ta cũng không có cách nào.]
Lần này Nhiếp Dương có thể chạy thoát thì thế nào?
Mất đi thân phận tôn quý và địa vị, sau này còn phải mai danh ẩn tính, trốn trốn tránh tránh, hơi thở đế vương trên người Nhiếp Dương vốn đã yếu kém lại càng tiêu tan rất nhiều. Đối với hệ thống mà nói, đây chính là một phế vật. Giá trị lợi dụng duy nhất chính là để cho nó tiếp tục hút khô một chút hơi thở đế vương cuối cùng.
Trên thực tế, với tư cách là một trong những người được chọn mang hơi thở đế vương, hơi thở đế vương trên người Nhiếp Dương lúc ban đầu chẳng hề thua kém Khương Bồng Cơ.
Nếu như không có sự nổi dậy của Nhiếp Lương và sự can thiệp của hệ thống, Nhiếp Dương sẽ trở thành người nắm quyền Nhiếp thị, hơi thở đế vương sẽ càng nồng đậm hơn theo địa vị của cậu ta. Ai biết Nhiếp Lương ban đầu vốn nên yên phận lại nổi dậy, phân tán hơi thở đế vương của Nhiếp Dương, một phần hơi thở đế vương khác lại bị hệ thống ở ẩn trộm đi từng chút một, vận thế của Nhiếp Dương càng ngày càng kém, bây giờ lại càng tiến vào tử cục, mắt thấy tình hình hết sức nguy ngập.
Nhiếp Dương cười ha ha nói: “Ngươi định vứt bỏ ta sao?”
Hệ thống nói: “Không phải ta muốn vứt bỏ ngươi mà là bản thân ngươi thật không có chí tiến thủ gì cả.”
Nhiếp Dương mỉa mai nói: “Vậy sao ngươi còn chưa đi đi?”
Hệ thống nói: “Dù sao cũng quen biết nhau một khoảng thời gian, nói thế nào cũng phải đưa tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.”
Trên thực tế, hệ thống không chịu rời khỏi chỉ vì tham lam, ai bảo trên người Nhiếp Dương còn có một chút hơi thở đế vương chứ, nó không thể lãng phí được.
Lúc đoàn người Vệ Ưng nhìn thấy Nhiếp Dương chật vật không tả nổi, tâm trạng rất phức tạp.
Nhiếp Thanh ngồi xổm xuống, lấy vải nhét trong miệng cậu ta ra, lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại làm như vậy?”
Nhiếp Dương không giãy giụa, càng lười bao biện cho bản thân, dứt khoát ăn ngay nói thật.
“Bởi vì quyền lực.”
“Lúc ngươi đầu độc phụ thân ta... Lúc đó... Ông ấy có cản trở con đường của ngươi ư, sao ngươi lại có thể mất trí như thế!”
Lửa giận trong lòng Nhiếp Thanh dâng cao, hai tay nắm lấy cổ áo Nhiếp Dương, nhấc người cậu ta lên, ánh mắt mang theo chút dữ tợn.
Vietwriter.vn
Nhiếp Dương không nhìn thẳng vào hai mắt cậu, quay đầu nói: “Chuyện không sớm thì muộn, nên tiên hạ thủ vi cường.”
Nhiếp Thanh tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, răng hàm run lên, gần như không nhịn được ý muốn bóp chết Nhiếp Dương.
“Cái gọi là huynh hữu đệ cung... cũng là vì mưu tính của ngày hôm nay sao?”
“Ngươi đối xử với ta rất tốt, ta rất cảm kích.” Ánh mắt Nhiếp Dương tối sầm lại, thấp giọng nói: “Nhưng mà, thứ ngươi cho ta chỉ là một phần trong phần trăm những gì ngươi có được, nhưng thứ ta muốn chính là ngàn phần nhiều hơn phần trăm ngươi có được. Vốn dĩ ta không muốn hại ngươi! Nhưng mà... Ai bảo ngươi ngăn cản con đường của ta? Nhiếp Thanh, các ngươi tự hỏi lòng mình đi, tính tình của ngươi thật sự thích hợp làm chư hầu một phương sao? Chất phác lương thiện, hèn yếu, khờ khạo... Nhiếp thị ở trên tay ngươi chỉ có thể đi về hướng hủy diệt. Với tư cách là con cháu Nhiếp thị, ngươi có thể ngồi lên vị trí này thì sao ta lại không ngồi lên được?”
Tất cả mọi thứ Nhiếp Lương có được cũng là Nhiếp thị cấp cho, chứ không phải một mình hắn gây dựng nên, Nhiếp Dương chiếm làm của riêng cũng không cảm thấy thẹn với lòng.
“Nếu ngươi thật sự có năng lực này thì lúc phòng thủ ở Nhiếp thị, ngươi nói thẳng cho ta biết không được sao! Phụ thân có thể bỏ cả tính mạng vì Nhiếp thị thì ta cũng có thể thoái vị nhường chức vì Nhiếp thị.” Lời nói của Nhiếp Thanh dập tắt Nhiếp Dương: “Uổng công ngươi khoác lác thông minh nhưng thực chất chỉ là khôn vặt ích kỷ, chỉ muốn có lợi cho mình!”