Hiện giờ phần đất khai hoang đều được dùng để canh tác trồng trọt cây nông nghiệp có thể ăn được, không thể nào vì một chiếc máy kéo sợi chạy bằng sức nước mà đổi được đúng không?
Trong thời buổi loạn lạc, nhân lực và đất đai là điều quan trọng nhất.
Trương Bình lờ mờ cảm nhận được chủ công nhà anh ta muốn làm chuyện lớn, dần dần tiêu hao bớt sức nặng của “nhân lực” và “đất đai”, có điều cải cách không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần thay đổi một chút sẽ ảnh hưởng đến dân chúng trong thiên hạ. Trương Bình cũng không hy vọng chủ công của anh ta dục tốc bất đạt, khiến bá nghiệp sụp đổ trong gang tấc.
Phàm là người muốn cải cách, có mấy ai có được kết cục tốt?
Trương Bình bình tĩnh nói xong, chờ đợi quyết định của Khương Bồng Cơ.
Cô nói: “Những mối lo của Hi Hành cũng rất hợp lý.”
Khương Bồng Cơ nói vậy, khán giả xem livestream không đồng ý.
Cho dù máy kéo sợi bằng sức nước có tạo ra tác dụng gì lớn không, nó cũng có ý nghĩa to lớn giống như một cột mốc quan trọng.
[Phong Tử Trư Phong Tử]: Má nó, bác Streamer, bác đừng có bị Trương Bình thuyết phục đấy nhé. Tuy rằng những gì anh ta nói rất có lý, nhưng tui có thể nói cho bác biết, ý nghĩa của thứ đồ này chắc chắn không chỉ có thế, nói không chừng sau này lịch sử sẽ biết rằng món đồ của bác là dấu hiệu manh nha cho cuộc cách mạng công nghiệp thì sao.
[Dạ Vũ Diễm Linh]: Tuy rằng cách nói của Trương Bình không sai, anh ta suy nghĩ như vậy cũng là dựa theo bối cảnh xã hội, nhưng bác Streamer lại không phải là người của thời đại này, bác ấy đến từ tương lai, cho nên chắc hẳn hiểu rất rõ tầm quan trọng của máy móc kỹ thuật. Nếu những lời của Trương Bình có thể khiến bác ấy thay đổi suy nghĩ thì ban đầu bác ấy cũng sẽ không ủng hộ chị gái Tuệ Quân làm thứ này rồi. Mọi người đã quên mất chuyện chị gái Vạn Tú Nhi làm ra bông rồi sao, đây là kỹ năng cao cấp đấy!
Nhờ có lời nói của các lão làng trong kênh livestream, khán giả mới tự dưng nhớ tới chuyện Vạn Tú Nhi làm ra bông.
Một máy kéo sợi bằng sức nước cũng chẳng là gì cả, nhưng nếu việc dệt bông trở nên phát triển, bộ đôi này chắc chắn có thể khiến người khác cảm thấy đơ người.
Giả sử cây bông được vun đắp qua vài đời, chỉ cần sản lượng đạt tới hai đến ba phần như thời hiện đại của bọn họ đã có thể tạo nên ảnh hưởng đáng kinh ngạc ở thời cổ đại rồi. Dân số nước Hoa là một phẩy bốn tỉ người, diện tích đất nước cũng không kém hơn năm nước ở thời này cộng lại với nhau, nhưng vì những năm nay chiến tranh diễn ra triền miên, dân số của năm nước không quá được trăm triệu. Dân số ít, đất đai nhiều nên sẽ có rất nhiều không gian khai thác.
Ngoài ra, bọn họ cũng biết cây bông không yêu cầu đất đai quá tốt, không yếu ớt giống cây lúa nước, lúa mì.
Trồng cây lương thực thì dùng vùng đất đai phì nhiêu màu mỡ nhất, những vùng còn lại thì trồng cây bông, hai bên không xung đột với nhau.
Khán giả dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục, hận không thể xông thẳng vào trong màn hình, vượt qua ngăn cách giữa hai vị diện, đích thân nói chuyện với Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ ở phía bên kia màn hình cũng không hù dọa khán giả nữa, cô nói dứt khoát: “Tuy rằng lo toan của Hi Hành cũng có lý, nhưng vấn đề đó không phải là không có cách giải quyết. Hi Hành, chí hướng hiện nay của ta là để cho dân chúng toàn thiên hạ được ăn no mặc ấm. Thứ này có tác dụng rất lớn.”
Trương Bình nhìn Khương Bồng Cơ, người trước giờ luôn “mù mặt” như anh ta, lúc nhìn thấy vẻ mặt của chủ công, anh ta có thể lập tức hiểu được những lời Vệ Từ từng nói.
Vệ Từ đã nói, lúc chủ công nói đến chuyện chính sự, ánh mắt của cô sẽ sáng rực lên, giống như có thể xuyên qua thời gian, nhìn đến tương lai.
Lúc đó Trương Bình còn chê bai Vệ Từ văn vẻ quá mức, giờ anh ta lại cảm thấy đồng cảm với Vệ Từ.
Đúng là phát sáng thật!
Trương Bình bị ánh sáng ấy lòe mù mắt, Bách Nguyệt Hà đứng bên cạnh lại càng mê muội say đắm ánh mắt đó, đến mức không thể kiềm chế được.
“Vậy ý của chủ công là thế nào?”
“Hiện tại còn chưa có tiến triển gì, nhưng sẽ nhanh thôi. Chiếc máy kéo sợi bằng sức nước ở chỗ huynh còn cần sửa lại lần nữa, nếu không sợ là đến lúc cần sẽ không đủ dùng.” Khương Bồng Cơ nói đến chỗ quan trọng, cô nói tiếp: “Đương nhiên làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của một nhóm dân chúng, nhưng lại có lợi cho dân chúng trong thiên hạ. Còn đối với dân chúng bị thiệt thòi lợi ích, ta sẽ tìm cách để bù đắp, cố gắng giảm bớt tổn thất xuống mức tối thiểu, không làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình bọn họ. Nếu vì lợi ích của một bộ phận nhỏ mà sợ này sợ nọ, bỏ lỡ hạnh phúc của phần lớn dân chúng, vậy thì ta càng không đủ tư cách làm chủ công.”
Trương Bình đứng một bên vừa nghe vừa gật gù, nhưng Bách Nguyệt Hà thông minh lại có thể phát hiện ra hai tầng nghĩa trong câu nói cuối cùng của chủ công.
Cô có thể hy sinh lợi ích của một bộ phận nhỏ vì lợi ích của phần lớn nhân dân mà không chút do dự sao?
Nhưng nếu bộ phận nhỏ đó không phải là dân chúng bình thường mà là sĩ tộc quyền quý thì sao?
Cô nhớ lại thái độ của chủ công với sĩ tộc, thứ tộc và với dân chúng, vị chủ công này đúng là không giống người thường mà.
Bách Nguyệt Hà lén lút nhìn sang sườn mặt Khương Bồng Cơ, cô cảm thấy chủ công của mình còn vĩ đại chính trực hơn đàn ông trong thiên hạ này nhiều, tự thân mang khí phách lẫm liệt.
Fangirl Bách Nguyệt Hà và Tuệ Quân đều mê muội, si mê cô.
Mãi đến lúc…
Bách Nguyệt Hà hỏi: “Chủ công bảo chiếc máy kéo sợi bằng sức nước này còn phải sửa lại nữa sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên phải sửa chứ.”
Nói đến vấn đề liên quan đến chuyên môn, Bách Nguyệt Hà phải hỏi cho rõ ràng.
“Sửa chỗ nào?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chế tạo ra một chiếc máy kéo sợi rất vất vả, nhưng lại chỉ có một cái suốt, vì sao không thể tăng thêm cái suốt?” Khương Bồng Cơ hỏi: “So với việc dùng mười cái máy kéo sợi và mười cái suốt, chẳng bằng để mười cái suốt vào cùng một cái máy kéo sợi, như vậy không phải trong cùng một thời gian có thể sản xuất ra nhiều hơn sao?”
Chỉ nói một câu đơn giản như vậy đã có thể khiến hai đệ tử Mặc gia ở đây đơ ra.
Chuyện này gọi là gì nhỉ?
Chủ công chỉ cần nói vài câu, thuộc hạ chạy gãy chân à?
Đặt mười cái suốt lên một cái máy kéo sợi, còn phải để chúng hoạt động cùng nhau nữa, chuyện này có thể sao?
Ngoại trừ máy kéo sợi bông, Khương Bồng Cơ còn muốn bọn họ cải thiện cả máy dệt vải nữa.
Máy dệt vải hiện nay có hiệu suất rất thấp, cơ bản phải dùng cả hai tay, nhưng vì sao lại không cải thiện cả máy dệt vải nữa, để công nhân có thể làm việc bằng cả hai chân hai tay cùng lúc nhỉ?
Nếu chỉ dùng hai tay để làm việc, bọn họ không thấy hai chân quá nhàn rỗi sao?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác bay ra, Trương Bình và Bách Nguyệt Hà bị mấy vấn đề ấy quây đến mức đau đầu chóng mặt, hận cha mẹ sinh bọn họ ra không có hai cái đầu.
Điều quan trọng là bọn họ không thể phản bác được. Tuy những vấn đề mà chủ công đưa ra nghe qua thì rất ngây thơ, giống như cố tình gây chuyện ấy, nhưng những vấn đề đó lại giống như một chiếc chìa khóa vạn năng, lập tức mở chiếc khóa đang gò ép tư tưởng của bọn họ ra, đưa cho bọn họ những ý tưởng nghiên cứu mới.
Nhưng mà vấn đề lại tới rồi đây…
Bọn họ cứ vần qua vần lại máy kéo sợi bông với cả máy dệt vải như vậy để làm gì chứ?
Bọn họ lấy đâu ra sợi bông với vải như vậy để mà dệt chứ?
Sự thật chứng minh là có!
Thêm một đống chuyện vui nữa nối đuôi nhau đến!
Phong Chân vừa mới lập gia đình xong, đứng mân mê cằm, anh ta chỉ biết tân nương nhà mình đang muốn noi theo Luy Tổ* làm chuyện lớn.
* Luy Tổ: vợ của Huỳnh Đế trong truyền thuyết, đã phát minh ra nghề nuôi tằm ở Trung Quốc.
Luy Tổ nhà người ta phát minh ra việc nuôi tằm, Vạn Tú Nhi thì lại trồng bông.
Trước khi lập gia đình, Vạn Tú Nhi đặc biệt dẫn theo một đám người quay về quê một chuyến, rồi ở đó làm cái gì gì đó.
Cô không giấu giếm Phong Chân chuyện này, cho nên ít nhiều gì anh ta cũng có thể coi là người biết chuyện.
Nhưng anh ta lại không thể ngờ được là vợ mình lại noi theo chủ công của anh ta, không nói không rằng đã làm ra việc lớn.
“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Tử Thực, thê tử huynh có khi còn tài giỏi hơn huynh đấy.”
Vẻ mặt Phong Chân đờ ra, âm thầm sờ mũi.
Gì chứ, chắc chắn là anh ta tài giỏi hơn vợ mình rồi.
Có điều trước mặt chủ công thì không thể ăn nói lung tung được, anh ta đành phải ngoan ngoãn làm bình phong cho Vạn Tú Nhi.
Khương Bồng Cơ thấy Vạn Tú Nhi lấy được một đống tư liệu, nội dung cực kỳ tỉ mỉ, cô mới cười trêu chọc: “Chỉ dựa vào cái này, tuy rằng chưa thể so sánh với Luy Tổ, nhưng danh hiệu ‘Tiểu Luy Tổ’ thì thừa sức đấy. Nếu mọi chuyện thành công, ta chắc chắn sẽ ghi công cô…”
Vạn Tú Nhi mở cờ trong bụng.
Hai chuyện tốt lần lượt xảy ra, tâm trạng của Khương Bồng Cơ vô cùng vui vẻ, nhưng luôn có người không có mắt đụng đến cô.
Mấy ngày sau, một tin cực xấu truyền đến tai Khương Bồng Cơ.