Liễu Chiêu thoáng kinh ngạc, dường như bị lời nói vừa rồi của Khương Bồng Cơ làm cho bối rối.
Nếu như bắt đầu phân chia từ chỗ Khương Bồng Cơ, không phải là tương đương với một mình cô ra khỏi nhà sao?
Ở trong mắt người ngoài, phụ thân huynh đệ của Khương Bồng Cơ đều ở lại, Liễu Chiêu đến nay còn chưa thành thân lập gia đình, cứ phân tông như vậy sợ là sẽ bị chỉ trích.
Khương Bồng Cơ lại có lý do của mình, đứng ở góc độ của cô mà nói, cô làm như vậy cũng vì tốt cho Liễu Xa và Liễu Chiêu.
Cô giải thích: “Nếu không phải Bá Cao tập kích quận Hà Gian, giam cầm tông tộc Liễu thị, ta cũng không cần phải đưa ra hạ sách này. Phân tông là chuyện lớn, ta là nữ quyến trong tộc, phân ra ngoài cũng không coi là chuyện lớn gì. Phụ thân là chủ nhân của chi thứ hai, đệ lại là nam đinh dòng chính duy nhất của chi thứ hai, sao có thể tùy tiện phân tông ra ngoài đúng không? Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định vẫn là một mình ta phân ra ngoài thôi, nếu như Bá Cao biết được chuyện này, anh ta sẽ không nhắm vào Liễu thị nữa.”
Khương Bồng Cơ nhấn mạnh hai chữ “nữ quyến”.
Đặt vào tư tưởng thời đại trước mắt, con gái sinh ra thì phải gả cho người ta, mặc dù không cần đổi tên đổi họ nhưng phải thêm họ nhà chồng ở trước tên của mình. Lấy một ví dụ đơn giản, thê tử Kỳ Quan Nhượng họ Ngụy, người ngoài sẽ gọi cô là Kỳ Quan Ngụy thị.
Từ góc độ này mà nói, mặc dù một mình Khương Bồng Cơ phân tông ra khỏi nhà, nhưng cũng có thể coi như là “gả ra ngoài” trước thời hạn.
Dù sao cô là phụ nữ, sớm muộn gì phụ nữ cũng phải gả ra ngoài trở thành người nhà khác, dường như ý nghĩa của việc Khương Bồng Cơ phân tông hay không cũng không lớn lắm đúng không?
Khương Bồng Cơ không có vấn đề gì nhưng Liễu Xa và Liễu Chiêu lại không giống như vậy.
“Ân oán giữa ta và Bá Cao là do ta gây ra, sao có thể liên lụy đến phụ thân và tông tộc đúng không? Hơn nữa, bây giờ thời gian gấp gáp, ta không có thêm thời gian báo tin cho phụ thân biết. Nếu như đặc biệt báo cho ông ấy biết thì lại bàn bạc phân hay không phân, đến lúc đó thì hoa cúc vàng cũng héo rũ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên bắt đầu phân tông từ ta thì ổn thỏa hơn.” Khương Bồng Cơ nói cũng có lý, dĩ nhiên Liễu Chiêu không thể tìm thấy chỗ nào để phản bác.
Bởi vì Khương Bồng Cơ suy tính khắp nơi cho cha con Liễu Xa và tông tộc Liễu thị, trên thực tế không có khuyết điểm gì.
Nhưng mà…
Trong lòng Liễu Chiêu cũng rất rõ ràng, người trước mắt này nào có lòng tốt như vậy?
Phân tông e là chủ ý cô mưu đồ đã lâu.
Bên Hoàng Tung kia nhìn như lấy đi của cô một quân cờ, nào ngờ đúng lúc đẩy cô lên một chút, giúp cô được việc.
Khương Bồng Cơ thấy Liễu Chiêu chau mày mang theo chút buồn rầu, cô mỉm cười hỏi cậu.
“Chiêu Nhi rất lo lắng sao?”
Liễu Chiêu nói: “A tỷ đa mưu túc trí, người ngoài nghĩ được một bước, tỷ đã đi hết trăm bước rồi. Tiểu đệ có thể lo lắng gì đây.”
Mặc dù Khương Bồng Cơ không coi Liễu Chiêu là em ruột, nhưng cô cũng nhét cậu vào cánh chim của mình, coi như tiểu đệ mà bảo vệ.
“Có một số chuyện a tỷ không sợ nói rõ ra với đệ.” Cô nói: “Mặc dù đệ thích rong chơi, nhưng cũng đọc nhiều sách, chắc cũng biết có một câu nói như thế này: mạt đại tất chiết, vĩ đại bất điệu*. Bây giờ tông tộc Liễu thị rất an phận, nhưng đó cũng chỉ là bây giờ, sau này vẫn có thể duy trì suy nghĩ lúc ban đầu sao? Vì diệt trừ tai hoạ ngầm tồn tại ở tương lai, đồng thời cũng vì bảo toàn cho tông tộc Liễu thị, bọn họ đừng nên nhúng tay vào chút quyền lực nào.”
* Mạt đại tất chiết, vĩ đại bất điệu: Ngọn to tất dễ gãy, đuôi to thì khó vẫy. Ý chỉ thuộc hạ mạnh quá thì khó cầm đầu.
Sức mạnh của quyền lực quá lớn, bất cứ người nào đứng trước mặt nó đều trở nên thay đổi hoàn toàn.
Khương Bồng Cơ không thay đổi, chỉ vì cô không quan tâm quyền lực thiên hạ. Cô chỉ để ý đến vị trí Nguyên soái Liên Bang!
Cô sẽ không thay đổi ý định nhưng chưa chắc Liễu thị cũng như vậy.
Vẻ mặt Liễu Chiêu vô cùng phức tạp, cuối cùng cậu vẫn cười khổ xoa dịu.
“A tỷ suy nghĩ thật sâu sắc, tiểu đệ mặc cảm.”
Người ngoài hiểu lầm Khương Bồng Cơ làm như vậy là tốt cho Liễu thị, nhưng trong lòng Liễu Chiêu lại hiểu rõ, đây là vì chuẩn bị cho việc ngả bài sau này.
Liễu Chiêu ở đây không có ý kiến gì, người ngoài lại càng không có tư cách phát biểu ý kiến.
Người có tư cách đưa ra ý kiến nhất là lão thái gia Liễu Xa vẫn còn đang thong dong dưỡng lão ở Sùng Châu.
Chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm.
Mọi chuyện đều do Khương Bồng Cơ định đoạt!
Chuyện phân tông như mọc thêm cánh bay ra khỏi Hoàn Châu, sĩ tử trong thiên hạ đều sợ hãi. Hoàng Tung lại vừa kinh sợ vừa tức giận, ngầm hất tung hai chiếc bàn lớn.
“Cô ta chọn phân tông sao?” Hoàng Tung kinh ngạc mở to hai mắt, sau một hồi kinh ngạc thì lại biến thành nụ cười chua chát: “Thủ đoạn của Lan Đình thật khiến cho người ta kinh ngạc, cô ta đúng là không muốn chịu chút thua thiệt nào. Liễu thị vừa mới ở trên tay ta, cô ta lập tức chọn cắt đứt quan hệ với Liễu thị.”
Nếu như phân tông bình thường thì trình tự rất phức tạp, cần tộc trưởng và trưởng lão trong tộc mở từ đường, cung kính lấy gia phả ra, quanh co vòng vo một đống lớn.
Bây giờ toàn tộc Liễu thị bị Hoàng Tung bắt đi, dĩ nhiên chuyện mở từ đường, lấy gia phả ra sẽ không làm được.
Tình huống bất thường làm chuyện bất thường, tình huống đặc biệt đối xử đặc biệt.
Khương Bồng Cơ chiêu cáo thiên hạ phân tông, hiệu quả cũng không khác lắm.
Vốn dĩ Hoàng Tung định dùng Liễu thị như át chủ bài để kiềm hãm Khương Bồng Cơ, nhưng không ngờ tính cách người này lại quyết đoán đến vậy, nói cắt đứt là cắt đứt.
“Giải quyết dứt khoát, tâm tính của Lan Đình Công đúng là không có người nào có thể sánh được.” Trình Tĩnh nghe vậy cũng lắc đầu, nắm giữ quận Hà Gian nhân tiện giam cầm Liễu thị là chủ ý của anh ta, mọi chuyện đều tiến triển rất tốt. Ai biết Khương Bồng Cơ lại không ra bài theo lẽ thường mà trực tiếp chọn phân tông vạch rõ ranh giới đây: “Nếu cô ta là đàn ông, e là hành động như vậy sẽ phải hứng chịu vô số chỉ trích, nhưng mà cô ta là phụ nữ, một mình phân tông cũng không ảnh hưởng lớn gì.”
Khương Bồng Cơ chịu thua thiệt giới tính nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một lần chiếm được ưu thế.
Hoàng Tung nói với vẻ cực kỳ đáng tiếc: “Bây giờ không còn cách nào dùng Liễu thị để kiềm hãm cô ta nữa rồi.”
Trình Tĩnh lắc đầu nói: “Chỉ cần Liễu thị không chủ động làm loạn, e là chủ công không có cách nào nắm thóp được bọn họ.”
Nếu như Liễu thị không phải là sĩ tộc, muốn giết thì giết, nhiều lắm là kéo thêm một lớp thù hận với Khương Bồng Cơ.
Thế nhưng, Liễu thị là sĩ tộc chính cống. Vietwriter.vn
Không có cái cớ nào để giết bọn họ thì sĩ tộc trong thiên hạ sẽ không đồng ý.
Nhớ lại năm đó, Khương Bồng Cơ chỉnh đốn sĩ tộc Sùng Châu, cũng phải xây vô số chậu phân trên đầu bọn họ.
Phong Giác lên tiếng hỏi thăm: “Người trong tộc Liễu thị đã biết tin tức này chưa?”
Trình Tĩnh trả lời: “Có lẽ vẫn còn chưa biết, nhưng cũng sắp biết rồi.”
Người tộc Liễu thị đều bị giam cầm trong tộc, bị hạn chế phạm vi hoạt động, rất khó nắm bắt được tin tức bên ngoài.
Chuyện Khương Bồng Cơ phân tông, bọn họ còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể biết được.
Phong Giác nói: “Nếu như Liễu thị biết được chuyện này, không biết sẽ phản ứng ra sao.”
Một câu nói giống như vô tâm, rơi vào trong tai đám người Hoàng Tung lại có một tầng ý nghĩa khác.
Trình Tĩnh hỏi: “Ý của Hoài Giới là gì? Kích động Liễu thị sao?”
“Liễu thị không ngu xuẩn như Trương thị, cho dù Liễu Hi phân tông ra ngoài, Liễu thị cũng sẽ không trở mặt với cô ta, bọn họ không dễ chia rẽ như vậy.” Phong Giác mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là Giác có một chuyện vẫn không nghĩ ra… quan hệ giữa Liễu Hi và Liễu thị lại tồi tệ đến vậy!”
Cho dù ngoài miệng nói là vì tốt cho Liễu thị, nhưng lời này cũng chỉ là lừa gạt dân chúng bình thường mà thôi, người thật sự thông minh sao có thể bị lừa như vậy?
Thay vì nói phân tông là vì sự an toàn của Liễu thị, chẳng thà nói là vì đạp rớt cái gánh nặng Liễu thị này.
Phong Giác cho rằng khả năng sau lớn hơn một chút.
Con em sĩ tộc từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục của tông tộc, nếu không phải tình huống đặc biệt thì sao có thể không hướng về tông tộc được đây?
Kẻ tương tự như Khương Bồng Cơ đúng là số ít, nhìn thấy tình hình không ổn thì lòng bàn chân đã bôi dầu trượt đi.
Có điều gì ẩn giấu ở đây sao?
Phong Giác vô cùng để tâm đến chuyện đó.
Cũng không lâu lắm, tin tức này đã truyền đến tai người trong tộc Liễu thị.