Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quân sư, việc này…”



Giọng Phong Giác khàn khàn: “Liễu Hi quả nhiên là một kẻ khủng khiếp.”



Anh ta rất ít khi bội phục ai, nhưng người khiến mọi tính toán của anh ta liên tiếp thất bại như Khương Bồng Cơ thì tuyệt đối là số một.



Trong tình cảnh đó mà vẫn còn cử người cố thủ phía sau, đề phòng nghiêm ngặt thì đó là loại người quá cẩn thận đến mức co đầu rụt cổ hoặc là loại người biết nhìn xa trông rộng.



Khương Bồng Cơ kiểu gì cũng không thể là loại người thứ nhất, như vậy thì cô là loại thứ hai - cô đã sớm đoán được Phong Giác sẽ dẫn binh đánh lén từ phía sau.



“Bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây?”



Tướng lĩnh lo lắng sốt ruột, gương mặt thô kệch kiên nghị cực kỳ lo sợ, trán còn toát ra một tầng mồ hôi.



“Làm sao mới được?” Phong Giác nói “Tên đã lắp vào cung rồi, không thể không bắn, tất nhiên là chiến đấu!”



Chẳng lẽ vì quân địch đã có chuẩn bị trước mà quân mình phải rút lui sao?



Tướng lĩnh ngượng ngùng, có vẻ như hắn đã hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn rồi.



Nào ngờ, bản thân Phong Giác cũng chỉ là đâm lao thì phải theo lao.



Đội quân do mình dẫn đầu đi đánh lén Khương Bồng Cơ từ phía sau, phối hợp chặt chẽ với tiền tuyến, ít nhiều gì cũng có thể tăng sĩ khí cho chủ lực của Hoàng Tung.



Nếu lúc này mà anh ta rút quân để tránh đòn tấn công của quân địch, tinh thần của quân sĩ ở tiền tuyến chắc chắn sẽ tan vỡ, mất nơi nương tựa.



Vì lẽ đó, cho dù có chết, anh ta cũng không thể lui bước.



Tin tức hậu phương của Khương Bồng Cơ bị đánh lén không chỉ đến tai đám người Khương Bồng Cơ mà đến tai cả người đang bị bao vây - Hoàng Tung.



Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Tung vẫn không đoán được thân phận của người kia, mãi đến khi được một câu nhắc nhở của Trình Tĩnh thức tỉnh.



“Chủ công, chắc đó là binh mã của Hoài Giới.”



Trình Tĩnh bấm ngón tay tính toán thời gian một chút, đội quân xa lạ đánh lén hậu phương của Khương Bồng Cơ chắc chắn do Phong Giác dẫn đầu, trừ anh ta ra không còn ai khác.



Hoàng Tung vui mừng, vội vàng sai người tiếp tục gõ trống kích thích tinh thần chiến sĩ, nhịp trống vang lên như mưa, như thác đổ.



Khương Bồng Cơ vẫn chưa có hành động gì, bỗng nhiên liếc mắt thấy một dòng bình luận, ngón tay run lên, biểu cảm hoàn mỹ trước sau như một suýt nữa lộ ra sơ hở.



[Đi Lang Thang Khắp Thiên Hạ]: Chiến trường gõ trống… cái này giống như khi tập xe đạp tập thể dục thì phải nghe nhạc để kích thích sản sinh adrenalin ấy.



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tầng trên lầy thật đấy, bác bảo tui làm sao dám nghe BGM* khi tập xe đạp tập thể dục đây?




* Nhạc nền (Background music) là một loại nhạc thường dùng trong một số địa điểm khác nhau nhằm tăng bầu không khí sinh động cho những nơi này.



Trống trận đúng là có tác dụng kích thích và khích lệ tinh thần, nhưng nó còn có ý nghĩa quan trọng khác, đó là truyền đạt chỉ thị và báo hiệu.



Binh lính đánh giặc trong thực tế có thể khác với những gì chiếu trên tivi. Ai cũng biết nhiều môn võ công, đánh giặc mà lòe loẹt như khiêu vũ, thực tế thì bọn họ chỉ biết những động tác đơn giản nhất. Không biết võ công cũng không sao, chỉ cần nhiều người cùng phối hợp tiến công, lực sát thương sẽ không thấp hơn cao thủ võ lâm chút nào.



Dựa theo tần suất nhịp trống khác nhau, cùng nhau tấn công, cùng nhau phòng thủ, cùng nhau truy kích quân địch.



Dẫu sao đây cũng là thời đại không có điện thoại di động, không có bluetooth, ngay cả loa phóng thanh điện tử cũng không có.



Hoàng Tung hạ lệnh tấn công, lính đánh trống liền tăng nhanh tần suất và tiết tấu, dựa vào khí thế chèn ép kẻ địch.



Nếu nỗ lực không ngừng có thể phá vỡ phòng tuyến của phe địch, khiến đối phương thương vong nặng nề thì tinh thần của binh sĩ sẽ nhanh chóng tăng lên.



Binh lính dưới trướng Khương Bồng Cơ cũng phát hiện hậu phương có biến, binh sĩ chiến đấu ở tiền tuyến lập tức trở nên sợ sệt, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì quân địch đã nhào lên như hổ đói vồ mồi. Có thể vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng quân địch giẫm đạp vẫn đủ để khiến bọn họ biến thành máu loãng.



Thấy tình hình này, Khương Bồng Cơ lập tức thay đổi chiến thuật, áp dụng trận hình phòng thủ ngăn địch.



Tinh thần bên Hoàng Tung cũng không ổn định, chỉ cần đại quân của Phong Giác không công phá được hậu phương địch, tướng sĩ tiền tuyến không thể đánh thắng quân địch, lâu dần, tinh thần chiến đấu dĩ nhiên lại tuột xuống. Đến lúc đó, Khương Bồng Cơ mà chuyển thủ thành công lần nữa thì sẽ lập tức đánh vỡ được phòng tuyến tâm lý của quân địch.



Cô rất bình tĩnh tự tin, không hoảng hốt, không vội vàng, ban ra từng quân lệnh, quả nhiên Hoàng Tung bên này không chiếm được một chút lợi lộc nào.



Ở một nơi khác, thế cục bên phía Tạ Tắc đã ổn định, không những khiến quân địch không tiến được bước nào mà còn bức bọn chúng phải lui quân.



“Trận đánh hôm nay cực kỳ quan trọng.”



Tạ Tắc cao giọng hô lớn.



“Ta sẽ cùng sống cùng chết với chư vị!”



Vừa hô, hắn vừa cưỡi ngựa tiêu diệt hai quân địch, binh lính xung quanh được khích lệ rất lớn.



Võ công của Tạ Tắc và Lý Vân không phân cao thấp, nếu hai người dốc toàn lực mà đấu thì tỷ số là 5:5. Trường thương trong tay Tạ Tắc như một bộ phận trên cơ thể hắn vậy, dưới sự điều khiển của hắn, ánh sáng từ mũi thương lóe lên như một con rồng màu bạc, tựa như tia chớp lướt qua không trung xuyên thẳng vào thân xác kẻ thù, lấy đi mạng người chỉ trong tích tắc.



Xử lý một số người xong, Tạ Tắc ban ra mấy chỉ thị, hai phe binh mã giằng co không ngừng.



Nhìn thì có vẻ ngang sức ngang tài nhưng Phong Giác biết rất rõ rằng chỉ không lâu sau, người thua sẽ là anh ta. Đại quân từ tiền tuyến Hoàn Châu chạy đến đây, dù giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi nhưng tinh thần và sức lực của tướng sĩ vốn bị hao tổn vẫn chưa kịp phục hồi hoàn toàn, nhưng quân địch thì không như vậy.



Phong Giác đang nghĩ đối sách, nhưng chiến trường đâu phải là nơi cứ có trí khôn là có thể tùy ý nắm trong tay.



Khương Bồng Cơ quan sát thế cục rồi nói: “Bá Cao sắp thua rồi.”



Khán giả cá muối không hiểu, nhìn thế cục chiến trường thì Khương Bồng Cơ cũng đâu có chiếm được nhiều lợi ích, cho dù Hoàng Tung sắp thua cũng không có khả năng thua nhanh như vậy.



Cùng lúc đó, Dương Tư khoanh tay trước ngực, vân vê bộ râu được tu sửa kỹ càng nói: “Thời của Hoàng Tung sắp qua rồi.”



Hàn Úc gật đầu.



Vì sao ba người này lại chắc chắn như vậy?



Bởi vì cả ba đều nghe thấy tiết tấu nhịp trống bên phe địch xảy ra vấn đề rồi.



Tiếng trống cao thấp, tiết tấu và nhịp trống thưa, dày cũng bất đồng, đánh trống thì tiến quân, đánh chiêng thì dừng lại.



Nhịp trống bên phe địch rõ ràng là tấn công nhưng quân lính đã có ý định rút lui, đây rõ ràng là triệu chứng tinh thần đột ngột hạ xuống.



Ngoài ra, tinh thần của binh lính đánh trống cũng không ổn, phân tâm, thậm chí còn gõ sai mấy nhịp, đây là điểm yếu chí mạng trên chiến trường. Nguồn : Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ thấy thời cơ đã chín muồi, tranh thủ nắm bắt thời cơ, hạ lệnh tấn công mãnh liệt.



Ngay lập tức, đại quân như đập nước xả lũ, như thủy triều trút về phía quân địch, trống trận cũng trở nên vang dội và dày đặc hơn.



Binh mã bên Hoàng Tung làm sao có thể địch nổi thế công mạnh mẽ như vậy.



Sắc mặt Hoàng Tung xanh mét, anh ta nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.



Lúc này, một tướng lĩnh cả người đẫm máu cưỡi ngựa chạy tới, hắn bị thương không nhẹ, lúc xuống ngựa suýt nữa té ngã.



“Chủ công, quân ta trên tiền tuyến thất thủ rồi.”



Hoàng Tung nhắm mắt nghiến chặt răng rít lên: “Rút lui!”



“Lui binh!”



Chỉ thị lui binh vừa ban ra, binh lính nghe thấy vội vàng xoay người rút lui, ai nấy đều muốn chạy trốn, ngược lại có lợi cho quân địch đang đuổi theo. Bên phía Khương Bồng Cơ đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, thừa thắng truy kích, thi thể quân địch chết khi chạy trốn có thể coi như huề vốn với tổn thất lúc trước.



Tiền tuyến thắng lớn, Phong Giác ở phía sau cũng bị ảnh hưởng, nhanh chóng bị rơi vào thế yếu.



Ánh mắt Khương Bồng Cơ xa xăm, tay trái khẽ vuốt cán của đao Trảm Thần.



Một lát sau, cô nói: “Triệu Khương Hiệu úy đến đây, điều năm nghìn binh mã đi theo ta.”



Dương Tư vừa nghe câu này, thần kinh “keng” một tiếng đầy căng thẳng.



Hàn Úc chậm một nhịp nhưng vẫn kịp phản ứng, chủ công đây là muốn…



“Chủ công, giặc đường cùng chớ đuổi!” Dương Tư trợn tròn hai mắt, chính gã cũng không tin bản thân lại nhạt nhẽo phun ra câu này.



”Nhân lúc địch yếu thế thì phải tấn công luôn.” Khương Bồng Cơ cười lạnh, nói: “Ta chỉ biết diệt cỏ phải diệt tận gốc.”



Khương Lộng Cầm nhận được tin tức, ngay lập tức điều đi năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ.



Chỉ thị của chủ công dù đúng dù sai thì đều là khuôn vàng thước ngọc* đối với cô.




* Ví với những cái không thể thay đổi được, là mẫu mực hoàn mỹ nhất cần phải noi theo.



Dương Tư: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK