[Lan Thôi Ngọc Bất Chiết]: Tui... tui vẫn luôn nghĩ rằng danh sĩ là một nghề nghiệp gì đó rất cao quý, kết quả... là đọc tí sách, xã giao tốt, biết nịnh hót người khác, biết đưa tin thì có thể tự xưng là danh sĩ... Vì sao lúc tui nghe đại lão giải thích như vậy lại đột nhiên có cảm giác deja vu của blogger nhỉ?
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Sao lại là blogger được, rõ ràng là gái chuyên đi tiếp khách mà.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không không không, rõ ràng là gái hồng lâu chuyên kinh doanh blogger.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn thoáng qua bình luận, suýt chút nữa đã không nhịn cười được.
Thật vậy, người có tố chất văn hóa cao trong giới danh sĩ, ví dụ kiểu thật sự có tài năng như Phong Giác, thêm ví dụ nữa là Trương Bình trước kia, anh ta thuộc kiểu người “có danh vọng nhưng không xuất sĩ”, nhưng anh ta vẫn phải tích lũy tiếng tăm và mối quan hệ, nhờ vào đó mà trở thành nhà đầu cơ tư bản.
Phân tích như vậy thật sự có cảm giác của blogger.
Mấy năm nay, Khương Bồng Cơ phát triển không ngừng, những danh sĩ này không ít lần lợi dụng uy tín và mối quan hệ của bản thân để diss Khương Không Cơ.
Nếu không phải Khương Bồng Cơ có năng lực, Vệ Từ có khả năng khống chế dư luận mạnh mẽ, nói không chừng lúc này danh tiếng của cô đã bị bọn danh sĩ ấy bôi đen hết rồi.
Vì sao mọi người lại nói có đắc tội ai cũng đừng đắc tội đám văn nhân danh sĩ này, còn không phải bởi vì trong tay bọn họ có bút, có thể khống chế được hướng đi của dư luận sao?
Một khi bị quấn theo hướng đi của bọn họ, Khương Bồng Cơ sẽ bị hiểu lầm thành “bạo quân”, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người xông lên hết lớp này đến lớp khác mắng cô nữa.
Trăm nghìn lần đừng xem thường đám danh sĩ này, một khi bọn họ đoàn kết lại để bôi nhọ một người, vậy thì thật sự không phải trò vui đâu.
Khương Bồng Cơ nghe Phong Giác thẳng thắn bộc trực diss người khác, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao trong kiếp trước của Vệ Từ, mình và Phong Giác có thể thân thiết với nhau.
Quả thật là tính tình rất hợp nhau.
Thấy chuyện gì không hợp mắt là lên tiếng ngay, không cãi lại được thì tung nắm đấm, có chịu gì cũng không chịu thiệt.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn chỉ là vớ vẩn thôi, có thù trả ngay tại chỗ mới tốt.
Ví dụ như những nữ lang trong thư viện Kim Lân, quả thực bọn họ đã khiến Khương Bồng Cơ nở mày nở mặt.
Nếu như nói màn thể hiện xuất sắc của mười sáu nữ lang nhóm đầu tiên là nhờ ăn may, thì số điểm tuyệt đối xuất sắc đầy ổn định của các nữ lang ba tổ tiếp theo khiến một vài kẻ anti nói không nên lời. Kỹ năng cưỡi ngựa xuất sắc của những nữ lang này có được nhờ luyện tập gian khổ, người thông minh đều có thể nhìn ra được.
Vậy những người không nhìn ra được thì sao?
Đương nhiên là bị mù mắt rồi.
Có điều, vị anti fan kia sẽ không dễ dàng chịu thua như thế, thể hiện tốt trong phần thi “minh hòa loan” thì có gì mà đắc ý chứ?
Việc này chỉ cần bỏ chút công sức là có thể làm ra đầu ra đuôi thôi, căn bản không thể chứng tỏ những nữ lang này thật sự có tài.
Tai của Tôn Lan rất thính, cậu còn là nhóm đầu tiên thi xong, đứng xem ở một bên đồng thời còn có thể chú ý đến những người trên khán đài.
“Nghĩ gì mà đứng đơ ra thế?”
Phong Nghi ở nhóm thứ ba hoàn thành phần thi, xong xuôi cậu bèn cưỡi ngựa đến chỗ Tôn Lan.
Trên trán cậu đổ một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt trắng như ngọc cũng hơi đỏ ửng lên, dáng vẻ của Phong Nghi khi cưỡi trên lưng ngựa rất có khí phách thiếu niên khó tả.
Gió xuân thổi qua, rót vào ống tay áo, dây buộc tóc bay nhè nhẹ, phong thái thiếu niên khiến cậu trở nên nổi bật trong mắt mọi người.
Tôn Lan nhìn bạn của mình, cười nói: “Ta đang nghĩ đến mấy người lắm mồm kia, chắc bọn họ không ngại da mặt dày, có vả cũng không đau đâu nhỉ?”
Mặt Phong Nghi toàn vẻ khó hiểu, xoay người nhảy xuống ngựa, chỉnh trang lại dung mạo cẩn thận, sau đó đưa dây cương cho người dắt ngựa phía trước.
Người chăn ngựa phải dắt ngựa đi để chuẩn bị cho nhóm học sinh tiếp theo dùng.
“Mấy kẻ lắm mồm lắm miệng gì? Huynh nói bọn họ à?”
Đầu óc của Phong Nghi rất nhanh nhẹn, cho dù cậu chưa nghe thấy đám danh sĩ đó nói cái gì, nhưng vẫn đoán ra được sơ sơ.
Tôn Lan thở dài, nói: “Môn cưỡi ngựa, lớp nam thua hoàn toàn, vậy mà mấy tên danh sĩ này cứ tìm cớ này cớ nọ, càng làm nổi bật sự vô dụng của chúng ta lên.”
Cố vớt lòng tự trọng một cách gượng ép là điều nguy hiểm nhất, học sinh nam năm cuối trong thư viện Kim Lân đều ngầm thừa nhận hai hạng mục cưỡi ngựa bắn cung này hơi kém hơn, nhưng hết lần này đến lần khác, người ngoài không rõ tình huống còn cứ điên cuồng tìm cớ cho bọn họ. Da mặt của Tôn Lan mỏng, càng nghe càng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu thật sự mong bọn họ mau ngậm miệng lại.
Phong Nghi cười nói: “Chuyện này cũng đâu còn cách nào, ở trong mắt bọn họ, thể trạng bẩm sinh của nữ tử luôn yếu hơn nam tử, đáng ra sẽ không thể cưỡi ngựa bắn cung giỏi đến mức đấy được. Một khi sự thật vượt khỏi suy tính trước đó của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ tìm đủ mọi cớ để thanh minh cho lời nói của mình.”
Vô tình, Phong Nghi đã hiểu rõ bản chất của mấy tên anti đó.
Tôn Lan nói: “Có điều, không phải ai cũng biết chuyện Lan Đình Công được tiên nhân dạy à?”
Người đời đều biết, hồi nhỏ Lan Đình Công gặp được tiên nhân, tiên nhân truyền cho cô sách thần, dạy cô cách làm thế nào để bù lại phần dương khí mà nữ tử thiếu từ lúc sinh ra. Sau khi bù phần dương khí bị thiếu đấy, thể chất của nữ tử sẽ giống như nam tử, vì vậy, không thể nào phán đoán được bằng lẽ thường.
Trước khi những danh sĩ đó kết luận vớ vẩn, chẳng lẽ bọn họ không biết chương trình học tập của các nữ lang ở thư viện Kim Lân những năm qua sao?
Dù là nam hay nữ, chương trình học buổi sáng đều giống nhau, buổi chiều nam tử học cưỡi ngựa bắn cung, kiếm thuật, nữ tử học nữ công, cưỡi ngựa bắn cung và võ nghệ.
Võ nghệ mà các nữ lang học giống với Lan Đình Công.
Học suốt mười mấy năm rồi, bọn họ đánh nhau không giỏi thì ai mới đánh nhau giỏi?
Mấy người đó không biết học sinh nam trong thư viện Kim Lân đều không dám chọc vào những nữ lang ấy sao?
Phong Nghi trầm ngâm lúc lâu rồi đưa ra kết luận: “Kiểu gì chẳng có người không tin mấy chuyện này.”
Tôn Lan nói: “Cũng đúng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thành tích của Phong Nghi đã được công bố, kỹ năng “minh hòa loan” của cậu chỉ có bốn điểm.
“Bốn điểm? Không phải hay nói Phong Tử Thực có năng lực hơn người à, sao không làm cho con trai hắn một tấm màn che?”
Danh sĩ bị Phong Chân diss đắc ý, ngày nào Phong Chân cũng tâng bốc con trai của anh ta giỏi thế này thế nọ, kết quả chỉ có bốn điểm, thành tích nằm nửa dưới bảng.
Nếu Phong Chân không thấy mất mặt thì bọn họ cũng mất mặt thay anh ta.
Tâng bốc con trai nhiều năm như thế, bây giờ cuối cùng lại tâng trượt.
Bên kia, Phong Chân vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Thể chất của Phong Nghi giống anh ta, vốn thi đấu “minh hòa loan” đã hao phí thể lực và tinh lực, chủ công thích đào hố hại người lại còn bẻ bàn đạp đi, không phải khó bình thường đâu, người muốn khống chế được ngựa thì phải dùng lực chân và lực eo để khống chế chiến mã dưới thân mình... Phong Nghi không đạt được điểm tuyệt đối cũng là chuyện thường.
Trương Bình thấy vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, còn có tâm trạng liếc mắt cổ vũ tinh thần cho con trai mình thì không khỏi tò mò.
Con trai làm mất thể diện của anh ta, vậy mà Phong lãng tử lại không tức giận?
Phong Chân liếc mắt xong rồi nói: “Trong năm kỹ thuật đánh xe, ‘minh hòa loan’ và “quá quân biểu” là hao tốn ít thể lực nhất, thể chất của Dung Lễ giống ta, yếu đuối hơn người bình thường một ít. Nếu muốn được hạng nhất thì phải dốc hết sức lực, tất nhiên sẽ giành được điểm tuyệt đối, nhưng phần thi ‘trục thủy khúc’, ‘vũ giao cù’, ‘trục cầm tả’ sau đó, nó sẽ không có sức nữa. Nếu tính như vậy thì sẽ mất nhiều hơn được, không bằng ăn chắc một chút. Năm kỹ thuật đánh xe này chỉ có ba mươi điểm, năm phần thi còn lại thì làm tốt hơn, không phải có thể kéo điểm lên à? Thi ngẫu nhiên còn có một trăm hai mươi điểm nữa, tiếc hai điểm này làm gì?”
Trương Bình nghe vậy thì cảm khái.
Tuy nhìn thì thấy Phong lãng tử không đáng tin lắm, trước kia còn nhao nhao luyện “tài khoản phụ”, mặc kệ trưởng tử, nhưng anh ta là người hiểu rõ hơn ai hết. Vietwriter.vn
Nhìn từ góc độ này, có vẻ như anh ta cũng là một hình mẫu tiêu biểu về một người cha tốt nhỉ?
Qua một thời gian nữa, Trương Bình cũng sắp được làm cha, thân là tay mới, con đường tắt để tích lũy kinh nghiệm là học xem những người cha khác làm như thế nào.
Phong Chân có một cậu con trai giỏi, đương nhiên Trương Bình sẽ chú ý đến cách giáo dục trẻ nhỏ của anh ta.
Nhìn vào chuyện này, đúng là Phong Chân có điểm đáng học tập.
Trương Bình nói: “Nghe Tử Thực nói như vậy lại càng làm nổi bật sự buồn cười của đám danh sĩ lắm mồm này.”
Phong Chân cười nói: “Đương nhiên, nếu không thì sao ta có thể được chủ công trọng dụng, mà bọn họ lại chỉ có thể nhảy lên nhảy xuống như thế chứ?”
_
[Phong Tử Thực Hồn Nhiên Ngây Thơ]: Câu này của lãng tử bá đạo ghê, nói gì thì blogger cũng chỉ là blogger mà thôi, không bằng miệng lưỡi của phía nhà nước được.