Dòng nước đầu nguồn chảy xiết và hiểm trở, đá ngầm dày đặc, đến giữa với cuối nguồn, thế nước bằng phẳng, mặt sông từ từ mở rộng.
Nơi này bến phà rất nhiều, thuyền bè dày đặc lại cùng tiếp giáp với Hạo Châu và Kham Châu, đúng là bàn đạp tốt nhất để tấn công Hoàng Tung.
Chỉ là, theo phân tích của Phong Cẩn, Thương Châu bây giờ đối với Hoàng Tung mà nói chỉ giống như gân gà, ăn thì vô vị không ngon mà bỏ đi thì lại tiếc.
Công dụng duy nhất cũng chỉ là thu hút và đánh lạc hướng của Khương Bồng Cơ thôi, nhìn qua như là nhắm vào Thương Châu, nhưng thực ra suy nghĩ lại đặt vào Hoàn Châu cùng quận Hứa.
Nếu có thể lừa gạt quân chủ lực của Khương Bồng Cơ vào Thương Châu, thì quân đội chủ lực của Hoàng Tung sẽ nhân cơ hội đó mà đánh lén vào vùng nội địa của Khương Bồng Cơ.
Cái đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng chiến tranh luôn chú trọng vào hư hư thực thực, không chỉ có hậu cần liều tài lực mà cả tâm lý cũng phải liều theo, để xem ai có thể lừa ai.
Phong Cẩn là một con người tỉnh táo và lý trí, cho nên sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy.
Toàn thân Điển Dần mặc bộ khôi giáp, vẻ mặt gấp gáp xông vào lều chính, Mạnh Hồn đang cúi đầu bàn bạc cái gì đó với Phong Cẩn, trước mặt hai người bày một sa bàn rất lớn. Sa bàn thời bấy giờ rất đơn giản, nhưng qua sự cải tiến của chủ công bọn họ, sa bàn đã trở thành một khối lập thể tinh vi, địa thế núi sông vừa xem hiểu ngay. Cái sa bàn trước mặt Mạnh Hồn và Phong Cẩn là do thợ thủ công dùng hai ba tháng mới có thể chế tạo xong.
Chỉ xem sa bàn, Phong Cẩn liền có thể mô phỏng trong đầu các tuyến hành quân và hành động tiếp theo của kẻ địch.
Điển Dần chưa thông báo mà đã xông vào, vẻ mặt u ám như có thể nhỏ ra nước, Phong Cẩn đặt mô hình xuống.
“Tiền phương có tiến triển sao?”
Điển Dần đến đây quá gấp, khôi giáp mặc trên người lại nặng như vậy, vừa nói chuyện vừa thở dốc không ngừng.
Anh ta nói: “Quân sư, đại sự không ổn, trinh sát tiền phương bẩm báo, quân địch bốn ngày liên tục mỗi ngày đưa hai mươi nghìn binh mã qua sông, đến giờ đã qua tổng cộng tám mươi nghìn!”
Không phải nói Thương Châu chỉ là chiêu lừa của Hoàng Tung sao, vì sao giờ lại mang tám mươi nghìn binh mã sang làm gì?
Ngay cả khi trong tám mươi nghìn binh mã đó có đến một nửa là “binh rót nước”, thì cũng vẫn còn lại bốn mươi nghìn quân tinh nhuệ.
Bốn mươi nghìn quân tinh nhuệ có thể không nhiều, nhưng binh lực của phe mình đóng ở Thương Châu không có nhiều đến như vậy, sợ là không chống đỡ được.
Phong Cẩn nghe xong, đôi mắt lóe lên chút ngạc nhiên, căn cứ vào sự hiểu biết của anh đối với toàn bộ cuộc chiến, Hoàng Tung không có khả năng đưa nhiều binh lính như vậy vào Thương Châu. Anh ta mới chiếm được hai châu, binh lực không còn nhiều lắm, chỉ một nơi mà chia đến tám mươi nghìn quân, đây là đang định đặt cược hết vào Thương Châu sao?
Lông mày Phong Cẩn nhíu chặt, Mạnh Hồn đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, Điển Dần hoảng sợ nói: “Quân sư, bây giờ nên làm thế nào cho phải?”
Khương Bồng Cơ chỉ phái ba mươi nghìn quân tinh nhuệ đến Thương Châu, Phong Cẩn tính toán lương thảo một chút, được sự đồng ý của cô sẽ chiêu mộ thêm hai mươi nghìn “binh rót nước” ở vùng này, tổng cộng cũng sẽ được năm mươi nghìn nhân mã. Thoáng cái Hoàng Tung bên kia lại phái tám mươi nghìn binh mã đến, đột nhiên áp lực của Phong Cẩn bên này lại nặng thêm.
Mạnh Hồn đề nghị: “Hay là gửi thư cho chủ công, xin tăng binh?”
Phong Cẩn kiên quyết từ chối.
“Không thể, nếu tăng binh ở Thương Châu, Hoàn Châu và quận Hứa sẽ nguy hiểm.”
Chủ công nhà mình vì để tiết kiệm lương thực và sức người sức của, luôn luôn chọn con đường khôn ngoan nhất, việc chiêu mộ “binh rót nước” lần này cũng là do Phong Cẩn khuyên can mãi mới khiến Khương Bồng Cơ gật đầu. Nếu xin tăng binh, phòng ngự ở Hoàn Châu với quận Hứa lại yếu kém, đúng là tìm chết!
Phong Cẩn nói: “Dù cho mất Thương Châu cũng không thể để Hoàn Châu với quận Hứa xảy ra chuyện gì được.”
Mạnh Hồn cùng Điển Dần nghe vậy liền khép chặt đôi môi không lên tiếng nữa.
Bọn họ cũng đều biết lời này của Phong Cẩn là đúng.
Nếu đánh mất quận Hứa, tương đương với việc tặng không cho Hoàng Tung một kho lương thực, giúp anh ta đến mùa đông vẫn có thể tiếp tục khai chiến được.
Nếu đánh mất Hoàn Châu, tương đương với việc quân địch đâm thẳng vào tim của mình một con dao, vùng đất mà mình cai trị buộc phải cắt ra, không thể quan tâm đến mọi nơi được.
Chính bởi sự quan trọng của hai nơi đó mà Phong Cẩn mới càng không thể hiểu được vì sao Hoàng Tung lại phái trọng binh đánh Thương Châu chứ.
Cái vùng Thương Châu này muốn tiền không có tiền, cần lương thực cũng không có lương thực, muốn chiến mã... Chiến mã đã bị chủ công cướp đoạt hết rồi, còn béo bở gì nữa đâu?
Phong Cẩn nhìn sa bàn đến ngẩn người, một lúc lâu nói: “Đợi thêm ngày nữa rồi báo lại!”
Chiến tranh giữa các chư hầu không chỉ có liên quan đến thiên hạ, mà còn liên quan đến tài sản và tính mạng của bản thân.
Vietwriter.vn
Hoàng Tung muốn thắng chủ công thì anh ta một bước cũng không thể đi sai.
Phái trọng binh tấn công Thương Châu, đây vốn là một nước cờ không thể xấu hơn được nữa!
Trong lòng anh luôn kiên định, không bị việc Hoàng Tung phái tám mươi nghìn binh mã đến dọa chút nào.
Ngày thứ năm, chân trời mới vừa tảng sáng, sương mù đậm đặc trên mặt Hiệp Giang chưa tan, Hoàng Tung lại nhân lúc đó mà chuyển thêm hai mươi nghìn binh mã nữa qua sông.
“Lại thêm hai mươi nghìn nữa?”
Phong Cẩn bối rối, đầu óc của Hoàng Tung với quân sư dưới trướng anh ta thực sự bị lừa đá rồi à?
Hai bên cùng đánh cờ không đánh vào trung tâm của đối phương mà ngược lại cứ ăn tôm tép nhãi nhép xung quanh, cách làm việc thực sự là cợt nhả đến nỗi ngay cả Phong Cẩn cũng không hiểu.
Điển Dần thở hổn hển, dùng bàn tay như cái quạt hương bồ lau mặt một cái, mồ hôi nhớp nháp thấm ướt cả lòng bàn tay, anh ta chà chà luôn vào khôi giáp. Bộ khôi giáp này đã hai ngày không cởi ra rồi, mồ hôi nhiều như nước đọng lại dính vào áo lót làm anh ta khó chịu...
Điển Dần nói: “Quân sư, tuy là không xin chủ công bên kia tăng binh, nhưng mà việc Hoàng Tung chuyển một trăm nghìn đại quân qua Hiệp Giang cũng nên báo lại cho ngài ấy.”
“Một trăm nghìn? Hoàng Tung đang tự đào quan tài cho chính mình sao?” Phong Cẩn khiêu mi: “Bên phía chủ công, Cẩn sẽ gửi thư báo.”
Điển Dần nghe vậy, chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng.
Thái độ Phong Cẩn đã rất rõ ràng rồi, tình nguyện để Thương Châu rơi vào nguy hiểm cũng muốn bảo vệ an toàn cho Hoàn Châu và quận Hứa.
Nghĩ vậy, Điển Dần phấn chấn lại tinh thần, tinh thần phải tốt thì mới có thể đánh một trận sảng khoái với quân địch được.
Kệ con mẹ hắn ta chứ!
Điển Dần vừa chửi một câu trong nội tâm, Phong Cẩn đã nói: “Hoàng Tung phái binh đến, ước chừng cũng chỉ ba, bốn mươi nghìn quân.”
“Ba, bốn mươi nghìn? Trinh sát bẩm báo, rõ ràng là một trăm nghìn...”
Trình độ văn hóa của Điển Dần được Dương Tư mãnh liệt bổ sung, không bằng được tiến sĩ ngũ kinh, nhưng đếm số thì vẫn còn có thể.
“Chính bởi vì con số một trăm nghìn này quá lớn, bởi vậy sức mạnh thực sự chỉ là ba, bốn mươi nghìn thôi.” Phong Cẩn nói: “Binh sách có nói, binh bất yếm trá*. Nếu Hoàng Tung thực sự phái một trăm nghìn quân thậm chí nhiều binh mã hơn nữa đến Thương Châu, vì sao đã năm ngày rồi mà đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì?”
* Binh bất yếm trá: Chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.
Phong Cẩn không có chứng cứ, nhưng anh tin tưởng phán đoán của mình.
Mạnh Hồn bên cạnh vô cùng kinh ngạc: “Vậy con số một trăm nghìn này...”
Phong Cẩn nheo lông mày nói: “Cẩn hoài nghi, sợ là quân địch chia làm hai nhóm người, ban ngày qua sông, buổi tối lại quay trở về, hai nhóm người thay phiên nhau đi về. Tới tới lui lui qua sông, khiến trinh sát đưa ra phán đoán sai lầm, lầm tưởng binh lực của quân địch sung mãn. Nếu đúng như vậy, mọi thứ đều có thể hiểu được.”
Điển Dần và Mạnh Hồn: “...”
Vẫn còn có những hành động cợt nhả như thế này sao?
Phong Cẩn lại nói: “Dĩ nhiên, cái này chỉ là phỏng đoán.”
Điển Dần cùng Mạnh Hồn đồng loạt rùng mình một cái, giả sử nếu bọn họ không chịu được đòn tâm lý này của quân địch mà thực sự xin tăng binh…
“Để đề phòng, bên ta vẫn phải suy nghĩ cách đối phó thật chu toàn, không để cho quân địch có bất cứ cơ hội nào cả.”
Dù cho giá trị của Thương Châu chỉ như một cái gân gà nhưng nếu có thể nuốt vào, Hoàng Tung vẫn có thể gặm một chút vị thịt đấy.
Hiện tại anh ta là chân trần không sợ đi giày, mà chủ công nhà mình thì ném chuột lại sợ vỡ bình.
Hơn nữa, chủ công nhà mình vẫn còn “bệnh nặng liệt giường” mà...